Một Đời Yêu Chiều full

Chương 7: (1) quay lại cho tôi

/274
Trước Tiếp
Hứa Nhược Thi giật mình bởi vẻ nhiệt tình của anh ta, cô thản nhiên rụt tay lại, bình tĩnh nói: “Không sao, hai hôm trước bị ốm thôi.”

“Hả, có năng không?” u Dương Hải lo lắng. Cô khẽ cau mày, nhìn u Dương Hải đứng trước mặt: “Không sao, chỉ bị ngã đụng đầu.”

u Dương Hải nhìn cô, thấp thoáng thấy bằng gạc bên dưới tóc mái dày thì đau lòng hỏi: “Cô không sao chứ? Sao lại bất cẩn thế, ngã đụng đầu không phải chuyện nhỏ đâu. Thế này đi, tôi tìm một đồng nghiệp khoa não giúp cô, nên kiểm tra kỹ một chút.”

Hứa Nhược Thi hơi phiền bởi sự nhiệt tình của anh ta, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Không sao.”

Thấy anh ta vẫn không đi, cô ngờ vực hỏi: “Có việc gì sao?”

Lúc này u Dương Hải mới nhận ra mình thất thổ, anh ta hơi lúng túng nhìn cô, dè dặt hỏi: “Tạn làm xong cô có rảnh không?”

Thấy cô không lên tiếng, u Dương Hải vội giải thích: “Cô... cô đừng hiểu lầm... tôi chỉ muốn... muốn... À, chẳng phải lần trước bảo học tập nhau sao, tôi có vài tập ghi chép lúc ở nước ngoài trước đây, không biết cô có cần không?”

Nói xong, anh ta nhìn Hứa Nhược Thi với vẻ mong đợi và căng thẳng. Nói thật, anh ta có thiện cảm với cô gái lạnh lùng và hơi cô đơn này. Lúc thầy cô, không hiểu sao anh ta lại muốn đến gần, nhưng lần nào lòng dạ cũng rối bời vì ánh mắt lạnh lùng của cô, đôi khi còn không thốt nên lời. Còn đâu dáng vẻ ấm áp nho nhã trong mắt các y tá nữa.

Lúc nghe anh ta nói câu này, Hứa Nhược Thi vốn thấy hơi phiền lại nghĩ ngợi chốc lát rồi gật đầu: “Năm rưỡi tan ca.”

“Được, vậy tôi đi sắp xếp lại, cô đợi tôi nhé.” u Dương Hải cười ngốc nghếch khiến Hứa Nhược Thi hơi bất ngờ. Đây chẳng phải sinh viên xuất sắc du học về, một trong những bác sĩ điều trị chính của khoa ngoại à, sao bây giờ trông hơi ngốc vậy?

Hứa Nhược Thỉ gật đầu không nói gì, chỉ đi kiểm tra phòng bệnh như bình thường. Bác sĩ thực tập phải quan sát được tình trạng của bệnh nhân qua những triệu chứng nhỏ, thế nên cô rất nghiêm túc với việc này.

Nhìn bóng lưng Hứa Nhược Thi rời đi, u Dương Hải phấn khích sờ trái tim đang loạn nhịp của mình, anh ta cảm thấy mùa xuân đến rồi.

Đinh Thu Ca vừa đưa một bệnh nhân đến phòng điều trị, lúc quay lại thì thấy u Dương Hải cứ đứng đó cười ngốc, ruột gan cô ta như bị thiêu đốt, căm ghét lườm một cái rồi bỏ đi.

Y tá Tiểu Vương thấy thế bèn nhăn mặt với Tiểu Lý bên cạnh, trông dáng vẻ vừa rồi của Đinh Thu Ca đáng sợ quá. Tiểu Lý nháy mắt lại, tỏ ý bảo nhìn u Dương Hải, hàm ý rất đơn giản: Là vì bác sĩ u Dương thích bác sĩ Hứa dãy.

Hai người nhìn nhau cười, sau đó bắt đầu bận rộn làm việc.

Kiểm tra phòng bệnh rất đơn giản, nhưng cũng phải xem xét kỹ càng. Hứa Nhược Thủ theo sau hai bác sĩ điều trị chính, ghi chép cẩn thận, thỉnh thoảng còn thảo luận với hai bác sĩ chính, cô cảm thấy thu được rất nhiều lợi ích.

Trước khi quay lại bàn làm việc của mình, cô ghi lại tất cả những kinh nghiệm đúc kết được hôm nay một cách mạch lạc, sau đó lên mạng tìm những ca bệnh tương tự.

Có lẽ vì quả tập trung, lúc Mỹ Mỹ đặt hộp cơm tiện lợi trước mặt cô thì cô mới nhận ra sấp một giờ rồi.

“Cam on.”

“Đừng khách sáo, bác sĩ Hứa, cô là bác sĩ nghiêm túc nhất mà tôi từng gặp đấy.” Mỹ Mỹ nói chuyện có phần dịu dàng, cộng thêm ngoại hình dễ mến và tính tình tốt, Hứa Nhược Thi rất thích cô ấy.

Cô mỉm cười không phản bác, chỉ mở hộp cơm ra nhìn thức ăn bên trong rồi vội vàng ăn, may mà động tác vẫn rất tao nhã. Mỹ Mỹ thấy cô như vậy thì lẩm bẩm: “Tôi thật sự nghi ngờ, có phải trước đây cô chưa từng ăn cơm không?”

Cô không hề tỏ thái độ với lời trêu chọc của Mỹ Mỹ, chỉ nhanh chóng ăn xong cơm rồi lau sạch miệng, mỉm cười nói: “Cảm ơn cô nhé.”

“Không cần khách sáo, Cô đấy, đừng giấu hết mọi thứ ở trong lòng, Đinh Thu Ca toàn tìm cô gây sự thôi.” Mỹ Mỹ cảm thấy Hứa Nhược Thi tốt tính, không cáu kỉnh, cũng không thích thể hiện, thực ra làm việc với người như vậy rất tốt.

Hứa Nhược Thì không bận tâm, xua tay: “Không sao.”

“Vậy được rồi, tôi đi trước đây.” Mỹ Mỹ thấy cô không bận tâm nên không nói nhiều, có vài chuyện không hay, nói nhiều lại thành ra phiền phức.

Hứa Nhược Thi thong thả dọn dẹp đồ, sau đó tiếp tục xem máy tính. Bất giác nghe có người gõ cửa, cô ngẩng đầu thì thấy u Dương Hải hơi mất tự nhiên đứng ngay cửa.

“Anh... có việc gì sao?” Thấy anh ta không vào mà có vẻ muốn nói lại thôi, cô tỏ vẻ khó hiểu.

u Dương Hải hơi căng thẳng đẩy gọng kính trên mũi, làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Là thế này, chẳng phải chúng ta đã nói đến sổ ghi chép sao?”

Lúc này cô mới nhở trước đó đã hẹn với anh ta, cô hơi áy náy, không ngờ mình lại bận rộn nên quên mất: “Ngại quá, tôi quên mất. Thế này vậy, tôi mời anh ăn cơm nhé?” Cô từ tốn nói, thái độ rất hòa nhã khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp. u Dương Hải chỉ thấy trái tim mình đập loạn, buột miệng: “Để tôi mời cô.”

Hứa Nhược Thỉ nhìn anh ta, thấy anh ta mất tự nhiên ôm tập ghi chép trước ngực, nghĩ có lẽ anh ta không giỏi giao tiếp nên mới muốn nói chuyện với mình, cô bèn gật đầu: “Được.”

u Dương Hải phấn khích nhìn Hứa Nhược Thi gần trong gang tấc: “Vậy cô ra vườn hoa đợi tôi trước, tôi đi lấy xe.”

“Ừm.”

Thấy u Dương Hải rời đi, Hứa Nhược Thì vẫn bình tĩnh xách balo của mình, cô kiểm tra đồ đạc bên trong rồi chậm rãi đến vườn hoa. Mặt trời tháng Sáu đã trở nên hừng hực, chiều mặt đất nóng như thiêu đốt. Lúc này, mặt trời vẫn treo mình ở đảng Tây, toả ra ánh tà dương vàng rực rỡ.

Hứa Nhược Thi ngẩng đầu nhìn cây long não cáo lớn bên cạnh, cô đưa tay đặt trên trán, che đi ánh nắng. Khi u Dương Hải lái xe ra thì thấy cảnh này, ánh tà dương rọi trên người cô, áo sơ mi màu lam nhạt, quần dài màu kaki điểm chút ánh vàng. Mái tóc dài đen chấm 10 xõa sau đầu, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng nở nụ cười nhàn nhạt, hệt như một làn gió biển mát lạnh thổi tới lúc đi dạo trên bãi biển, khiến ta kìm lòng không đâu mà mê đắm.

u Dương Hải cảm thấy mình thật sự say mê, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh ta đã không thể rời mắt khỏi cô được, anh ta ngẩn người nhìn đăm đắm vào người con gái xinh đẹp đó.

Hứa Nhược Thi thu lại ánh nhìn, lúc thấy u Dương Hải ngồi trong xe nhìn mình chằm chằm, cô ngạc nhiên đi tới: “Anh muốn đi đâu?”

“Cô chọn đi.” u Dương Hải cảm thấy mình thật sự hết thuốc chữa rồi, trái tim anh ta đập mạnh, mỗi bước đi của Hứa Nhược Thi đều khiến anh ta loạn nhịp. Anh ta giấu đi vẻ thất thổ của mình, nhanh chóng mở cửa tỏ ý bảo cô lên xe.

“Tôi không kén ăn.”

“Vậy để tôi chọn nhé.”

“Được.”

Thắt dây an toàn xong. u Dương Hải lái xe đưa cô rời khỏi bệnh viện.

Một cô gái mặc váy hồng đứng ở cổng bệnh viện nhìn chằm chằm hai người họ, đáy mắt hiện ý cười, cô gái tóm lấy y tá bên cạnh, hỏi: “Vừa rồi...” “Cậu nói bác sĩ u Dương à? Anh ấy đẹp trai đúng không? Là bác sĩ điều trị chính của khoa ngoại bệnh viện bọn tớ đây, nhiều người thích lắm. Nhưng rõ ràng bác sĩ u Dương thích bác sĩ Hữa, họ xứng đôi thật nhỉ.”

“Vậy sao, xứng đôi thật à?” Cô gái buông tay, nụ cười dần biến thành vẻ giễu cợt. Hứa Nhược Thi im lặng ngồi trong xe nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay, hoàn toàn quên mất bên cạnh có u Dương Hải đang lái xe. u Dương Hải thấy cô không lên tiếng, anh ta ngẫm nghĩ chốc lát rồi do dự hỏi: “Bác sĩ Hứa đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì, đang nghĩ đến những vấn đề chủ nhiệm nói thôi.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
quynhtrangbabyduyệt thẻ t với ạ - sent 2023-02-17 09:08:18
haithaoTính cách nữ chính chán thật - sent 2023-01-08 11:39:58
thamtudangKhông biết hoàn chưa nhưng bên waka để 275/275 rồi. Nếu kết vậy thì đúng là phí time t đọc - sent 2023-01-03 11:20:21
Tường Vy MaiỦa hoàn rồi à, bữa giờ ko thấy lên chương nữa - sent 2023-01-01 12:55:32
Thảo Nghi Nguyễn1672428011Duyệt thẻ add ơi - sent 2022-12-31 02:25:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương