Một Đời Yêu Chiều full

Chương 11: (1) một món nợ dai dẳng

/274
Trước Tiếp
Hỗn láo!” Ông cụ Thương mãi im lặng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhìn cô gái quỳ trước mặt. Mặc dù ngoại hình ổn nhưng xuất thân lại thấp, đầy mưu mô. Để trèo lên giường cháu trai ông ta mà âm mưu

thay thế em gái bước chân vào nhà họ Thương dù chưa đến thất đầu của em gái, quả thực lòng dạ xấu xa không thể tả.

“Rời xa Văn Đào!”

“Không được, thưa ông, chỉ có chuyện này là không được.” Hứa Nhược Thi ngẩng đầu nhìn vào mắt ông cụ Thương. Khỉ thế của một người lăn lộn trong thương trường mấy mươi năm không phải thứ mà một bác sĩ vừa tốt nghiệp có thể đối đầu nổi, nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ.

Nói vì Nhược Lâm hay về tình cảm hèn mọn giấu trong lòng bao năm qua đều được, cô không thể đi.

Cơ thể gầy yếu chịu đựng áp bức của hai ông bà cụ, sắc mặt cô trắng bệch nhưng vẫn tỏ vẻ không chịu khuất phục, đôi mắt đen toát lên sự kiên cường. Cô đang nói với hai người trước mặt rằng, dù bão táp mưa sa có ập đến thì cũng không thay đổi được quyết tâm của cô.

Ông cụ Thương bị ảnh mất kiên định của cô thu hút, vẻ chán ghét hoàn toàn biến mất. Ông ta lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, mặc dù không thể nói mình có được đôi mắt tinh tường, nhưng ông ta nhìn người rất chuẩn. Cô gái này có vẻ không ham hư vinh như bề ngoài.

Ao sơ mi voan trắng, quần dài màu lam nhạt, toát lên khí chất khoan khoái sạch sẽ.

Những bà cụ Thương lại chán ghét cầm đồ bên cạnh ném đị: “Cô tưởng cô là ai, cô với Văn Đào không có giấy đăng ký kết hôn, chỉ cần đuổi cô đi thì cô không phải là vợ Văn Đào nữa!”

“Đúng, nhưng nhà họ Thương sẽ không để trò cười này truyền ra ngoài. Mặc dù cháu không có giấy đăng ký kết hôn, nhưng anh ấy với Nhược Lâm có! Cháu dùng thân phận của Nhược Lâm để ở nhà họ Thương.” Cô từ tốn, giọng nói luôn thản nhiên nhưng cũng ẩn chứa sự kiên định. Cô đang nói với hai ông bà cụ rằng cô sẽ không rời đi.

Đợi Nhược Lâm quay lại, cô sẽ đi.

“Có! Khá lắm, đã biết nhà họ Thương sợ ầm ĩ gây ra trò cười nên cố ý làm thế có đúng không?” Bây giờ bà cụ Thương cực kỳ ghét Hứa Nhược Thi, chỉ muốn xé vụn cô gái trơ trẽn này ra, nhưng bà ta không thể.

Cậu Cả nhà họ Thương làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, không thể truyền ra ngoài, càng không thể ly hôn sau khi kết hôn chưa đến một tuần. Nhà họ Thương không cho phép trò cười này lan truyền nên mới âm thầm bảo Hứa Nhược Thi rời đi, chỉ cần cô gái này biết điều rời đi thì tất cả trách nhiệm sẽ do cô gánh.

Nhưng không ngờ Hứa Nhược Thủ cứng đầu, không chịu đi!

Bà cụ tức giận thở hổn hển, ông cụ bên cạnh vội nắm tay bà ta, cẩn thận vỗ lưng cho bà ta: “Tức giận vậy làm gì, không đi thì thôi. Chẳng phải nó muốn tiền sao, không cho nó xu nào, đến khi đó nó tự nhiên sẽ đi thôi.”

“Nhưng...”

“Được rồi, Văn Đào vẫn đang nghỉ ngơi, đừng tức giận nữa.”

“Hừ! Nói đến Văn Đào lại càng bực hơn. Trước đây ngoan ngoãn bao nhiêu, không ngờ lại gục trong tay chị em nhà họ Hứa, nghĩ đến là tôi lại muốn...”

“Muốn giết chết cháu.” Hứa Nhược Thi cúi đầu, trong đôi mắt lạnh lùng toát lên vẻ đau buồn rồi nhanh chóng biến mất,

“Bà nội...” Lúc dưới tầng đang vô cùng ầm ĩ, trên tầng hai truyền đến giọng nói nũng nịu. Hứa Nhược Thi ngẩng đầu, thấy khuôn mặt vốn giận dữ của bà cụ Thương bỗng trở nên vui vẻ, nụ cười tươi tắn, hệt như một bà cụ hiền từ nhìn thấy người thân mình thương yêu.

Ngay cả ông cụ Thương nghiêm khắc cũng trở nên dịu dàng hơn.

Cô ngẩng đầu nhìn, thấy một cô gái mặc váy liền màu hồng nhạt, mái tóc uốn lọn màu vàng nâu tôn lên khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng có lồi có lõm vô cùng tinh tế nhờ thắt lưng ở eo. Khóe mắt hơi xếch đầy phong tình, cánh môi khẽ cong như hoa đào tháng ba, vô cùng quyến rũ.

Thấy cô ta, Hứa Nhược Thi bỗng lo lắng.

“Bà nội, Văn Đào vẫn đang ngủ đấy ạ.” Cô gái xinh đẹp duyên dáng, giọng nói dịu dàng khiến người ta không thể nào ghét bỏ. Cô ta từ tầng hai bước xuống, nhanh chóng đi tới bên cạnh bà cụ Thương, nũng nịu khoác cánh tay bà cụ: “Bà nội đừng giận nữa, nếu không sẽ thêm nếp nhăn đấy.”

Bà cụ Thương cười vỗ lên tay cô ta, hiền từ nói: “Chỉ có cháu là ngoan, nếu không nhờ cháu thì bà không biết đã xảy ra chuyện gì. Văn Đào đúng là không có mất thẩm mỹ...”

“Bà nội, đừng nói vậy. Anh Văn Đào lớn lên cùng cháu, dù... dù... nhưng cháu cũng là cháu gái của bà mà... có đúng không...” Vừa nói, cô ta vừa nghịch ngợm cọ lên vai bà cụ.

Hai người diễn cảnh ấm áp trước mặt Hứa Nhược Thi, không hề quan tâm cô vẫn đang quỳ trên sàn.

“Bà nội... A, đây chẳng phải chị dâu sao?” Như thể vừa thấy Hứa Nhược Thi, cô ta mở lớn mất, thẹn đỏ mặt nói: “Ngại thật, vừa rồi em thấy bà nội giận, chỉ muốn làm bà vui nên quên mất chị dâu.”

Hứa Nhược Thi ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, sau đó khẽ cúi đầu cụp mắt: “Không sao.”

“Bà nội, chị dâu làm sai gì à, bà làm vậy không sợ anh Văn Đào giận sao? Bà nội, bà thế này người ta còn tưởng vào nhà họ Thương sẽ đáng sợ lắm, Thiến Nhi rất sợ bà nội nổi giận.”

“Đừng sợ, Thiến Nhi là ngoan nhất. Nếu trước đây Văn Đào nghe lời bà, lấy cháu thì đâu có chuyện này.”

“Bà nội, chuyện này đã qua rồi.” “Thiến Nhi, bà nội có lỗi với cháu, cháu xem thằng bé kết hôn rồi mà vẫn cần cháu chăm sóc, còn vợ lấy về chẳng thấy mặt mũi đâu thì là cái gì chứ.” Bà cụ thở dài, vỗ tay Lục Tuyết Thiến.

“Bà nội, cũng không thể trách chị dâu được. Hôm qua lúc đến bệnh viện, cháu thấy chị dâu với một bác sĩ ra ngoài, e là có việc gì quan trọng nên mới chậm trễ, nếu không thì nào đến lượt cháu chăm sóc anh Văn Đào chứ.” Nói xong, cô ta còn nhấn mạnh hai chữ “chăm sóc” khiến người ta nghe mà tưởng tượng xa xôi.

Bà cụ Thương vừa nghe thế thì lập tức sầm mặt: “Cháu nói nó ra ngoài với người khác?”

“Vâng, chắc là có việc cần làm, xã giao hay vậy.” Lục Tuyết Thiến nói đầy tự nhiên: “Bác sĩ đó rất có tài, nghe nói là đi du học về. Chị dâu tiếp xúc với người ta nhiều, chắc chắn tương lai xán lạn lắm.”

Cô ta vừa dứt lời, bà cụ Thương đã cầm gậy baton của ông cụ đánh thẳng lên người Hứa Nhược Thi, vừa đánh vừa mắng: “Tôi bảo sao tự dưng tối qua Văn Đào uống rượu say rồi về một mình, thì ra là cô ra ngoài quyến rũ đàn ông!”

“Ôi bà nội, bà làm gì thế?” Lục Tuyết Thiến vội ôm lấy bà cụ Thương, không để bà cụ đánh Hứa Nhược Thi.

Nhưng không biết tại sao, tay bà cụ bỗng thả lỏng. Vì cây gậy trong tay bà cụ đánh thẳng vào đầu Hứa Nhược Thi, máu đỏ tươi nhanh chóng chảy từ trán xuống, thẩm ướt áo sơ mi trắng rồi nhỏ lên đầu gối cô.

Chẳng mấy chốc, áo đều nhuốm đỏ, cô cứ im lặng quỳ ở đó, không hề nhúc nhích.

Bà cụ Thương cũng không ngờ mình lại đánh mạnh như vậy, bà cụ thở hổn hển ném cây gậy trong tay sang một bên, sắc mặt u ám nói: “Nhớ lấy, cô đã không chịu rời khỏi nhà họ Thương thì phải cẩn thận cho tôi! Đừng có cả ngày lẫn đêm ra ngoài quyến rũ đàn ông, nếu không, không chỉ bị hai gậy đơn giản thế này đâu!”

Cô yên lặng quỳ, cũng chẳng lau máu trên trán. Cô thấy máu sắp nhuốm ướt áo mình, hệt như một đóa hoa mai nở rộ trong gió tuyết, đỏ đến chói mắt. “Cháu đi được chưa?” Hồi lâu sau, lúc mọi người đang yên lặng, cô lên tiếng hỏi.

Thấy không ai đáp, cô kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt đầy máu lên, lạnh lùng hỏi: “Cháu đi được chưa?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
quynhtrangbabyduyệt thẻ t với ạ - sent 2023-02-17 09:08:18
haithaoTính cách nữ chính chán thật - sent 2023-01-08 11:39:58
thamtudangKhông biết hoàn chưa nhưng bên waka để 275/275 rồi. Nếu kết vậy thì đúng là phí time t đọc - sent 2023-01-03 11:20:21
Tường Vy MaiỦa hoàn rồi à, bữa giờ ko thấy lên chương nữa - sent 2023-01-01 12:55:32
Thảo Nghi Nguyễn1672428011Duyệt thẻ add ơi - sent 2022-12-31 02:25:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương