Nhật Ký Tra Nam Hoàn Lương

Chương 11: Thân thể dính đầy mùi hương son phấn

/198
Trước Tiếp
Sau khi đã hạ quyết tâm, Giang Lưu Ly lập tức nghĩ đến việc chọn thời cơ thích hợp để nói chuyện này với Triệu Cẩn Du.

Lúc trở về Lưu Doanh hiên, Thanh Chỉ tiếp đón nàng và hỏi nguyên nhân Giang Lưu Ly không trở lại phủ Thừa tướng ngày hôm qua.

Vốn dĩ bọn họ đã hẹn với nhau rằng sau khi tráo đổi quần áo, Thanh Chỉ sẽ mạo danh Giang Lưu Ly đến phủ Thừa tướng ở lại một lát. Sau đó, Giang Lưu Ly sẽ đến tìm nàng ta để đổi lại y phục như cũ. Chỉ có điều ngày hôm qua Giang Lưu Ly không hề đến đó.

“Tiểu thư! Ngày hôm qua lão gia đã mắng em một trận, nói rằng chúng ta quá càn quấy.”

Khi nhớ lại sắc mặt của Giang Huân ngày hôm qua, Thanh Chỉ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Giang Lưu Ly không khỏi áy náy: “Xin lỗi em! Ngày hôm qua ta bị Triệu Cẩn Du bất ngờ bắt đi cho nên mới không kịp trở về phủ.”

“Nói như vậy, tối hôm qua, lúc tiểu thư không về phủ cũng là đang ở bên cạnh Vương gia sao?” Tất cả phiền muộn và buồn bực vừa rồi của Thanh Chỉ lập tức biến mất, nàng ta hưng phấn hỏi: “Tiểu thư! Vậy thì đêm qua, người đã nhận được ân sủng rồi sao?”

“Chuyện không như em nghĩ đâu. Ta không thể giải thích rõ chuyện này chỉ với một vài câu nói được. Trước mắt, em hãy thay quần áo giúp ta đi!”

Y phục trên người Giang Lưu Ly hiện giờ không vừa vặn. Nàng kéo phần cổ áo của bộ y phục người hầu đang mặc xuống thấp, chuẩn bị cởi ra. Thanh Chỉ bước tới gần và giúp nàng cởi bỏ thắt lưng.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần, cửa phòng của Giang Lưu Ly bị ai đó mở ra từ bên ngoài.

Liễu Tiêm Vũ dẫn theo một đám nha hoàn và bà tử lần lượt bước vào phòng. Nàng ta đứng trước mặt Giang Lưu Ly, liếc nhìn y phục người hầu trên người nàng và nở nụ cười giễu cợt.

“Chẳng biết muội muội từ nơi nào về phủ mà lại mặc đồ của kẻ hầu người hạ và đi loanh quanh khắp chốn, gây sự chú ý như vậy? Ta ngờ ngợ nhớ rằng, hôm qua, chính muội muội đã nói nhất định phải mặc áo gấm lộng lẫy thì mới ra ngoài cơ mà? Tại sao muội lại nói một đằng, làm một nẻo như thế? Ta cảm thấy thật buồn cười đấy!”

Giọng nói của Liễu Tiêm Vũ dần trở nên sắc bén, ẩn ý muốn áp chế đối phương.

Bàn tay đang cởi quần áo của Giang Lưu Ly khựng lại một lúc, nhận ra Liễu Tiêm Vũ đang tức giận thì vội giải thích: “Hôm qua, ta quả thật đã mặc y phục lộng lẫy rồi mới rời khỏi phủ. Chỉ có điều, có một chuyện đột xuất đã xảy ra khiến ta chẳng còn cách nào khác. Vì để tạm thích ứng với hoàn cảnh, ta đành phải bất đắc dĩ mặc quần áo của người hầu.”

Nghe vậy, Liễu Tiêm Vũ lập tức lộ vẻ mỉa mai. Nàng ta không biết cụm từ “tạm thích ứng với hoàn cảnh” có nghĩa là gì. Nàng ta chỉ lo rằng Giang Lưu Ly đã ở bên cạnh Vương gia suốt một đêm thì có lẽ nàng đã được nhận ân sủng của Triệu Cẩn Du rồi.

Nghĩ đến đây, Liễu Tiêm Vũ cảm thấy vô cùng bực dọc, bỗng nhiên muốn thử kiểm tra một phen. Sau đó, lấy cớ quần áo người hầu mà Giang Lưu Ly đang mặc quá dơ bẩn, nàng ta ngoắc tay ra hiệu, yêu cầu thị nữ Tập Phương của mình hầu hạ Giang Lưu Ly tắm rửa.

Giang Lưu Ly không quen với việc được thị nữ hầu hạ lúc tắm rửa. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hung hăng và nôn nóng của Liễu Tiêm Vũ, Giang Lưu Ly biết nếu mình khước từ thì nhất định nàng ta sẽ không chịu bỏ qua.

Vì sợ phiền phức, Giang Lưu Ly dứt khoát đồng ý.

Đến khi rời khỏi phòng tắm, nàng đã thay một bộ y phục nữ nhân, để Thanh Chỉ búi tóc và trang điểm cho mình.

Ở một góc tối, Tập Phương khẽ lắc đầu với Liễu Tiêm Vũ, hàm ý rằng trên cơ thể của Giang Lưu Ly không có dấu vết nhận sủng ái.

Sau khi nhìn thấy ám thị kia, trong lòng Liễu Tiêm Vũ mới cảm thấy thoải mái hơn.

Bởi lẽ nàng ta vẫn có chút e ngại và kiêng kị thân phận đích nữ phủ Thừa tướng của Giang Lưu Ly. Liễu Tiêm Vũ sợ rằng, một khi nhận được sủng ái, Giang Lưu Ly sẽ được cất nhắc lên địa vị cao hơn nhờ vào gia thế lớn mạnh của cha mẹ ruột, sau đó đe dọa đến địa vị của nàng ta ở vương phủ.

Chỉ có điều, nếu Giang Lưu Ly không được nhận ân sủng, vậy thì tối hôm qua nàng và Triệu Cẩn Du đã làm gì?

Tại sao sáng nay Triệu Cẩn Du lại vô cớ đích thân đưa nàng trở về vương phủ? Chẳng phải hắn luôn chán ghét nàng hay sao? Hay là Giang Lưu Ly có chuyện gì đó muốn giấu giếm người khác?

Nghĩ đến đây, Liễu Tiêm Vũ bước đến gần bàn trang điểm, lấy một cây trâm ngọc bích màu tím trong hộp trang điểm, định cài vào búi tóc của Giang Lưu Ly, sau đó vờ như vô tình mà hỏi: “Muội muội! Hôm qua, muội đã tra ra được thân phận người tình mới của Vương gia hay chưa?”

Nghe vậy, thân thể của Giang Lưu Ly thoáng cứng đờ. Hiện giờ tuy nàng đã biết thân phận tình nhân mới của Triệu Cẩn Du, nhưng dựa vào tình cảm mà Triệu Cẩn Du dành cho Tô Tuyết Yên, nếu nàng để lộ thân phận thật của nàng ta thì có lẽ Triệu Cẩn Du sẽ không chịu buông tha cho nàng.

Nghĩ đến khả năng này, Giang Lưu Ly lập tức đáp trả qua loa, chỉ nói rằng Triệu Cẩn Du che giấu người tình mới quá cẩn mật khiến nàng không tra ra được tin tức nào.

“Không tra được? Muội muội đang nói đùa với ta đó sao?”

Liễu Tiêm Vũ lập tức mỉm cười lạnh lẽo, vừa lén giấu cây trâm ngọc bích màu tím của Giang Lưu Ly vào trong tay áo của mình vừa nháy mắt với Tập Phương.

Tập Phương lập tức trình lên bộ y phục đang cầm trong tay. Đó là quần áo dành cho người hầu mà Giang Lưu Ly đã thay ra lúc tắm rửa.

Tập Phương khẽ ngửi bộ quần áo đó và nói: “Y phục của Giang nương nương thấm đậm hương vị phấn son, quả thật là hương thơm của rất nhiều loài hoa, mùi cũng vô cùng ngào ngạt. Trong đó, nổi bật nhất là hương hoa ngọc lan.”

Liễu Tiêm Vũ lạnh lùng liếc nhìn Giang Lưu Ly, cao giọng hỏi: “Thế nào? Đến bây giờ mà muội muội vẫn không chịu nói thật sao? Muội không định nói với ta về lai lịch của tình nhân mới có thân thể đầy mùi hương ngọc lan kia sao?”

Giang Lưu Ly bỗng chốc không nói nên lời trước câu hỏi này. Nàng thật sự không ngờ rằng người hầu của Liễu Tiêm Vũ lại am hiểu hương liệu như vậy, chỉ cần ngửi sơ qua là có thể biết được loại mùi hương nào đã thấm vào quần áo.

Đêm qua, Giang Lưu Ly đã đến Thiên Hương lầu cho nên hương thơm phấn son đã tiêm nhiễm vào người nàng, nhưng nàng lại không thể tiết lộ địa điểm đó – nơi mà Tô Tuyết Yên đang ở.

Bởi vì nếu Giang Lưu Ly tiết lộ thân phận của Tô Tuyết Yên, dựa vào mưu kế của Liễu Tiêm Vũ thì nàng ta nhất định sẽ chẳng để yên cho Tô Tuyết Yên, sau đó lại quy chụp và tính sổ hết thảy món nợ với Giang Lưu Ly.

Do vậy, nàng lập tức giả ngu, ngơ ngác nhìn Liễu Tiêm Vũ và bối rối hỏi lại: “Hương thơm trên người ta mà lại giống với mùi hương trên người Vương gia sao? Có lẽ là sáng nay, do ta cùng Vương gia về phủ nên quần áo mới bị lây nhiễm mùi hương này chăng? Ta cũng không chắc lắm.”

“Đêm qua, hai người đã đi đâu?”

Chỉ đi dạo quanh kinh thành mà thôi! Bọn ta không đến một nơi nào cụ thể cả.”

“Có vẻ như muội muội không muốn nói thật với ta.”

“Chẳng phải ta đã nói hết rồi sao?”

Khuôn mặt của Giang Lưu Ly trông rất vô tội.

“Được rồi! Nếu muội muội ra ngoài chỉ để chơi đùa thì tấm lệnh bài để xuất phủ sẽ trở nên vô dụng nếu nằm trong tay muội. Hãy trả nó lại cho ta!”

Liễu Tiêm Vũ hướng lòng bàn tay lên cao, đòi lại tấm lệnh bài kia.

Thật ra Giang Lưu Ly không muốn trả lại lệnh bài xuất phủ. Nàng còn muốn ra ngoài để bàn chuyện làm ăn. Nhưng hiện giờ không có cách nào khác, Giang Lưu Ly chỉ có thể trả nó cho Liễu Tiêm Vũ.

Nàng ta cầm lấy lệnh bài thì liền phẩy tay áo, quay người bước đi, không nói thêm một câu nào với Giang Lưu Ly.

Sau khi quay về Tiêm Vũ các, Liễu Tiêm Vũ vừa nhìn tấm lệnh bài vừa cười khẩy.

Giang Lưu Ly nghĩ rằng nàng ta sẽ không có cách nào thăm dò chuyện này hay sao?

Nghĩ như vậy là đã đánh giá thấp Liễu Tiêm Vũ rồi.

Tập Phương từ trong phòng bước ra ngoài, ôm một con chó nhỏ có bộ lông trắng như tuyết.

Liễu Tiêm Vũ đặt tấm lệnh bài trong tay của mình ngay dưới mũi của chú chó con. Sau khi đánh hơi được mùi hương đó, nó lập tức vẫy đuôi và chạy ra ngoài.

Liễu Tiêm Vũ liếc nhìn đám người hầu ở hai bên, tức thì có người nhanh chóng đuổi theo và bám đuôi chó con suốt chặng đường.

Tập Phương lập tức nịnh nọt Liễu Tiêm Vũ: “Tất cả là nhờ vào suy tính chu toàn của phu nhân. Hôm qua, khi đưa tấm lệnh bài xuất phủ cho Giang Lưu Ly kia, phu nhân đã cố ý bôi bột nếp lên phần lõm của nó. Loại bột này có độ bám dính rất tốt. Đợi con chó của chúng ta có thể lần theo dấu vết mùi hương này, phu nhân nhất định sẽ tìm thấy nơi ở của tình nhân mới của Vương gia.”

“Hôm qua, Giang Lưu Ly cố ý ra vẻ tự cao tự đại trước mặt ta, chẳng qua là muốn đòi tấm lệnh bài xuất phủ, hòng khiến ta khó điều tra về mối quan hệ giữa nàng ta và tình nhân mới của Vương gia. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Nàng ta nghĩ rằng bản thân đang âm mưu tính kế ta, nhưng lại không biết chính mình mới là người bị ta tính kế. Đợi đến khi ta loại trừ được ả tình nhân kia, Vương gia sẽ quy chụp và tính sổ tất cả nợ nần lên đầu Giang Lưu Ly. Dù sao thì ta cũng chỉ là người vô tội mà thôi!”

Nghĩ đến đây, Liễu Tiêm Vũ chậm rãi vươn tay cầm tách trà trên bàn và nhấp một ngụm, vẻ mặt cực kỳ hờ hững.

Ngay sau đó, một người hầu tiến vào và bẩm báo rằng: con chó nhỏ kia đã chạy đến Thiên Hương lầu. Đêm qua là đêm hội rao bán đêm động phòng đầu tiên của hoa khôi ở Thiên Hương lầu.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Ha Nguyen1587443406Truyện này có drop ko admin ơi - sent 2023-07-20 13:44:04
Tam Nguyen1688274055Lâu duyệt thẻ quá - sent 2023-07-02 12:05:51
loan1414Truyện hay mà 1 tháng nay chưa thấy lên, hic. Hi vọng k bị drop :( - sent 2023-06-20 22:36:33
loan1414Truyện hay mà mãi chưa lên chương mới vậy ad ơi - sent 2023-06-05 01:55:54
Ha Nguyen1587443406Cho mình xin lịch lên truyện với. Hóng mãi - sent 2023-05-27 14:11:40
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương