Một Đời Yêu Chiều full

Chương 27: (1) xin anh tha cho

/274
Trước Tiếp
Thấy phản ứng hờ hững của cô, Thương Văn Vũ cười: “Sao, không tò mò hả? Chẳng phải chị hao tâm tổn sức để lấy lòng anh trai tôi à, sao giờ tôi nhắc đến anh ấy mà chị chẳng có chút phản ứng nào thế, lạt mềm buộc chặt hay là thủ đoạn gì khác?”

Hứa Nhược Thi lắc đầu, chẳng việc gì phải đi so đo với một sinh viên đại học chưa trải sự đời. Cô dọn sạch đồ trên bàn, sau đó mặt không cảm xúc ngồi đối diện Thương Văn Vũ: “Có gì hay mà quyến rũ, như cậu nói đấy, lấy lòng anh ấy thì chỉ cần có thân phận này là được rồi.”

“Hừ, thân phận á? Có thân phận mà chị lại bị vứt ở căn hộ này, kết hôn lâu như vậy chị đã cầm được xu nào chưa? Anh ấy có đưa chị đi gặp bạn bè không? Chị thật sự cho rằng mình là mợ Cả nhà họ Thương a?”

Lúc nói những lời này, giọng điệu Thương Văn Vũ hơi gay gắt, không biết tại sao cậu ta lại nổi giận khi thấy cô mất tự trọng chỉ vì cái danh mợ Cả nhà họ Thương.

Hứa Nhược Thi khẽ cười, dù như vậy thì có sao, chỉ cần Thương Văn Đào không có người phụ nữ khác là được rồi. Nhiệm vụ của cô chỉ có một, thế nên cô không để tâm đến những lời gay gắt của Thương Văn Vũ.

“Cậu không hiểu đâu.”

“Tôi không hiểu tại sao tôi không hiểu? Tôi từng quen rất nhiều bạn gái, có kiểu người nào mà tôi chưa gặp chứ. Nhưng tôi chưa gặp kiểu như chị bao giờ.”

Ý cậu ta là trông cô như chẳng bận tâm gì, không cần một xu nào mà chỉ một mực khăng khăng giữ chặt cái vị trí mợ chủ nhà họ Thương này không chịu buông, đúng là kỳ lạ.

Hứa Nhược Thi buồn cười vì vẻ nổi giận của cậu ta, tuy cậu ta tự nhận cái gì cũng hiểu cả, nhưng thực tế vẫn chỉ là một cậu nhóc mà thôi. Đôi mắt vốn thờ ơ của cô toát lên ý cười, ánh mắt như đang nhìn trẻ con khiến Thương Văn Vũ cực kỳ khó chịu.

“Này, đừng có nhìn tôi như thế, tôi là sinh viên năm nhất đấy, năm nay mười chín tuổi rồi!” Nói xong, cậu ta lạnh lùng “hư” một tiếng, cả người mất tự nhiên.

“Biết rồi, cậu là sinh viên mà.” Giọng cô mang theo chút nuông chiều, hoàn toàn phớt lờ ý giễu cợt trong lời nói của cậu ta. Điều này khiến Thương Văn Vũ rất buồn bực.

Cậu ta đáp lại: “Hừ, chị chuyển đề tài chứ gì, tự mình không quan tâm mình mà còn nói tôi không hiểu. Chị thì hiều đấy, chị hiểu mà sao anh tôi lại tỏ thái độ với chị?”

Hứa Nhược Thi thấy cậu ta hơi tức giận, cô suy nghĩ chốc lát rồi lên tiếng: “Chắc không phải cậu cãi nhau với anh cậu vì tôi đấy chứ?”

“Ai bảo thế? Ai rảnh mà nhắc đến chị làm gì! Chị nghĩ chị là ai, chẳng qua là một người hám tiền bịp bợm muốn trèo cao mà thôi, tôi sẽ cãi nhau với anh tôi vì chị chắc? Mơ đi!”

Nói xong, như thể cảm thấy mình hơi gay gắt, cậu ta lén nhìn Hứa Nhược Thi, thấy sắc mặt cô dưới ánh đèn tái nhợt đáng sợ, dáng vẻ như lung lay sắp đổ, cậu ta lập tức hối hận vì những lời mình vừa nói.

Trái tim Hứa Nhược Thi thắt lại, vẻ mặt nhàn nhạt, thấp giọng nói: “Là của cậu, cuối cùng vẫn là của cậu, không phải của cậu thì giữ thế nào cũng không giữ được.”

“Chị...”

Thương Văn Vũ nhìn cô gái sắc mặt nhợt nhạt, mặc dù không có cảm xúc gì nhưng lại khiến người ta thấy nặng nề không thở được. Cậu ta mất tự nhiên đứng dậy: “Thôi, tôi đi đây, tránh để chị thấy lại bực.”

Hứa Nhược Thi không nói gì, thấy cậu ta muốn đi thì do dự: “Cậu vừa đặt đồ ăn rồi.”

“Sao, đừng nói với tôi là chị không trả tiền nổi một bữa cơm nhé.” Nói xong, cậu ta đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại. Không ngờ vừa đến trước cửa thang máy, cậu ta nghe thấy một tiếng “ting”, Thương Văn Đào lạnh mặt đứng bên trong nhìn Thương Văn Vũ đang ngạc nhiên, sau đó anh chậm rãi dời mắt nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Hứa Nhược Thi.

Bỗng chốc, ba người đều không nói gì, không khí xung quanh như biến mất khiến người ta không sao thở được.

“Anh...” Một lúc sau, Thương Văn Vũ mới khó khăn thốt ra một chữ, nhưng lại không biết nên nói gì.

Nghe thấy giọng Thương Văn Vũ, Thương Văn Đào không nhìn cô nữa, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cả ngày không về nhà, không biết ông bà nội lo lắng à, hôm nay em ở đây?”

“Hả? À.” Cậu ta qua quýt gật đầu, bực bội cho mái tóc vừa đen vừa ngắn: “Đúng vậy, em tiện đường đến xem thử, chị ta bệnh rồi.”

“Vậy sao?”

“Vâng, tiện thể cảnh cáo chị ta đừng mơ tưởng viển vông.” Thương Văn Vũ vội gật đầu, nhìn Hứa Nhược Thi đứng ở cửa. Cậu ta thấy mình nói hơi quá đáng, nhưng nghĩ lại thì đúng là mình có ý này nên nhanh chóng đi vào thang máy: “Em chuẩn bị về đây.”

“Ừ, cẩn thận.”

“À, em biết rồi.” Thương Văn Vũ vội ấn thang máy, thấy anh trai chậm rãi đi ra, trái tim thấp thỏm của cậu ta đập thình thịch.

Hứa Nhược Thi hơi căng thẳng, cô không biết tại sao hôm nay hai anh em họ lại đến, hơn nữa còn tình cờ gặp nhau. Xem ra giải thích thế nào cũng không rõ được, e là anh lại cho rằng cô quyến rũ ai rồi.

Cô cúi đầu, che đi nỗi khổ sở trong mắt, không nhìn anh nữa.

Thương Văn Đào lạnh mặt đi tới, lúc bước vào cửa, thấy người bên cạnh đứng im, anh thấp giọng nói: “Đi vào.”

Cô vội đi theo, thấp thỏm nhìn anh, sự im lặng khiến căn phòng càng trở nên ngột ngạt hơn.

Thương Văn Đào ném áo trong tay lên sofa, sau đó chậm rãi cởi áo sơ mi. “Anh...” Thấy anh thong thả cởi áo, nỗi lo lắng dâng trào trong lòng cô.

Thương Văn Đào mặt không cảm xúc nhìn cô gái đứng đối diện, đôi mắt đen láy ẩn chứa cảm xúc như cơn bão tuyết, chỉ là năng lực tự chủ mạnh mẽ khiến anh không mất đi khống chế.

Sao anh không biết cô gái này bản lĩnh đến thế, đầu tiên là u Dương Hải, sau đó là Tô Khải Hiên, bây giờ cậu em trai bướng bỉnh cứng đầu của anh cũng tham gia. Tốt lắm, xem ra anh không làm cô thỏa mãn thì phải?

Dù là bác sĩ, cô biết cấu tạo của cơ thể con người, nhưng lại không thể ngăn được hơi thở mạnh mẽ đang ập đến, đó là mùi một người đàn ông đang ham muốn, mạnh mẽ và nguy hiểm.

“Anh... muốn làm gì?” Hứa Nhược Thi hơi sợ, giọng run rẩy. Cô không phản đối làm chuyện thân mật với người mình yêu, nhưng cô biết rõ anh không yêu cô, làm như vậy cô không thể chấp nhận được.

“Thương Văn Đào, anh đừng như vậy, chẳng phải anh yêu Nhược Lâm sao?”

“Đúng, nhưng Nhược Lâm mất rồi, là cô hại cô ấy!” Thương Văn Đào bước từng bước đi tới, vì sợ hãi mà sắc mặt vốn trắng bệch của Hứa Nhược Thi như biến thành tro tàn.

“Tôi...” Cô muốn nói sự thật, nhưng đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy nhuốm đầy dục vọng đó, cô lại không rét mà run.

Thương Văn Đào không cho cô thời gian chạy trốn, anh kéo cô vào lòng, giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai: “Nói cho tôi biết, có phải thế này cô mới chịu yên phận lại không?”

“Không phải, tôi không biết anh đang nói gì?” “Không biết? Mấy ngày qua ngày nào cũng có đàn ông ở bên, cô quên cả nghĩa vụ của người vợ rồi à? Sao lại không biết chứ?”

Hai người thân mật như người tình, kề sát không có khe hở, nhưng giọng nói thì thầm đó lại khiến người ta đau lòng không sao thở được: “Thương Văn Đào, đủ rồi! Tôi không nợ anh cái gì, dựa vào đầu mà anh đối xử với tôi như vậy?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
quynhtrangbabyduyệt thẻ t với ạ - sent 2023-02-17 09:08:18
haithaoTính cách nữ chính chán thật - sent 2023-01-08 11:39:58
thamtudangKhông biết hoàn chưa nhưng bên waka để 275/275 rồi. Nếu kết vậy thì đúng là phí time t đọc - sent 2023-01-03 11:20:21
Tường Vy MaiỦa hoàn rồi à, bữa giờ ko thấy lên chương nữa - sent 2023-01-01 12:55:32
Thảo Nghi Nguyễn1672428011Duyệt thẻ add ơi - sent 2022-12-31 02:25:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương