Một Đời Yêu Chiều full

Chương 25: (1) vị khách không mời

/274
Trước Tiếp
Thấy Thương Văn Đào bỏ đi, nụ cười của bà cụ Thương cứng đờ. Bà ta liếc nhìn ông cụ bên cạnh, nói: “Văn Đào vẫn còn trách chúng ta đấy.”

“Không sao, thằng bé chỉ không qua được rào cản trong lòng thôi.” Tất nhiên ông cụ Thương biết tại sao gần đây Thương Văn Đào hay tức giận, có điều Hứa Nhược Lâm chết rồi cũng tốt, gia thế như vậy mà đòi bước chân vào nhà họ Thương ấy hả?

Nhưng vẫn phải nghĩ cách đối phó với Hứa Nhược Thi, ánh mắt hơi vẩn đục của ông ta bỗng trở nên sắc bén, khắp người tỏa ra khí thể lạnh lẽo khiến bà cụ ngồi bên cạnh hơi sững sờ, nhưng bà ta cũng nhanh chóng hiểu ra, cười tít mắt ăn đồ ăn trước mặt.

“Lát nữa bảo Thiên Nhi sang với tôi đi, hai ngày rồi không gặp, nhớ quá.” Bà cụ nhai xong đồ trong miệng, cầm khăn ăn lên lau, động tác tao nhã và cao quý.

Chú Văn đứng một bên nhanh chóng bị thau, cầm khăn ăn đi. Chẳng bao lâu sau, các giúp việc đã dọn sạch đồ ăn trên bàn.

“Được, bà vui là được. Nhưng con bé Thiện Nhi này lòng dạ không đơn giản, e là Văn Đào không thích.” Ông cụ Thương thản nhiên nói.

“Nghĩ gì thế chứ, tôi thích Thiện Nhi, nhưng muốn làm cháu dâu của nhà họ Thương thì cũng phải có chút bản lĩnh, chỉ có thành ý thì không được. Vả lại, tôi thấy thực lực của nhà họ Lục không giúp được gì cho nhà họ Thương, chỉ là thấy Hứa Nhược Thi tôi lại tức giận thôi.”

“Bà hiểu là được.”

“Được rồi, quản gia, hạn Thiến Nhi đi, bảo là bà già này nhớ nó rồi.” Bà cụ Thương cười tít mắt, dáng vẻ hiền từ, hoàn toàn không nhận ra những lời tính toán vừa rồi do chính bà ta nói ra.

Chủ Văn cung kính khom lưng lui xuống, đi gọi điện thoại cho Lục Tuyết Thiến, hẹn cô ta ngày mai đến. Trong phòng, Thương Văn Vũ bực bội lăn qua lăn lại trên giường, muốn dậy đọc sách nhưng đọc chưa được hai trang thì ném sang một bên. Muốn chơi máy tính, nhưng chưa mở game đã thấy chán nên dứt khoát tắt đi.

Cậu ta kéo đèn trên tủ đầu giường, ấn nút bật tắt một lúc, suýt thì hỏng cả đèn. Sau đó cậu ta đột ngột ngồi dậy, nhớ đến bóng người gầy yếu trong mưa kia, cậu ta buồn bực gãi đầu, lẩm bẩm: “Mình điên rồi, thế mà lại thấy tội nghiệp người phụ nữ đó!”

Ngủ thôi!

Cậu ta tắt điện, che đầu nhắm mắt, lăn lộn một lúc rồi dần thiếp đi.

Vào khoảnh khắc mở mắt ra, trước mắt cậu ta lại hiện lên bóng lưng Hứa Nhược Thi bước đi trong mưa. Cậu ta ngồi bật dậy, tức giận đấm xuống giường rồi nhanh chóng vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, thay áo sơ mi quần dài đơn giản, chẳng màng ăn sáng đã mang giày chạy ra ngoài.

Chú Văn khẽ cau mày, phản ứng của cậu Hai hôm qua hơi khác thường. Nhưng thanh niên mà, nhiều bạn, nói không chừng là bị cô bạn gái nào đó làm phiền lòng. Quản gia là người nhìn cậu Hai trưởng thành, ông ta nở nụ cười như thể thật sự nhìn thấy Thương Văn Vũ nắm tay bạn gái vậy.

Thương Văn Vũ lao ra cửa, đến gara lái xe ra ngoài, khiến bảo vệ ở cổng không biết đã xảy ra chuyện gì. Dù cậu Hai thích chơi bời, nhưng thực ra vẫn rất lịch sự, bọn họ chưa từng thấy cậu Hai vội vàng như vậy bao giờ.

Thương Văn Đào lái xe mà cứ cảm thấy bất an, chị ta đội mưa kiều đó thì cơ thể gầy yếu kia sao mà chịu được.

Một tiếng sau, cậu ta đến cổng khu chung cư, ở đây là nhà cũ của anh trai cậu ta, rất lâu rồi không có ai ở. Cậu ta từng đưa hai người bạn đến đây nghỉ ngơi, tất nhiên biết địa chỉ.

Thương Văn Vũ bực bội đá cửa xe, không hiểu sao mình lại đến đây, nhưng thăm chị dâu thì chắc không sao đâu nhỉ.

Cậu ta và mái tóc rối bù, nhìn chiếc áo sơ mi mới tinh, sau đó nén lại kích động muốn chạy vào thang máy, ẩn con số quen thuộc.

Hứa Nhược Thi thấy đầu óc choáng váng, hôm qua thần kinh cô căng thẳng, lại nhịn ăn cả ngày rồi dầm mưa làm vết thương hơi viêm nên phát sốt.

Cô mệt mỏi xuống giường, nhìn đồng hồ báo thức, chuẩn bị vệ sinh cá nhân đi làm. Lúc nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, cô ngẩn ngơ chốc lát mới nhớ ra mình không cần đến bệnh viện nữa.

Cô vốc nước lạnh rửa mặt để mình tỉnh táo hơn. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, trong mắt đầy tơ máu, cơ mặt kéo căng cứng, cô muốn động viên mình buổi sáng tốt lành nhưng lại nhận ra mình hoàn toàn không cười nổi.

Cô lững thững đi tìm quần áo, cảm thấy hơi đói vì đã lâu không ăn gì, nhưng cô lại không có khẩu vị, cũng chẳng muốn ăn.

Cảm giác nặng đầu thực sự rất khó chịu, cô nghĩ không cần đi làm thì chỉ bằng ngủ thêm một lát, thế nên cô lại chậm rãi lên giường ngủ thêm một giấc.

Vừa thiếp đi thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Hứa Nhược Thi nghĩ là ảo giác, nhưng tiếng chuông cửa vẫn bền bỉ vang lên.

Ai mà đến sớm như vậy, Thương Văn Đào? Không đâu, anh có chìa khóa.

Dù là ai thì cô vẫn phải xuống giường, cô một tay vịn tường, một tay đỡ trán, chầm chậm đi ra cửa.

Thương Văn Vũ đứng ngoài cửa không ngừng ấn chuông, một lần hai lần cũng chẳng có chút phản ứng, lẽ nào chị ta không về nhà mà vất vưởng bên ngoài? Hay là xảy ra chuyện gì nên chị ta không kịp mở cửa?

Đầu óc cậu ta rối bời, nhưng tay vẫn đặt trên chuông cửa không buông. Cuối cùng thì tiếng chuông cửa dồn dập cũng đổi lại được tiếng bước chân, Thương Văn Vũ lắng tai nghe, âm thanh rất nhỏ truyền đến, vẻ mặt căng thắng của cậu ta tốt hơn đôi chút.

Cậu ta rụt tay về đút vào túi quần, áo sơ mi của cậu ta không cài hai nút trên cùng làm xương quai xanh như ẩn như hiện. Khuôn mặt điển trai, vóc dáng cao ráo đó khiến người đi qua không khỏi ngoái nhìn, đặc biệt là dáng vẻ biếng nhác ngả ngớn dựa lên cửa của cậu ta, hoàn toàn khác với vẻ sốt ruột vừa rồi.

Hứa Nhược Thi mở cửa, thấy bóng dáng cao lớn chắn ngay trước mặt, cô ngẩng đầu, nhận ra là Thương Văn Vũ thì đứng ngẩn ra không hiểu chuyện gì.

Vẻ ngây ngốc của cô khiển Thương Văn Vũ hài lòng, bây giờ cậu ta mới phát hiện cô gái lớn hơn mình vài tuổi này cũng sẽ có vẻ mặt như vậy.

Thương Văn Vũ đang muốn lên tiếng chọc cô thì để ý thấy sắc mặt cô đỏ bừng, cậu ta cau mày: “Sao vậy, ốm rồi à?”

“Hả? À, bị sốt.” Cô hờ hững nói, hơi khó hiểu nhìn Thương Văn Vũ: “Cậu... sao cậu lại đến đây...”

“Đây á?” Thương Văn Vũ không hề khách sáo mà đi vào nhà, nhìn căn nhà vốn trống trải mà chỉ trong vài ngày đã được cô gái này dọn dẹp sạch sẽ, gam màu vàng cam khiến căn nhà trông ấm áp hơn căn biệt thự kia nhiều.

“Muốn đến thì đến thôi.” Cậu ta ngồi xuống sofa, không màng hình tượng mà gác chân lên bàn trà, nhàn nhã quan sát căn nhà.

Không tệ, cậu ta rất thích.

“Uống trà nhé?” Vì sốt nên giọng Hứa Nhược Thi hơi khàn, cộng thêm đau đầu nên trông cô khá yếu ớt, bước chân cũng không vững.

Thương Văn Vũ thấy cô loạng choạng thì chán nản gãi đầu, giống với một sinh viên vừa lên đại học bối rối khi đối mặt với người khác.

Hứa Nhược Thi yết ớt xua tay: “Không sao...”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
quynhtrangbabyduyệt thẻ t với ạ - sent 2023-02-17 09:08:18
haithaoTính cách nữ chính chán thật - sent 2023-01-08 11:39:58
thamtudangKhông biết hoàn chưa nhưng bên waka để 275/275 rồi. Nếu kết vậy thì đúng là phí time t đọc - sent 2023-01-03 11:20:21
Tường Vy MaiỦa hoàn rồi à, bữa giờ ko thấy lên chương nữa - sent 2023-01-01 12:55:32
Thảo Nghi Nguyễn1672428011Duyệt thẻ add ơi - sent 2022-12-31 02:25:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương