Một Đời Yêu Chiều full

Chương 3: (1) lần đầu làm vợ

/274
Trước Tiếp
Thấy anh nồng nặc mùi rượu, Hứa Nhược Thi bình tĩnh đứng lên, khuôn mặt trắng nõn của cô không tỏ rõ cảm xúc, không hề giống với người vừa kết hôn chút nào. Cô đi sang bên cạnh, từ tốn mặc áo khoác vào, sau đó

chậm rãi đi tới trước tủ lấy ra hai chiếc chăn, tự nhiên trải xuống đất.

Nhìn người đàn ông đứng im ở đó, mất đỏ gay nhìn mình chòng chọc, trái tim cô đau đớn khẽ thất lại, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.

“Ngủ đi.” Có nhẹ giọng nói một câu, sau đó nằm xuống quấn chăn kín người, không quan tâm gì nữa.

Chẳng qua, Hứa Nhược Thi vừa nằm xuống đã bị Thương Văn Đào lôi dậy: “Dậy!” Thương Văn Đào thấy cô bình tĩnh nằm ngủ, đôi mắt lạnh lùng kia như thể đang nói với anh rằng chuyện xảy ra hôm nay chẳng đáng để nhắc đến! Điều đó khiến cơn giận của anh bốc lên. Mấy năm qua ai dám để anh chịu thiệt như vậy, ai dám không nể mặt anh chứ? Vậy mà hết lần này đến lần khác người phụ nữ này lại khiêu khích giới hạn của anh.

Anh lập tức lôi cô dậy, giận dữ bóp cổ cô: “Hứa Nhược Thi, cô giỏi lắm, giỏi lắm! Không ngờ cô lại khiến tôi khó xử trước mặt nhiều người như vậy...”

“Ha ha... Tốt thật.” Anh đỏ vấn mắt nhìn chằm chằm cô gái bị mình bóp cổ đến sấp không thở nổi, cười khẩy nói: “Sao không nói gì? Thật không ngờ cô lại dám đến thay em gái cô, mau nói cho tôi biết Nhược Lâm ở đâu?”

Hứa Nhược Thi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, lúc sắp ngừng thở thì nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Thương Văn Đào. Hai tay cô đánh lên cánh tay anh, nhưng đối diện với một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, sức của cô chẳng đáng là gì.

“Anh... buông ra...”

“Buông ra ư? Nói cho tôi biết Nhược Lâm ở đâu! Nói mau!”

“Tôi... khụ khụ... không biết.” “Không biết, cô bảo cô không biết?” Anh giang một cái tát, Hứa Nhược Thi ngã xuống đất như một con búp bê rách, trán cô đập vào tủ đầu giường, máu cứ thể tuôn ra.

Nhưng Thương Văn Đào vẫn không buông tha cho cô, anh lần nữa lôi cô dậy, hung tợn hỏi: “Cô ấy ở đâu?”

“Tôi không biết.” Hứa Nhược Thi yếu ớt nói, máu trên đầu đã làm nhòe đôi mắt cô nhưng cô vẫn cắn răng không chịu tiết lộ.

Thương Văn Đào cười khẩy: “Không biết, vậy cô có biết của nhà họ Thương cũng chẳng dễ bước vào không? Trước đây tôi cho rằng cô thật lòng thương em gái cô nên không giấu giếm có điều gì, không ngờ cô lại ghê tởm đến thế! Muốn kết hôn với tôi đến mức dùng thủ đoạn để tiện như vậy, nói cho tôi biết, cô đã làm gì cô ấy rồi?”

“Khụ khụ... Anh yên tâm... Con bé không sao...” Ánh mắt Hứa Nhược Thi hơi thay đổi, mặt lộ vẻ yếu ớt nhưng vẫn nhìn anh với đôi mắt kiên định.

Thấy cô vẫn cứng đầu, Thương Văn Đào không thể nào nguôi giận: “Cô có biết tôi đã hứa với cô ấy là sẽ cho cô ấy một lễ cưới đẹp nhất không? Nhưng cô lại phá hủy nó! Phả hủy lời hứa của tôi dành cho cô ấy! Hứa Nhược Thi ơi Hứa Nhược Thi, không ngờ cô lại dùng khuôn mặt mình để thay cho thân phận của Nhược Lâm, làm mờ chủ nhà họ Thương!”

Hứa Nhược Thì thầm cười khổ khỉ nghe những lời này. Vết thương trên đầu khiến người cô run lên, không thể hiện được cảm xúc nào, chỉ có thể để mặc anh không ngừng kẻo mình, đầu cô cũng bắt đầu choáng váng.

Thấy vẻ mặt này của cô, Thương Văn Đào buông tay, nhìn cô mềm oặt trên sàn, lạnh lùng cười nói: “Muốn làm người phụ nữ của tôi đến vậy thì tôi cho cô được toại nguyện, thế nào? Nhưng mợ chủ nhà họ Thương chỉ có Hứa Nhược Lâm mà thôi!”.

“Đừng mà, cầu xin anh... Thương Văn Đào, tôi sai rồi, xin anh đừng như vậy...” Vết thương trên trán khiến Hứa Nhược Thi yếu ớt không có sức phản kháng, cô sợ hãi không ngừng cầu xin, nhưng người đàn ông đang bị cơn giận nuốt chửng này không hề thương xót.

“Đừng mà, xin anh... cầu xin anh.” Hứa Nhược Thi sắp bật khóc thành tiếng, nhưng người đàn ông gần trong gang tấc không hề phản ứng, chút hi vọng trong lòng cô cứ thế vụt tắt.

Thương Văn Đào, Thương Văn Đào, tại sao anh lại biến thành thế này?

Không biết là nước mắt hay máu làm nhòe đi đôi mắt khiến cô dần không thấy người trước mặt nữa, mặc dù đầu óc mê man nhưng giác quan vẫn rất rõ ràng, cô sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch.

Cô không có sức để ngăn cản, chỉ nhắm chặt hai mắt để mặc anh, thôi thì cứ buông thả một lần đi, chẳng phải vì đó là anh sao?

Lúc Hứa Nhược Thi chuẩn bị chấp nhận với tâm trạng dâng hiến thì Thương Văn Đào dừng lại, cười khẩy nhìn cô gái nhắm mắt dựa vào lòng mình, lạnh lùng nói: “Thật ghê tởm!”

Hứa Nhược Thi vốn đã thỏa hiệp bỗng như sét đánh ngang tai, sắc mặt lập tức tái nhợt, cố gắng gượng mở mắt nhìn Thương Văn Đào với vẻ không dám tin. Chỉ thấy anh nhếch miệng cười, nụ cười lạnh thấu xương, cảnh môi mỏng chậm rãi thốt ra từng chữ như giết người không đổ máu,

Lời nói khiến người ta tổn thương chẳng qua cũng chỉ thế, Hứa Nhược Thí ngần người nhìn anh, chầm chậm quỳ xuống như một con rối trong ánh mắt khinh bỉ của anh.

Thương Văn Đào chỉnh lại quần áo của mình, không còn vẻ lộn xộn vừa rồi nữa, sau đó đi thẳng ra ngoài không đoái hoài gì đến cô.

Tiếng sập cửa vang lên cất đứt tất cả hi vọng của Hứa Nhược Thi, cũng đánh vỡ luôn tự tôn còn sót lại trong cô.

Cô chầm chậm lau nước mắt và vết máu, đứng lên mặc quần áo rồi từ từ nấm xuống tấm ga ban nãy mình trải.

Cô nhìn bức tường trắng xóa bằng đôi mắt trống rỗng, hệt như trong đầu cô lúc này. Rất lâu sau cô mới nhắm mắt, để mặc nước mắt lặng lẽ thấm ướt ga trải giường.

Hứa Nhược Thi vừa thiếp đi chưa lâu thì lần nữa nghe thấy tiếng gõ cửa, cô thấy đầu óc choáng váng, vết thương trên trán vẫn đau nhói. Lúc tỉnh táo lại thì thấy trong phòng vẫn như tối qua, trống rỗng hệt trái tim cô.

“Mợ chủ, bà chủ nói sáng nay phải phục vụ trà, mời mợ đến sớm.” Giọng nữ máy móc vang lên ngoài cửa, Hứa Nhược Thi xoa huyệt thái dương sưng lên của mình, chậm rãi đáp: “Tôi biết rồi.”

Cô lắc đầu đứng dậy, thấy vết máu trên tấm ga trải và sàn nhà, cô nhớ lại cảnh đêm qua ầm ĩ như vậy mà không một ai đến, e là phần nàng dâu kính trà hôm nay cũng là một cửa ải.

Hứa Nhược Thỉ khẽ thở dài, nhanh chóng thu dọn chăn ga. Vệ sinh cá nhân xong, cô tìm một miếng băng cá nhân dán vết thương rồi chỉnh lại tóc mái để che đi.

Cô hít sâu một hơi, đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh lại. Mặc quần áo xong, cô mở cửa, thấy một cô gái trẻ mặc đồng phục giúp việc thì gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Phòng tân hôn ở tầng hai, vừa ra ngoài thì thấy ông cụ Thương và bà cụ Thương ngồi trên sofa trong phòng khách.

Hai tay ông cụ đan vào nhau đặt trên gậy baton, khuôn mặt già nua không nhìn ra cảm xúc gì, đôi mắt đã trải qua sóng gió thản nhiên ngước lên nhìn Hứa Nhược Thi, chỉ một ánh nhìn đã khiến người ta không còn chỗ trốn.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
quynhtrangbabyduyệt thẻ t với ạ - sent 2023-02-17 09:08:18
haithaoTính cách nữ chính chán thật - sent 2023-01-08 11:39:58
thamtudangKhông biết hoàn chưa nhưng bên waka để 275/275 rồi. Nếu kết vậy thì đúng là phí time t đọc - sent 2023-01-03 11:20:21
Tường Vy MaiỦa hoàn rồi à, bữa giờ ko thấy lên chương nữa - sent 2023-01-01 12:55:32
Thảo Nghi Nguyễn1672428011Duyệt thẻ add ơi - sent 2022-12-31 02:25:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương