Một Đời Yêu Chiều full

Chương 19: (1) lời đồn xuất hiện khắp nơi

/274
Trước Tiếp
Tại sao Nhược Lâm chết, chẳng phải do Hứa Nhược Thi hại sao?” “Chị em cái quái gì, nó là người chúng tôi nhận nuôi, nuôi nó ăn học bao nhiêu năm, cuối cùng lại ép chết em gái của mình để cưới nhà giàu, đây còn là người sao?”

“Từ nhỏ sức khỏe Nhược Lâm không tốt, vốn tưởng ổn rồi, cuối cùng người nên chết lại cãi nhau với con bé. Tội nghiệp con gái tôi thích cậu đến thế, đang sống sờ sờ lại tức quá mà chết!”

“Ba nó? Để mình có tương lai tốt đẹp, ba nó chỉ cần con gái ông ta cưới cầu thôi, đứa nào thì cũng như nhau cả! Tội nghiệp con gái tôi, lúc sắp đi còn bảo tôi đừng trách chị con bé, sao lại ngốc thế chứ...”

Tiếng khóc buồn đau của mẹ Nhược Lâm văng vẳng bên tai, từng tiếng kêu gào tượng trưng cho nỗi đau khổ của người mẹ mất đi đứa con, là nỗi hận không thể nào trút bỏ.

Thương Văn Đào như một con thú bị giam cầm, không thể thoát khỏi xiềng xích này. Anh giẫm chân ga như phát điện, xe phóng nhanh trên con đường hẻo lánh. Đây là con đường núi ở ngoại ô thành phố, rất ít xe cộ, thỉnh thoảng có một chiếc đi qua, nhưng anh cứ thể phóng nhanh vượt lên mà chẳng màng hậu quả.

Anh hận, hận bản thân không biết gì về tình trạng sức khỏe của Nhược Lâm. Anh oán, oán vì một người phụ nữ trông thuần khiết như vậy lại giấu một trái tim độc ác. Anh giận, giận người phụ nữ không chịu buông tay dù chuyện đã bị lộ. Anh cười, cười vì mình đã khó chịu vì người phụ nữ đó.

Người phụ nữ như vậy không bằng một phần vận của Nhược Lâm, cô ta nên sống tiếp, sống bên cạnh anh để ngày đêm phải chịu cơn giận và sự căm ghét của anh, anh muốn cô ta biết cô ta đã làm sai cái

gi.

Xe phóng nhanh trên đường, gió đêm mát lạnh thổi đi cơn bực trong lòng anh. Anh dừng lại bên đường, xuống xe dựa vào cửa, rút một điếu thuốc rất mạnh một hơi.

Bao lâu rồi anh không thử vị thuốc cay thế này, kích thích cơn đau rát trong phổi.

Bầu trời đêm rất đẹp, anh dựa lên cửa xe ngắm nhìn thành phố này, nhà nhà sáng đèn nhưng lại không sưởi ấm được một trái tim tan vỡ của anh. Anh cứ thể im lặng hút hết điếu này đến điều khác, muốn xua đi phiền muộn trong lòng.

Hứa Nhược Thi bị Thương Văn Đào đuôi xuống xe, cô nhìn xung quanh, chua xót lắc đầu. Đây không phải đường về biệt thự mà là đường lên núi, muốn về căn hộ trong thành phố thì phải đi hơn ba tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ.

Cô nhìn kim đồng hồ, thở dài đi xuống.

Một mình đi bộ trên con đường hẻo lánh này, có lẽ là đàn ông thì cũng cảm thấy hơi sợ. Phía sau trải dài một chiếc bóng, đó là vầng trăng lên cao soi đường cho cô, tiếc là trắng đẹp như vậy mà chẳng được may mắn ngắm cùng người tình.

Không biết đi bao lâu, thấy ánh đèn đường gần trong gang tấc, cô bỗng có cảm giác như từ thời cổ đại quay về hiện đại. Hứa Nhược Thi cào tóc mái trước trán, điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhanh chóng đi về phía thành phố.

“Cô gái, muộn vậy rồi có cần người đi cùng không?” Thỉnh thoảng có một chiếc xe đi qua sẽ xuất hiện giọng nói như vậy, trêu ghẹo nhưng không hề có ác ý. Dù vậy, cô vẫn lo lắng bước nhanh hơn.

Hứa Nhược Thi chạy nhanh về phía trước, lúc hơn một giờ sáng, nhìn thấy căn hộ nhỏ của mình, cô mệt mỏi quỳ sụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.

Trong hơn ba tiếng đồng hồ này, nỗi sợ đó như mạng nhện quấn lấy cô, xua thế nào cũng không gỡ được. Cô cảm thấy nếu cứ thế đi tiếp, chắc chắn cô sẽ sụp đổ. Lúc nhìn thấy người, cô sẽ nghĩ có phải người xấu hay không, nếu là người xấu thì mình nên làm thế nào? Lúc không nhìn thấy người, cô luôn cảm thấy phía sau có âm thanh kỳ lạ đi theo, không dám quay đầu cũng chẳng dám nghĩ, điều duy nhất để cô quên đi nỗi sợ là không được dừng lại mà phải chạy về phía trước, chạy, chạy mãi...

May mà cuối cùng cô cũng về đến nhà. Hứa Nhược Thi mệt mỏi không muốn tắm, cô sợ nên mở hết tất cả đèn lên, nhìn căn nhà quen thuộc, lúc này trái tim hoảng loạn của cô mới bình tĩnh lại.

Cô mơ màng thiếp đi, nhưng trong đầu lại là ánh mắt điên cuồng của Thương Văn Đào. Vẫn may, nó chứng tỏ anh vẫn nhớ Nhược Lâm... Khoảnh khắc trước khi ngủ say, cô đã nghĩ đến điều này.

Sáng sớm tỉnh dậy, nhìn khuôn mặt hơi tái và mệt mỏi trong gương, cô cong môi, chỉnh đốn lại quần áo rồi ngậm một cái bánh mì, chạy nhanh trên con đường đi làm.

Lúc đến bệnh viện, cô thấy rất nhiều người nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, thỉnh thoảng còn có vài y tá thì thầm to nhỏ, chốc chốc lại liếc sang, bắt gặp ánh mắt của cô thì vội ngoảnh đi, như thể lo sợ bất cẩn bị phát hiện.

Hứa Nhược Thi đẩy cửa phòng làm việc, thấy Mỹ Mỹ vội vàng đi tới, lập tức đóng cửa lại rồi nói: “Bác sĩ Hứa, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Gì cơ?”

“Sao sáng sớm hôm nay cả bệnh viện đều nói xấu cô thế? Bảo cô thừa dịp em gái bị bệnh mà treo đầu dê bán thịt chó, kết hôn với cậu Cả nhà họ Thương. Có phải thật không? Còn có người bảo em gái cô bị cô chọc tức mà chết, vì cô cướp chồng chưa cưới của em gái nên em gái cô mới bị bệnh nặng...”

Hứa Nhược Thi mặt không cảm xúc nghe Mỹ Mỹ nói, cũng có lẽ là cô không biết nên thể hiện vẻ mặt gì để trả lời cô ấy. Mãi đến khi Mỹ Mỹ sốt sắng kéo tay cô, không ngừng hỏi: “Bác sĩ Hứa, cô nói đi chứ, cô không biết giờ cả bệnh viện đều đang đồn đại về cô thậm tệ thế nào đâu, sao mà cô chịu được. Tôi tin là cô không làm vậy, cô nên giải thích với bọn họ.”

“Ai nói những chuyện này?” Cô bình tĩnh hỏi, tay siết chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói.

“Không biết, hình như là trên bàn làm việc của chủ nhiệm có một bức thư, Đinh Thu Ca nhìn thấy nên mới đồn ra...” Mỹ Mỹ nhìn Hứa Nhược Thi mặt mày tái nhợt nên hơi lo lắng, cô ấy vội kéo cô: “Cô đi giải thích đi, nhanh lên.”

Hứa Nhược Thi rụt tay lại, cô cảm thấy máu trong người như đông đặc, nhưng cô chẳng có cách nào để giải thích cả.

“Thích nói thì cứ nói đi...” Cô yếu ớt nói, ngồi trên ghế cầm hồ sơ bệnh án lên bắt đầu xem. Bình thường cô đọc rất rõ, nhưng hôm nay lại không nhận ra được mặt chữ, thậm chí những chữ này dần bắt đầu méo mó, biến thành từng khuôn mặt với nụ cười giễu cợt.

“Bác sĩ Hứa, cô...” Mỹ Mỹ nhìn cô với vẻ không dám tin: “Chắc không phải là thật chứ?” Lúc nói, đôi mắt tròn xoe của cô ấy nhìn Hứa Nhược Thi chằm chằm, như thể muốn bắt lấy từng thay đổi nhỏ nhất trên mặt cô, để phỏng đoán được suy nghĩ của cô.

Tiếc là cô ấy nhìn một lúc lâu, ngoài sắc mặt ngày càng trắng bệch ra thì không phát hiện được gì.

Cô ấy vỗ đầu mình: “Bác sĩ Hứa, đừng nghĩ nhiều, một thời gian nữa lời đồn sẽ biến mất. Hiện tại cô cần tập trung để được lên chính thức, đừng vì những chuyện lộn xộn này mà làm hỏng việc lớn cả đời.”

“Tôi biết, cảm ơn cô.” Giọng nói hờ hững yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt khiến người ta đau lòng.

Mỹ Mỹ nghĩ ngợi, quyết định lựa chọn tin tưởng bác sĩ Hứa: “Thực ra... dù là thật cũng chẳng sao cả... Mỗi người đều có mục tiêu để theo đuổi, chỉ là mục tiêu có thể sẽ hơi khác nhau, tôi hiểu mà.”

Thấy cô ấy dè dặt an ủi mình, Hứa Nhược Thi mỉm cười: “Cảm ơn cô.” “Ừm, không có gì thì tôi đi làm việc trước đây.” Nói xong, Mỹ Mỹ đang định ra ngoài, nghĩ ngợi gì đó lại nói: “Thực ra những người đó đang ghen tỵ đấy!”

Thấy cô ấy rời đi, Hứa Nhược Thi mệt mỏi đóng bệnh án lại, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, cô chỉ thấy cơ thể không còn sức, muốn ngất đi. Nhưng cô biết, chuyện này không tránh được, người viết thư cố ý vạch trần cô, khiến cô xấu mặt, trở thành trò cười trong bệnh viện.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
quynhtrangbabyduyệt thẻ t với ạ - sent 2023-02-17 09:08:18
haithaoTính cách nữ chính chán thật - sent 2023-01-08 11:39:58
thamtudangKhông biết hoàn chưa nhưng bên waka để 275/275 rồi. Nếu kết vậy thì đúng là phí time t đọc - sent 2023-01-03 11:20:21
Tường Vy MaiỦa hoàn rồi à, bữa giờ ko thấy lên chương nữa - sent 2023-01-01 12:55:32
Thảo Nghi Nguyễn1672428011Duyệt thẻ add ơi - sent 2022-12-31 02:25:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương