Mật Mã Nước Cổ Thục

Chương 6: Đồ sơn hầu nh n

/154
Trước Tiếp
Hắn lạnh lùng đáp: “Nể tình tộc người khổng lồ sắp diệt vong, ta tha cho ngươi thêm một lần nữa. Nhưng sau này không được phép tiếp tục xuất hiện

trước mặt ta. Nếu không, ta sẽ không nhẫn nại như hôm nay đâu.”

Nàng ta cất giọng the thé: “Nếu là nàng ta, chàng sẽ rất sẵn lòng, đúng không? Chỉ tiếc là chàng muốn người ta, nhưng người ta có thèm đếm xỉa đến chàng đâu.”

Nói rồi, nàng ta vỗ tay, đôi mắt lúng liếng lóe lên sự hung ác, tiếng cười đắc ý và ngạo mạn: “Chàng tưởng rằng ta không nhìn thấy sao? Rõ ràng là chàng thèm muốn nàng ta chết đi được, nhưng nàng ta lại dứt khoát từ chối. Còn không phải sao? Ha ha, ngay cả một cô gái phàm tục cũng có thể từ chối chàng. Bách Lĩ đại nhân chàng còn tự cao nỗi gì?”

Nàng ta dùng một lát rồi nói tiếp: “Chàng có biết nàng ta là ai không? Ha ha, đồ ngốc này, chẳng lẽ chàng muốn tuyệt đường con cái vì nàng ta sao?”

Nhai Thảo chỉ vào vầng trăng trên trời, chậc lưỡi nói: “Chỉ một lát nữa thôi là sang ngày mới. Ngoài ta ra, chàng chẳng tìm được cô gái nào khác đâu. Xem ra, tộc Cung Công sắp bị tuyệt diệt rồi. Bây giờ chàng quỳ xuống cầu xin ta, có lẽ ta còn có thể cân nhắc đến việc giúp chàng sinh con nối dõi đấy.”

Hắn chẳng thèm liếc nhìn nàng ta lấy một cái, mà xoay người rời đi. Nàng ta lập tức vượt lên và ngăn hắn lại, giọng nói trở nên cực kỳ quyến rũ, thậm chí còn có phần nịnh nọt: “Bách Lĩ đại nhân, thời đại của chúng ta đã đến rồi...”

“Bách Lĩ đại nhân, thời đại của chúng ta đã đến...”

Nàng ta nhìn cỗ pháo đài bay nằm bất động với vẻ hâm mộ: “Trên đời này, chỉ có một mình chàng mới biết vị trí của kho vũ khí. Chỉ cần lấy bừa ra vài cỗ pháo đài bay hay vài quả bom, thì đừng nói là vua Đại Vũ, thiên hạ này tất sẽ là của hai chúng ta... Chàng phải biết rằng trên đời này chỉ có ta mới có thể làm phụ tá của chàng...”

Nàng ta cười lớn: “Vua Đại Vũ chỉ là một tên què mà còn nuôi ý đồ muốn làm bá chủ của tất cả các nước. Nếu ta lấy được bom, ta sẽ đến Dương Thành của Đại Hạ ném một quả. Ha ha, bảo đảm sẽ khiến cả Dương Thành tán thành tro bụi...”

Người phụ nữ đầy tham vọng này lại dám nhắc đến bom.

Bách Lí Hành Mộ liền giơ thẳng lòng bàn tay về phía nàng ta.

Nàng ta vừa nhìn một cái đã ngậm miệng và nhanh chóng lùi lại.

Trong chiếc gương trong lòng bàn tay hắn, một cỗ pháo đài bay giống như chiếc quan tài khổng lồ bằng vàng, nắp quan tài khảm đá quý ba màu đỏ vàng lam. Trong làn sương mù, có thứ gì đó ở bên trong đang giãy giụa dữ dội, như muốn phá bỏ sự giam cầm để thoát ra ngoài. Sau đó, chiếc quan tài bằng vàng bắt đầu tan chảy, bên trong là dung dịch kim loại lên đến mấy nghìn độ đang sôi bùng bục.

Dần dần, sương mù tan đi, thứ đang đau khổ giãy giụa trong dung dịch sôi trào vậy mà lại là một bóng người cao lớn.

Vẻ mặt lả lơi của Nhai Thảo biến mất hoàn toàn, nàng ta run lên vì sợ hãi.

Bách Lí Hành Mộ hờ hững nói: “Nhai Thảo, ngươi còn nhớ năm đó người đã mưu hại ta thế nào không?”

Nàng ta rít lên: “Không... Ta không biết mọi chuyện sẽ thành như vậy... Là Chuyên Húc lừa ta... Hắn nói rằng đây là pháo đài bay cuối cùng trên thế giới, chỉ cần ta đưa chàng đi, chàng sẽ một lòng với ta, từ nay về sau sẽ chỉ thích một mình ta... Ta không biết đó là âm mưu của hắn... Thật đấy, ta hoàn toàn không biết gì cả. Trước khi đi, ta đã đích thân kiểm tra cỗ pháo đài bay, nhưng không ngờ là hắn đã cài đặt thiết bị ở bên trong...”

“Ta đã bị lừa đi vào đó, rồi không thể ra ngoài được nữa, ngươi cũng không biết sao?”

“Ta... ta... Khi đó ta cũng đã hết cách... Ta không mở nắp quan tài ra được... Về sau cỗ pháo đài bay đó biến mất, ta nghĩ rằng chàng đã chết... Lúc ấy, Chuyên Húc quyền thế ngập trời, khắp thiên hạ đều là tay sai của hắn. Ta... Ta còn không thể bảo vệ được chính mình...”

“Mười nghìn năm qua, ta đã hối hận rất nhiều... Bách Lĩ đại nhân, chàng không biết ta buồn bã đến nhường nào đâu... Lúc nào ta cũng nhớ tới chàng, còn lén lút tìm chàng khắp nơi...”

“Cút!”

Nhai Thảo lùi lại từng bước, cho đến khi lùi đến rìa núi, nàng ta suýt chút nữa đã bước hụt rơi xuống núi.

“Bách Lĩ đại nhân... Ta... Ta sẵn lòng đền bù... Ta sẽ sinh cho chàng một đứa con để đền bù... Xin chàng hãy nể tình ta một lòng si mê chàng. Tuy ta đã làm sai, nhưng cũng chỉ vì quá yêu chàng mà thôi...”

“Biến đi!”

Nhai Thảo không dám dừng lại mà xoay người bỏ chạy.

Lúc này, trăng đã lên cao giữa bầu trời và đã sang ngày mới.

Cơn gió se se lạnh thổi tới, Bách Lí Hành Mộ bỗng cảm thấy ớn lạnh tận xương tủy. Đã mười nghìn năm trôi qua, những nỗi đau bị nung chảy khi đó vẫn còn hiện hữu.

Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng Nhai Thảo lại vẫn luôn tìm kiếm vị trí của kho vũ khí.

Nếu như để nàng ta tìm được, e rằng thiên hạ này sẽ không còn yên bình nữa.

Bầu trời phía Tây Nam càng lúc càng bị mây đen bao phủ dày đặc.

Hắn lẩm bẩm: Chuyên Húc à, Chuyên Húc, chẳng lẽ món nợ sinh tử giữa người và ta không nên thanh toán rõ ràng hay sao?

Từ Côn Lôn đến núi Vấn Sơn chỉ còn cách mấy chục nghìn dặm, Ủy Xà dễ dàng tới nơi.

Vầng thái dương đỏ treo giữa bầu trời.

Chung quanh mặt trời đó là những đốm màu đen, giống như miếng vải đỏ bị mốc, toát lên vẻ kỳ quái khó tả.

Đứng trên đỉnh núi Vấn có thể trông thấy bóng mờ của núi Tiên phía xa xa.

Có điều, Phù Phong Sơ Lôi không hề cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, bởi vì đám mây đen như mực kia cũng đang ùn ùn tiến về hướng núi Tiên, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ bao phủ toàn bộ núi Tiên.

Nàng thầm nghĩ, nếu đi đường suốt đêm thì sáng sớm ngày mai là có thể về đến núi Tiên.

Thế nhưng Ủy Xà đã xụi lơ trên mặt đất, gần như đã kiệt sức sau cuộc hành trình không ngừng nghỉ. Dù đã nuốt nấm độc ba lần, song cũng phải mất nửa canh giờ nữa mới có thể hồi phục sinh lực.

Chỉ trách trên đường có vài cảnh đẹp khiến họ chậm trễ một khoảng thời gian.

Hiểu được nỗi lòng của chủ nhân, Ủy Xà cổ ngóc đầu lên, chuẩn bị tiếp tục lên đường. Phù Phong Sơ Lôi liền vỗ đầu nó, mỉm cười nói: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát, vẫn còn nhiều thời gian mà.”

Ủy Xà mừng rơn, vội vàng công nàng đến bãi đất trống, chuẩn bị tìm chỗ trú mưa.

Phía trước có một tảng đá khổng lồ cao vút trời, ngăn cách với xung quanh tạo thành một khoảng không gian biệt lập, là một nơi thích hợp để dựng trại.

Khi họ đi nửa đường thì chợt thấy ánh lửa ngút trời.

Ngọn lửa toát ra từ xung quanh tảng đá lớn, hình như khu rừng gần đó đang bốc cháy.

Vì ngọn lửa quá dữ dội, nên Ủy Xà không dám lại gần mà dừng lại cách đó một đoạn. Phù Phong Sơ Lôi đứng trên lưng rắn, thấy ngọn lửa đó rất kỳ lạ, tuy cháy lớn nhưng lại không lan ra xung quanh, chỉ tạo thành một cột lửa rất lớn bốc thẳng lên trời với khói đen cuồn cuộn.

Chẳng lẽ có ai đó đang cử hành lễ tế ở đây?

Nàng tiến lên vài bước thì thấy một thiếu niên nhảy ra từ sau tảng đá, sau đó không hề sợ hãi ngọn lửa thiêu đốt mà nhanh nhẹn trèo lên tảng đá, rồi thả người vào biển lửa.

Phù Phong Sơ Lôi lập tức hét lên: “Ủy Xà, mau cứu người.”

Ủy Xà không dám trái lệnh, nhanh chóng công chủ nhân của mình lao vào biển lửa. Trong làn khói dày đặc, Phù Phong Sơ Lôi loáng thoáng trông thấy chàng thiếu niên nhắm mắt lại, nằm bất động trên tảng đá, tay chân giang mở rộng, không biết có phải đã hôn mê vì sặc khói hay không.

Nàng đưa tay ra kéo cậu, khó khăn lắm mới lôi cậu ra khỏi biển lửa, nhưng cậu lại lăn một vòng, tránh thoát khỏi tay nàng, sau đó lại lao vào ngọn lửa ngùn ngụt. Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa đã bao trùm lấy cậu. Cậu thế mà lại một lòng muốn tìm đến cái chết.

Phù Phong Sơ Lôi hết sức căng thẳng, lại bất chấp ngọn lửa hung hãn mà nhảy xuống khỏi lưng rắn, cố hết sức túm chặt lấy chàng thiếu niên và kêu lên: “Ủy Xà, mau giúp một tay!”

Ủy Xà cuốn đuôi rắn, không cho chàng thiếu niên giãy giụa, sau đó bất ngờ lôi cậu ra khỏi biển lửa, ném lên chỗ đất trống đằng xa.

Phù Phong Sơ Lôi lộn nhào chạy trốn đến nơi an toàn, tóc nàng đã bị cháy rụi gần một nửa, ống tay áo rách te tua, mặt mũi nhem nhuốc khói bụi, cổ tay bị bỏng, trông cực kỳ nhếch nhác.

Cái đuôi của Ủy Xà cũng bị cháy thành từng lỗ hổng, nó gần như đang thoi thóp.

Phù Phong Sơ Lôi không màng đến đau đớn toàn thân, trầy trật đi xem tình hình bị thương của thiếu niên. Dù sao cậu cũng ở trong lửa lâu như vậy, liệu có còn cứu được hay không?

Nàng vừa tới gần, chàng thiếu niên vốn đang nhắm mắt bỗng nhiên nhảy dựng lên, cả người không hề bị thương chỗ nào.

Đầu tiên, cậu nhìn thoáng qua biển lửa đối diện, rồi nhìn Phù Phong Sơ Lôi bên cạnh, tức hổn hển: “Ngươi là ai? Vì sao lại làm hỏng chuyện tốt của ta?”

Phù Phong Sơ Lôi chưa kịp trả lời, cậu đã tiến lên một bước, chỉ vào mũi nàng, gào lên: “Ai bảo người xen vào việc người khác? Ngươi ăn no rửng mỡ à? Ngươi có biết mình vừa làm hỏng việc lớn của ta không hả? Thật là đáng ghét...”

Thấy cậu chẳng những không cảm ơn mà còn vô lễ như vậy, Ủy Xà đùng đùng nổi giận: “Thằng ranh, nếu chủ nhân nhà ta không cứu người thì người đã bị thiêu chết từ lâu rồi.”

“Oa, không ngờ con rắn quái dị này của ngươi còn biết nói chuyện nữa à?”

Chàng thiếu niên cực kỳ tò mò, định đưa tay sờ mào Ủy Xà, Ủy Xà lập tức nghiêng đầu, dữ tợn phun ra chiếc lưỡi màu đỏ về phía cậu. Cậu bèn rút tay về, miệng cười lớn nhưng trong lòng lại không hề thấy buồn cười chút nào: “Cứu ta sao? Các ngươi tưởng rằng làm vậy là cứu ta hả?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
copul1509Truyện hay quá, cho mình xin lịch đăng với ạ - sent 2022-09-20 00:37:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương