Một Đời Yêu Chiều full

Chương 5: (1) chịu đủ tranh cãi

/274
Trước Tiếp
Thương Văn Vũ nhìn cô gái quỳ trên đất với vẻ khinh thường, thương hại nói: “Đúng là đáng thương, tưởng trèo lên giường là có thể thay thế cho em gái, chị đúng là đồ không biết ngượng.”

Nói xong, cậu ta vươn tay ngáp một cái, nước mắt ứa ra: “Cháu đi ngủ một lát, đừng ăn nữa đấy.”

Ông cụ Thương chỉ hờ hững nhìn cháu trai, một lúc sau mới nói với bà cụ bên cạnh: “Văn Đào tự giải quyết, giờ mặc kệ là Hứa Nhược Thi hay Hứa Nhược Lâm, ai cũng biết người nhà họ Thương kết hôn với người nhà họ Hứa rồi. Thế đi, qua thời gian này rồi tính tiếp.”

Không thể gây thêm chuyện ngày đầu sóng ngọn gió nữa.

Bà cụ “Hừ” một tiếng, nhìn Hứa Nhược Thi quần áo ướt sũng, nói: “Quỳ ở đây kiểm điểm cho tôi!” Nói xong bèn đứng dậy rời đi với ông cụ.

Lúc lên tầng, ông cụ Thương quay đầu nhìn cô gái đang run rẩy quỳ trên đất nhưng không hề nhận thua, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp, ông cụ nói với Thương Văn Đào: “Tự giải quyết đi.”

“Cháu biết rồi, ông nội.”

Sau khi mọi người rời đi, Thương Văn Đào bước tới, cúi người nhìn chằm chằm vào mắt cô, lạnh lùng hỏi: “Nhược Lâm đâu?”

Đầu Hứa Nhược Thi đau như búa bổ, mặt mày trắng bệch, yếu ớt như thể một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể quật ngã cô. Nhưng dù vậy, cô vẫn mím chặt môi không nói, khiến Thương Văn Đào mất hết kiên nhẫn. Đôi mắt bùng lửa giận, anh nắm chặt cằm cô: “Tưởng không nói là tôi không tìm ra à? Hứa Nhược Thi, cô thật sự cho rằng mình giỏi giang lắm sao?”.

Hứa Nhược Thi bị ép nhìn thẳng vào mắt anh, thấy hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt đen như mực đó. Cô muốn thấy mình trong đôi mắt này biết bao, cũng từng mơ như vậy, nhưng không ngờ giờ đây nó lại trở thành hiện thực theo cách này.

Cô muốn bật cười, nhưng lại nhận ra cầm bị bóp đau quá, có hoàn toàn không thể cười được.

Thương Văn Đào nhìn người phụ nữ bị mình một tay giữ chặt, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng đó lại lóe lên ý cười khiến anh sững sờ. Lúc này anh mới nhận ra cô gái này gây thế nào, cằm nhọn chọc vào lòng bàn tay hơi đau. Anh cau mày không vui, vung mạnh tay như muốn gạt đi cảm giác khó chịu này.

Hứa Nhược Thi bất ngờ bị anh đẩy xuống đất, cố gắng gượng rất nhiều lần mới ngồi dậy được. Vết thương tối qua của cô cộng với nỗi sợ cả đêm, bây giờ còn bị phạt quỳ ở đây khi cả người ướt sũng. Sức khỏe cô vốn không tốt lắm, hiện tại đã bị giày vò đến choáng váng không phân biệt được phương hướng. Cô nhìn vào đôi mắt đầy hận thù và chán ghét của Thương Văn Đào, cười khổ, nhếch miệng muốn nói nhưng lại chẳng có sức, cuối cùng ngất đi.

Trong bóng tối, Hứa Nhược Thi cảm thấy mình quay về sáu năm trước, khi đó cô vừa tốt nghiệp cấp ba, để góp học phí đại học mà bất đắc dĩ phải đi làm thêm

Cô vẫn nhớ cái nắng ngày hè chói chang, những cửa tiệm đồ tráng miệng ở góc đường vẫn mát lạnh. Thỉnh thoảng vào giờ nghỉ, cô thích một mình lặng lẽ ngồi trong góc để hưởng nhờ hơi mát, thoáng thấy chàng trai mặc sơ mi trắng và quần bò màu xanh, anh đứng bên ngoài cửa tiệm nói chuyện điện thoại với nụ cười ấm áp.

Chỉ một ánh nhìn cô đã thích anh rồi, nhưng anh chưa từng biết đến sự tồn tại của cô.

Lên đại học cô mới phát hiện chàng trai đó có một người bạn thân trong trường, vô tình gặp lại khiến cô rất phấn khích, dù mỗi ngày chỉ ngủ năm tiếng và phải đi làm thêm, nhưng tinh thần cô vẫn rất hăng hải.

Hứa Nhược Thi biết điều kiện của mình, tất nhiên cô sẽ không tùy tiện nói chuyện với một cậu ấm nhà giàu, chỉ là không ngờ số phận thật sự rất kỳ diệu.

Yêu một người không cần quá nhiều lý do, nhưng muốn tiếp tục yêu một người lại cần rất nhiều can đảm.

Hứa Nhược Thi không biết mình tỉnh dậy lúc nào, nhưng rõ ràng cô không còn ở trong căn biệt thự lạnh lẽo kia nữa, nhận ra điều này khiến cô thở phào.

“Tỉnh rồi?” Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo khiến đầu mày cô không khỏi co giật, cô mím môi cụp mất không nhìn người đàn ông, chỉ hờ hững đáp một tiếng.

“Sau này cô ở đây, đừng nói nhà họ Thương chúng tôi ức hiếp cô. Cô đừng đến biệt thự nữa, tránh để nhìn thấy lại phiền! Tôi cũng không mong biết được tung tích Nhược Lâm từ cô, nhưng nếu đề tôi biết cô làm hại cô ấy, vậy thì cô chết được rồi.” Thương Văn Đào nhắn nhủ đơn giản như vậy rồi xoay người rời đi.

Lúc đóng cửa, anh nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ ở phía sau truyền đến: “Được.”

Đột nhiên, trái tim anh như bị thứ gì đó quen thuộc kích thích, người trong trí nhớ cũng bình tĩnh như vậy nói “Được” với anh, chưa từng phản bác lại ý kiến của anh. Nhưng sao có thể là người phụ nữ ích kỷ không biết xấu hồ này được, giọng nói đó chỉ thuộc về Nhược Lâm, vì họ là chị em nên mới giống nhau đến thế. Đúng, chính là vậy!

Thương Văn Đào gạt đi suy nghĩ của mình, không còn chút cảm giác nhung nhớ nào nữa, ưu tiên trước mắt của anh là tìm được Nhược Lâm. Nhưng người phụ nữ này cứng đầu không nói gì, xem ra phải đi tìm ông Hứa rồi, Con gái bị tráo đổi, không lý nào họ lại không biết.

Trong phòng, Hứa Nhược Thi nhìn căn phòng ngủ trống trải khoảng mười mấy mét vuông này, chỉ có giường và chăn, thiếu đi hơi người.

Cô cử động cơ thể đau nhức, xuống giường mở cửa phòng ngủ mới phát hiện đây là một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, đồ dùng đơn giản, không bày biện gì, xem ra không ai sống ở đây. Nhưng với cô mà nói, đây lại là nơi rất tốt, ít nhất không cần phải ở ký túc xá của bệnh viện nữa.

Hứa Nhược Thi nhìn điện thoại, phát hiện đã tắt máy, cô vội xoay người tìm bộ sạc rồi mở lên. Thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, cô mím môi giấu cơn đau của mình rồi gọi lại.

Chẳng mấy chốc điện thoại đã kết nối, bên tai truyền đến giọng nói hơi yếu ớt và lo lắng: “Chị, chị, sao vậy?” Cả ngày nay chị cứ trốn em, chắc không phải chị thích Văn Đào đấy chứ? Chị, chị không thể như vậy.”

Từng tiếng trách móc vang lên trong điện thoại khiến mặt cô đã tái lại càng tái hơn. Cô hít sâu một hơi, chầm chậm nói: “Sao có thể chứ, chị đã hứa với em rồi mà, đừng lo, chị chỉ hơi đau đầu nên ngủ quên thôi, điện thoại hết

pin.”

“Thật à?”

“Thật.”

“Nhưng chị này, có phải hai người... hai người... ở với nhau không?” Có lẽ để xua tan nỗi lo của mình, Hứa Nhược Lâm vẫn cẩn thận dè dặt hỏi, sợ sẽ nghe thấy câu trả lời mình không thích.

Hứa Nhược Thỉ mệt mỏi day huyệt thái dương, giải thích: “Không, chị chuyển ra ngoài.”

“Thật sao?”

“ům.”

“Nhưng như vậy là chị bị đuổi ra ngoài, Văn Đào anh ấy...”

“Yên tâm, anh ấy chỉ thích mình em.” Hứa Nhược Thi hơi choáng váng, vẫn khó chịu, cô vội xua tan lo lắng của Hứa Nhược Lâm.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
quynhtrangbabyduyệt thẻ t với ạ - sent 2023-02-17 09:08:18
haithaoTính cách nữ chính chán thật - sent 2023-01-08 11:39:58
thamtudangKhông biết hoàn chưa nhưng bên waka để 275/275 rồi. Nếu kết vậy thì đúng là phí time t đọc - sent 2023-01-03 11:20:21
Tường Vy MaiỦa hoàn rồi à, bữa giờ ko thấy lên chương nữa - sent 2023-01-01 12:55:32
Thảo Nghi Nguyễn1672428011Duyệt thẻ add ơi - sent 2022-12-31 02:25:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương