Một Đời Yêu Chiều full

Chương 9: (1) ra giá

/274
Trước Tiếp
Lúc còn sững sờ, Hứa Nhược Thi nghĩ bụng có nên chuyển ra khỏi đây không. Lúc cô trảnh sang bên thì cảm nhận được anh đột ngột đi tới, cô mở to mắt nhìn anh khó hiểu.

Thương Văn Đào đột ngột vươn tay ra bóp cổ cô, ánh mắt hung dữ cay nghiệt: “Nhược Lâm chết rồi, tại sao không nói? Lẽ nào vị trí mợ Cả nhà họ Thương khiến cô thờ ơ với tình cảm chị em đến thế sao? Cô ấy là em gái cô, cô lại giả danh cô ấy kết hôn với tôi lúc các cô ấy còn chưa lạnh, biến tôi thành kẻ phản bội, khiến tôi ngày ngày đau khổ tự trách. Một người tốt là thế, sao cô có thể đối xử với cô ấy như vậy?”

“Khụ khụ... anh nói cái gì cơ...” Nhược Lâm chết rồi, sao có thể chứ?

Nhưng nghĩ lại thì, có lẽ Thương Văn Đào tìm ba hỏi chuyện của Nhược Lâm, không ngờ họ lại bịa ra lời nói dối như vậy. Tại sao, tại sao không nói thật chứ? Giờ đã tổ chức lễ cưới rồi, chỉ cần quay lại thì sẽ là mợ chủ nhà họ Thương, tại sao phải nói dối?

Nhược Lâm, sao em có thể đành lòng lừa anh ấy như vậy. Anh ấy yêu em sâu đậm, nếu em chết thì anh ấy làm sao chấp nhận được?

Nhược Lâm, tại sao lại vì một trái tim hoàn hảo mà giày vò anh ấy như vậy, lẽ nào đây là tình yêu của hai người?

Khuôn mặt luôn hờ hững của Hứa Nhược Thi dần hiện vẻ đau khổ, cô đau lòng cho người đàn ông này nhưng lại không cách nào cho anh một câu trả lời chính xác, dù lúc này đây anh chỉ muốn giết chết cô, cô cũng không thể lờ đi nỗi đau trong mắt anh.

Cô khó khăn nhấc tay, xoa nhẹ đầu anh: “Khụ khụ... đau không...” Khoảnh khắc đó như sợi lông vũ lướt khẽ qua trái tim, khiển Thương Văn Đào cho rằng mình quay về năm năm trước, giọng nói dịu dàng xen lẫn niềm vui và sự quan tâm đó cũng từng hỏi anh: “Đau không?”

Thương Văn Đào bỗng buông tay, nhìn cô gái suy sụp trên đất với vẻ không dám tin, cảm giác quen thuộc lướt nhẹ qua đáy tim khiến anh không biết phải làm sao.

“Cô... cô... không ngờ để tiếp cận tôi, cô biết hết tất cả!” Thương Văn Đào giận dữ gầm lên, muốn trút ra hết những đau buồn và tức giận trong lòng mình. Anh đầm lên tường, xương ngón tay phát ra tiếng, màu tươi nhỏ xuống đất.

Hứa Nhược Thi hoảng hốt, vội đứng lên nắm lấy tay anh, mặc dù sợ nhưng cô vẫn nắm rất nhẹ: “Anh... cần gì phải...”

“Cần gì phải? Ha ha, cần gì phải, cô biết không? Cảm giác người mình yêu nhất rời đi nhưng mình lại không biết gì thật sự rất khó chịu!” Thương Văn Đào hét lớn, anh không biết phải trút ra thế nào.

“Anh...” Cô biết người đàn ông này cố chấp thể nào, thấy vẻ đau khổ trong mắt anh, cô chỉ có thể thầm nói: Anh sẽ gặp lại con bé thôi.

Hứa Nhược Thi đỡ anh đến sofa, vội vàng vào phòng ngủ lấy hòm thuốc. Đây là thói quen của cô.

Cô cẩn thận lấy cồn lau sạch vết thương, sát trùng rồi băng bó, động tác vô cùng thành thạo.

Thương Văn Đào nhìn cô gái quỳ trên sàn bận rộn vì mình, mái tóc đen như chạm xuống thảm, đôi mắt luôn lạnh lùng trông hơi căng thẳng và lo lắng, khuôn mặt bình thường không cảm xúc cũng hiện vẻ đau xót. Hã, là anh nhìn nhầm nhỉ, người phụ nữ ích kỷ trơ trẽn và tàn nhẫn như vậy sẽ có vẻ mặt này sao.

Anh đau khổ nhắm mắt, im lặng dựa vào sofa, không biết nên làm thế nào.

Lúc tìm đến ông Hứa, anh nhìn thấy linh đường của Nhược Lâm, đúng là nực cười! Người anh yêu đi chưa được bao lâu mà anh lại xuất hiện trong lễ cưới với chị gái cô ấy, chuyện này nực cười biết bao!

Nhưng người gây ra chuyện này là ai? Là người phụ nữ trước mặt anh đây! Nghĩ vậy, cơn giận trong lòng anh lại bùng lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng trở nên kinh tởm.

“Cut!”

Cô ngẩng đầu, đôi mất bình tĩnh lại, nhìn dáng vẻ nản lòng của anh, cô đi vào bếp nấu cho anh một bát mỳ: “Ăn đi.” “Cút!” Thương Văn Đào lần nữa gầm lên, đẩy mạnh bát mỳ nóng hổi kia hát đến trước mặt cô, hét: “Tôi bảo cô cút!”

Hứa Nhược Thi ngẩng đầu nhìn người đàn ông gần như sụp đổ, im lặng chốc lát rồi dọn sạch mỳ trên đất, cô lại đi vào bếp nấu một bát khác, bưng đến trước mặt anh: “Đừng ngược đãi bản thân.”

“Cô không hiểu những gì tôi nói đúng không?” Thương Văn Đào nổi giận, anh cảm giác như mình đánh vào cục bông vậy, hoàn toàn không có hiệu quả.

Anh bưng bát mỳ lên đổ trước mặt cô, giễu cợt nhìn cô, hét lên: “Hứa Nhược Thi, cô thật sự cho rằng như vậy là tôi sẽ chấp nhận cô sao, cô kém xa em gái cô, cô thế này khiến tôi rất buồn nôn!”

Anh nhìn cô, sau khi nén cơn giận của mình, anh cười giễu nói: “Đã muốn làm mợ Thương như vậy thì tôi để có được toại nguyện! Sau này cô ở nhà họ Thương với thân phận của Nhược Lâm đi, tôi muốn cô sống trong hối hận và tự trách mỗi ngày mỗi đêm, tôi muốn cô biết người nhà họ Thương chúng tôi không dễ lừa như vậy!”

“Hứa Nhược Thi, đôi khi khoảng cách gần nhất lại là khoảng cách xa xôi nhất, nếu cô ngoan ngoãn thì có lẽ tôi sẽ giúp cô, nhưng đáng tiếc...” Nói xong, anh sập cửa bỏ đi.

Thấy anh dứt khoát rời đi, cô chỉ chua xót nhìn bắt mỹ dưới chân, hai mắt rơm rớm nước.

Khoảng cách gần nhất lại là khoảng cách xa xôi nhất... Thương Văn Đào, câu này tàn nhẫn thật đấy.

Không biết mất bao lâu Hứa Nhược Thi mới nén được cảm xúc của mình, cô lau sạch vết bẩn trên đất, mang thảm ra ban công giặt rồi phơi.

Cô mệt mỏi vào bếp nấu cho mình một bát mỳ, nhìn mỳ nóng hổi mà lại chẳng muốn ăn. Hồi lâu sau, cô thở dài, lấy điện thoại gọi vào một dãy số.

“Chị?”

“Nhược Lâm, sao em có thể...” Cô muốn trách em gái vô tình, muốn nói cách này khiến Thương Văn Đào rất đau khổ, nhưng nghĩ mình cũng tham gia vào nên nuốt những lời trách móc xuống: “Anh ấy rất đau lòng.”

“Chị...” Giọng nói ở đầu kia điện thoại cũng trở nên yếu ớt: “Tuần sau em phải làm phẫu thuật rồi, em không muốn có bất trắc gì. Em muốn gặp anh ấy, muốn để anh ấy biết em là một người hoàn hảo, không muốn anh ấy lo lắng cho em. Chị, như vậy là em sai sao?”

Nói mãi nói mãi, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

Hứa Nhược Thi siết chặt điện thoại, cô không thể trách em mình đúng hay sai, nhưng tại sao phải giày vò nhau như vậy?

Im lặng hồi lâu, cô nhẹ nhàng nói: “Nhược Lâm, em cứ yên tâm phẫu thuật, vị trí này là của em, nhất định là của em. Chị đợi điện thoại của em, đừng lo lắng.”

“Chị...” Giọng nói ở đầu kia càng đau buồn hơn: “Cảm ơn chị.”

“Không có gì, em là em gái của chị, chị nên làm vậy.” Cô dịu dàng nói rồi cúp điện thoại. Nhìn mỳ trong bát, cô bỗng ăn từng miếng to. Vừa ăn, nước mắt vừa lăn dài trên má, rơi vào trong bát rồi trở thành một phần của bữa

tõi.

Cô lặng lẽ ăn xong, lặng lẽ dọn dẹp, lặng lẽ quay về phòng làm việc mở sổ ghi chép u Dương Hải đưa, dù hai mắt đau nhức nhưng cô vẫn kiên quyết đọc.

Đọc mãi đến khi mệt mỏi buồn ngủ, cô cứ thế nằm bò trên bàn rồi thiếp đi.

Trong mơ, Hứa Nhược Thi mười chín tuổi cẩn thận dắt Thương Văn Đào đang bịt mắt để anh tránh những tảng đá, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười, ánh mặt trời chói chang cũng không sánh bằng nụ cười tươi tắn đó. Họ rất vui vẻ, cô gầy gò như đang dắt cả thế giới, cẩn thận năm anh trong tay.

Tỉnh lại, cô nhìn căn phòng mờ tối, thấy mới hai giờ sáng, cô cười khổ lắc đầu, gạt những thứ trong mơ đi.

Đó mãi mãi là cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong mơ, không một ai hay biết. Sáng sớm hôm sau, Hứa Nhược Thủ tẩm rửa thay quần áo. Nhìn ánh mặt trời đã ló dạng bên ngoài cửa sổ, e là thời tiết hôm nay sẽ rất nóng. Cô thu dọn đồ trên bàn, lúc chuẩn bị ra ngoài mua bữa sáng thì điện thoại lại đổ chuông.

“Alo?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
quynhtrangbabyduyệt thẻ t với ạ - sent 2023-02-17 09:08:18
haithaoTính cách nữ chính chán thật - sent 2023-01-08 11:39:58
thamtudangKhông biết hoàn chưa nhưng bên waka để 275/275 rồi. Nếu kết vậy thì đúng là phí time t đọc - sent 2023-01-03 11:20:21
Tường Vy MaiỦa hoàn rồi à, bữa giờ ko thấy lên chương nữa - sent 2023-01-01 12:55:32
Thảo Nghi Nguyễn1672428011Duyệt thẻ add ơi - sent 2022-12-31 02:25:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương