Nhật Ký Tra Nam Hoàn Lương

Chương 12: Ngấm ngầm hãm hại hoa khôi rồi vu oan cho người khác

/198
Trước Tiếp
Sau khi nghe ngóng một hồi, Liễu Tiêm Vũ lập tức hiểu ra: chủ nhân của hương hoa ngọc lan kia chính là hoa khôi của Thiên Hương lầu, Tô Tuyết Yên.

Ngay đêm khuya hôm đó, một ngọn lửa lớn chợt bùng lên dữ dội từ phòng của vị hoa khôi ở Thiên Hương lầu. Tô Tuyết Yên bị mắc kẹt trong đám lửa lớn, tính mạng nguy cấp như chỉ mành treo chuông.

Vào thời khắc mấu chốt, một bóng đen đột nhiên lao vào phòng, cứu Tô Tuyết Yên thoát khỏi cơn hỏa hoạn.

Sau khi được đại phu khám và chữa bệnh, Tô Tuyết Yên lại sốt cao không ngừng. Nếu sau ba ngày mà vẫn chưa tỉnh lại thì tính mạng của nàng ta khó lòng cứu chữa.

Khi nhận được tin tức này, Triệu Cẩn Du lập tức trở về vương phủ và tìm Giang Lưu Ly.

Đang lúc say ngủ mơ màng, cánh tay của Giang Lưu Ly đột nhiên bị ai đó nắm chặt. Mặc dù đã cố gắng giãy ra vài lần nhưng nàng vẫn không thể rút tay lại, lập tức mở miệng và cắn đối phương thật mạnh.

Triệu Cẩn Du tức giận, thuận tay ném nàng xa ra.

Giang Lưu Ly không kịp đề phòng nên bị sức mạnh bất ngờ đó khiến thân thể ngã nhào xuống đất, đầu bị đập mạnh xuống sàn, cái trán bầm trầy khiến máu tươi lập tức chảy ra.

Giang Lưu Ly kêu lên một cách đau đớn. Nàng vô thức đưa tay chạm vào vết thương, sau đó nhìn thấy bàn tay của mình dính đầy máu.

Nàng nhìn Triệu Cẩn Du đang đứng trước mặt mình, chẳng màng đến địa vị tôn ti cao thấp giữa bản thân và hắn, lớn tiếng mắng: “Triệu Cẩn Du! Rốt cuộc ngài muốn làm gì? Tự dưng đêm hôm khuya khoắt, ngài lại chạy đến đây để đánh ta, còn khiến ta chảy máu là sao?”

Triệu Cẩn Du cũng không ngờ lại khiến nàng bị thương. Vừa rồi hắn dùng sức không quá mạnh nhưng lại vô tình làm nàng ngã xuống đất.

Từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt của hắn cực kỳ u ám và lạnh lùng, hắn nghiêm giọng nói: “Đêm nay, chính nàng là người đã phóng hỏa ở Thiên Hương lầu, muốn thiêu chết Tô Tuyết Yên!”

Giọng điệu của Triệu Cẩn Du là khẳng định chứ không phải chất vấn, như thể hắn đã xác định chắc chắn rằng Giang Lưu Ly chính là chủ mưu.

Nhưng Giang Lưu Ly lại cảm thấy khó hiểu, vặn hỏi: “Tự dưng ta lại hãm hại Tô Tuyết Yên làm gì? Việc đêm nay nàng ta bị hỏa hoạn vây khốn cũng không liên quan gì đến ta cả. Nếu ngài muốn đòi nợ thì đã tìm nhầm người rồi!”

“Ngày hôm qua nàng đã biết được thân phận thật sự của Tô Tuyết Yên, hôm nay nàng ấy lại gặp nạn. Nếu không phải là nàng thì còn có thể là ai?”

“Tô Tuyết Yên và ta chẳng có xung đột lợi ích gì cả. Ta không có lý do gì để giết nàng ta. Nếu không có bằng chứng thì ngài đừng vô cớ buộc tội ta.”

“Loại phụ nữ chỉ biết ghen tuông như nàng thì vốn dĩ không cần lý do để hãm hại ai đó. Nàng muốn có bằng chứng sao? Vậy thì hãy tự mình xem đi!”

Triệu Cẩn Du ném một cây trâm ngọc bích màu tím lên người Giang Lưu Ly.

Nàng bắt lấy nó, bỗng nhiên vô cùng sửng sốt. Đây đúng là cây trâm cài tóc của nàng. Sáng sớm nay, chính Liễu Tiêm Vũ đã lấy nó từ trong hộp trang điểm của Giang Lưu Ly.

Khi đó, nàng đang bận đối phó với sự tra hỏi của Liễu Tiêm Vũ cho nên không hề hay biết nàng ta đã lấy trộm trang sức của mình.

Xem ra trận hỏa hoạn này nhất định có liên quan đến Liễu Tiêm Vũ.

Giang Lưu Ly nói suy đoán này với Triệu Cẩn Du, nhưng hắn không chịu tin, cho rằng nàng đang tìm lý do để chối tội.

“Tiêm Vũ là người rất hiền lương và đôn hậu. Nàng ấy không giống như nàng!”

Khi nghe thấy câu nói này của Triệu Cẩn Du, Giang Lưu Ly lập tức trừng mắt nhìn hắn, không muốn thanh minh thêm nữa mà kiên quyết nói: “Nếu vậy, ngài hãy gọi nàng ta đến đây để đối chất thì mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay thôi. Dù bây giờ ta có nói gì đi nữa thì Vương gia cũng sẽ không chịu tin, đúng không?”

Bởi vì Triệu Cẩn Du đã nhận định nàng chính là kẻ phóng hỏa nên mới có thể thẳng tay khiến nàng bị thương như vậy.

Triệu Cẩn Du suy nghĩ, sau đó sai người đi tìm Liễu Tiêm Vũ.

Vì ngồi dưới đất quá lạnh, Giang Lưu Ly chật vật đứng dậy và ngồi xuống giường.

Vừa mới cử động, nàng lập tức cảm thấy vết thương trên trán mình càng thêm đau đớn. Giang Lưu Ly cao giọng gọi Thanh Chỉ, muốn nhờ nàng ta băng bó vết thương cho mình. Nhưng mặc cho nàng kêu to đến mấy, Thanh Chỉ cũng không trả lời.

Giang Lưu Ly nhìn về phía Triệu Cẩn Du, lập tức hiểu ra nàng ta biến mất là ý của hắn. Vì vậy, Giang Lưu Ly không muốn hỏi thêm câu nào, chỉ khẽ cúi đầu và nới lỏng vạt áo ngủ của mình, sau đó xé một tấm vải mỏng từ chiếc quần lụa. Hành động đó khiến một nửa bắp chân nõn nà và trắng mịn như ngọc của nàng lộ ra ngoài.

“Nàng đang làm gì vậy?”

Triệu Cẩn Du nghiêm giọng chất vấn, vừa nhìn hành động giống như đang quyến rũ, câu dẫn hắn của nàng vừa cảm thấy chán ghét.

Giang Lưu Ly quấn mảnh vải mỏng kia lên trán vài vòng, vừa băng vết thương vừa tức giận đáp: “Ta không thể băng bó cho mình được sao? Vết thương này chảy máu không ngừng, ta buộc phải cầm máu.”

Triệu Cẩn Du vừa nhìn làn da bị lộ ra ngoài của nàng vừa có biểu cảm kỳ lạ.

Giang Lưu Ly băng bó vết thương xong, nhìn thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của mình thì lập tức cảm thấy phản cảm.

Nàng đi vài bước đến cạnh giường, tìm thấy một chiếc trung y khá dài thì lập tức mặc lên người, che đậy phần thân thể bị lộ ra ngoài do y phục bị rách.

Triệu Cẩn Du liếc nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận trên trán của nàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy kỳ quái. Một Giang Lưu Ly chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, nay lại biết băng bó vết thương sao?

Không lâu sau, Liễu Tiêm Vũ đến nơi. Thoạt nhìn, gương mặt nàng ta có vẻ bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên mặt còn có nét mệt mỏi và buồn ngủ, vừa vào đại sảnh thì lập tức hành lễ với Triệu Cẩn Du.

Biểu cảm của hắn chợt trở nên ôn hòa hơn, cho phép Liễu Tiêm Vũ đứng dậy, lại khẽ nói rằng hắn gọi nàng ta đến đây chỉ để hỏi vài câu mà thôi.

Điệu bộ của Liễu Tiêm Vũ cực kỳ ổn thỏa. Nàng ta hơi cúi đầu, ánh mắt thành khẩn và nói: “Nếu là chuyện thần thiếp biết rõ thì sẽ nói ra.”

Sau đó, Triệu Cẩn Du hỏi Liễu Tiêm Vũ đã làm những việc gì trong hôm nay. Nàng ta đáp rằng cả ngày đều ở hậu viện của vương phủ, có rất nhiều người hầu có thể làm chứng cho nàng ta. Lời nói của Liễu Tiêm Vũ chân thật như thể nàng ta thực sự không làm gì cả.

Nghe xong, Triệu Cẩn Du nhìn Giang Lưu Ly với ánh mắt mỉa mai, tựa như đang trách nàng đã vu oan cho người vợ kia của hắn.

Giang Lưu Ly hừ lạnh, dứt khoát hỏi Liễu Tiêm Vũ: “Hôm qua, tỷ đã cho ta một tấm lệnh bài xuất phủ, đúng chứ?”

“Đó chẳng phải là do muội muội nhớ cha mẹ ruột, đòi sống đòi chết để ép buộc ta giao lệnh bài hay sao?”

Ý tứ trong giọng nói của Liễu Tiêm Vũ đã thay đổi ý nghĩa sự việc, cố tình làm trọng điểm trở nên mơ hồ, càng khiến Triệu Cẩn Du cảm thấy mọi hành động của Giang Lưu Ly đều là ác ý.

Giang Lưu Ly đã nhận ra điều này. Nàng thực sự cảm thấy cách nói chuyện của Liễu Tiêm Vũ là một bộ môn nghệ thuật đáng học hỏi. Nhưng hiện giờ Giang Lưu Ly không muốn sa vào cái bẫy do nàng ta bày ra.

Nàng lập tức thẳng thắn nói: “Tỷ không cần phải mô tả tình hình lúc ấy quá chi tiết. Đối với những gì ta hỏi, tỷ chỉ cần nói có hoặc không. Có phải chính tỷ đã cho ta mượn lệnh bài xuất phủ hay không?”

“Có.”

“Sáng nay, tỷ có đến Lưu Doanh hiên của ta hay không?”

“Có.”

Giang Lưu Ly không cần hỏi thêm, nói thẳng với Triệu Cẩn Du: “Vương gia! Hôm qua, Tiêm Vũ tỷ tỷ đã cho ta mượn lệnh bài xuất phủ. Ngoài mặt thì nàng ta cho phép ta về nhà thăm cha mẹ, nhưng thực chất là muốn mượn thế lực của phủ Thừa tướng để thăm dò về thân phận tình nhân mới của Vương gia. Sáng nay, nàng ta đã dẫn một đám nha hoàn và bà tử đến đây gặp ta, sau đó tra hỏi về kết quả điều tra tình nhân mới của Vương gia. Nếu ngài không tin thì có thể hỏi đám người hầu trong phủ. Vương phủ có nhiều nha hoàn đến vậy, ta không tin rằng nàng ta có thể mua chuộc được tất cả bọn họ!”

Nghe vậy, Liễu Tiêm Vũ lập tức quỳ rạp xuống đất, hoảng sợ nói: “Vương gia! Hiện giờ đã là đêm hôm khuya khoắt, không tiện để tập trung mọi người. Xin ngài hãy đợi ngày khác để tiếp tục truy xét!”

“Ngày khác? Đợi đến khi tỷ đã mua chuộc tất cả những người hầu thì mới truy xét hay sao?”

Giang Lưu Ly lập tức quỳ xuống bên cạnh Liễu Tiêm Vũ và nói với Triệu Cẩn Du: “Vương gia! Binh quý thần tốc*. Nếu ngài muốn điều tra rõ chân tướng thì nhất định phải lập tức thẩm tra nhân chứng. Nếu không, ta chỉ sợ sẽ có người lại thừa cơ gây sóng gió.”

Liễu Tiêm Vũ hoảng sợ nhìn Triệu Cẩn Du, vẻ mặt đầy bất an và bối rối, muốn nói lại thôi, nhưng Triệu Cẩn Du đã nhanh chóng ra lệnh, kêu gọi tập trung tất cả đám nha hoàn, người hầu và bà tử trong vương phủ.

Những lời mà Liễu Tiêm Vũ định nói đều mắc nghẹn ở cổ họng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Ha Nguyen1587443406Truyện này có drop ko admin ơi - sent 2023-07-20 13:44:04
Tam Nguyen1688274055Lâu duyệt thẻ quá - sent 2023-07-02 12:05:51
loan1414Truyện hay mà 1 tháng nay chưa thấy lên, hic. Hi vọng k bị drop :( - sent 2023-06-20 22:36:33
loan1414Truyện hay mà mãi chưa lên chương mới vậy ad ơi - sent 2023-06-05 01:55:54
Ha Nguyen1587443406Cho mình xin lịch lên truyện với. Hóng mãi - sent 2023-05-27 14:11:40
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương