Nhật Ký Tra Nam Hoàn Lương

Chương 2: Bỏ lỡ đêm thị tẩm đầu tiên

/198
Trước Tiếp
“Nói như vậy, tức chuyện này là lỗi của ta? Ta ra lệnh cho nàng khiển trách Giang Lưu Ly chứ không cho phép ngược đãi nàng ấy. Vậy mà nàng lại giam nàng ấy trong phòng chứa củi hơn mười ngày qua sao?”

Triệu Cẩn Du thật sự phẫn nộ. Nếu như Giang Lưu Ly xảy ra chuyện gì, Giang thừa tướng nhất định sẽ không chịu bỏ qua.

Ở phía sau, khi một đám quan viên nghe nói con gái của Giang thừa tướng bị nhốt trong phòng chứa củi, mà nay lửa lại lớn như vậy, lại thêm cửa phòng bị khóa chặt thì lập tức đồn đoán rằng người phụ nữ kia làm sao còn sống được. Chỉ có thể là đã “ngọc nát hương tan” mà thôi.

Các quan viên thì thầm một hồi, nhìn Thẩm Mạn Âm bằng ánh mắt khác thường.

Hình tượng nhân hậu, nhu mì mà Thẩm Mạn Âm cố gắng xây dựng trong quá khứ lập tức sụp đổ. Ở tình huống bất đắc dĩ này, nàng ta chỉ có thể âm thầm nghiến răng, hy vọng Giang Lưu Ly bình an vô sự.

Vào thời điểm ngọn lửa đã được khống chế, một số thị vệ quấn chăn ướt quanh người để đi vào phòng chứa củi. Tuy nhiên, sau khi tìm kiếm và ra ngoài, bọn họ đều bẩm báo là không hề tìm thấy dấu vết của ai.

“Có phải là do thi thể đã bị đốt thành tro cho nên mới tìm không thấy hay không? Ngọn lửa ban nãy thật sự quá lớn!”

Liễu Tiêm Vũ cố tình che miệng, ra vẻ sợ hãi và nói.

Thẩm Mạn Âm trừng mắt liếc nàng ta, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Triệu Cẩn Du thì lại sợ hãi tới tái mặt, vội vàng dập đầu.

“Điện hạ! Tất cả đều do thần thiếp tắc trách, hành động mù quáng, đối xử bất công với Giang Lưu Ly cho nên mới phạm phải sai lầm to lớn như vậy, làm hại nàng ấy mất mạng. Thần thiếp nguyện lấy cái chết để tạ tội, mong phần nào bù đắp cho linh hồn linh thiêng của nàng ấy ở trên trời.”

Thẩm Mạn Âm vừa dứt lời thì lập tức đứng dậy, đâm đầu vào chiếc cọc gỗ ở bên cạnh.

Chỉ có điều hai nha hoàn đứng gần đó vội vàng kéo lấy Thẩm Mạn Âm, ngăn cản nàng ta tìm cái chết. Một đám nô tỳ tâm phúc của nàng ta cũng bắt đầu van xin thay cho chủ tử. Âm thanh cầu xin và lạy lục vang lên không ngừng.

Lúc này, Triệu Cẩn Du biết rằng mình cần phải tỏ rõ thái độ, liền liếc nhìn Thẩm Mạn Âm. Hắn nghĩ rằng, tuy người thiếp này hôm nay thật sự quá đáng nhưng nàng ta cũng đã tận tình hầu hạ hắn nhiều năm như vậy nên hắn vẫn mềm lòng.

“Từ hôm nay trở đi, phế bỏ quyền của Thẩm phi ở hậu viện, giáng xuống làm thiếp, chuyển phòng đến Thu Nguyệt Thai.”

Thẩm Mạn Âm nghe thấy hình phạt này, trái tim như chìm sâu xuống đáy vực, nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn giả vờ biết ơn ân đức của Tuyên vương, thậm chí lại còn không ngớt khóc thương cho cái chết của Giang Lưu Ly.

Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Thẩm Mạn Âm trên mặt đất, Giang Lưu Ly rốt cuộc cũng cảm thấy phần nào hả giận. Nàng vơ lấy hai nắm tro trên mặt đất, bôi loạn lên khuôn mặt của chính mình và Thanh Chỉ, sau đó mới lảo đảo bước ra khỏi chỗ ẩn nấp cùng với một tiếng ho.

“Khụ khụ... Ta vẫn chưa chết.”

Giọng nói của nàng cố tình làm cho khàn khàn, thều thào và đầy yếu ớt.

“Giang Lưu Ly!”

Ngay khi Thẩm Mạn Âm nhìn thấy nàng vẫn còn sống, nàng ta lập tức giận dữ, định gào to lên.

Tuy nhiên khi nhận ra rằng vẫn còn nhiều người khác ở hiện trường, Thẩm Mạn Âm đã kìm nén sự hằn học, giả vờ quan tâm một cách thân thiết: “May mà muội muội bình an, nếu không thì ta có chết cũng không thể gánh hết lỗi lầm. Chỉ là, không biết muội muội đã làm thế nào để thoát khỏi đám cháy vậy?”

“Là do ta dùng đuốc thiêu cháy cửa sổ, sau đó cùng thị nữ chạy thoát thân, nếu không thì bọn ta đã chết trong đám cháy rồi.”

Giang Lưu Ly vừa khóc vừa kể lại, biểu cảm cực kỳ sợ hãi và hoảng loạn. Khi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Mạn Âm, nàng cảm thấy vẫn còn chưa đủ thuyết phục, đành tiếp tục nói: “Ta vốn dĩ muốn chạy thoát bằng cửa chính, nhưng nó đã bị khóa lại mất rồi.”

Thẩm Mạn Âm lặng lẽ nghiến răng, tuy nhiên lại chẳng thể làm gì khác ngoài việc nhẹ nhàng giải thích: “Có lẽ muội muội không biết, đây là quy củ trong vương phủ. Bất kì ai sau khi phạm sai lầm đều bị nhốt lại, cửa cũng khóa trái.”

“Thì ra là vậy.” Giang Lưu Ly khẽ gật đầu như thể vừa ngộ ra, mỉm cười và khẽ đáp: “Vậy thì ta nghĩ, chắc có lẽ việc phát thức ăn ôi thiu và cấp chăn bông rách nát cũng nằm trong số những hình phạt của vương phủ. Cho nên ta cũng không dám trách cứ khi nương nương đối xử như thế với ta, vì dù gì nó cũng là quy củ trong phủ.”

Những điều đó đương nhiên không nằm trong số các hình phạt. Sở dĩ Giang Lưu Ly cố ý nói như vậy là vì muốn chứng kiến dáng vẻ không thể biện bạch của Thẩm Mạn Âm.

Hiện giờ nàng ta đang bị Vương gia trách cứ, nếu lại tranh cãi với Giang Lưu Ly thì chỉ khiến Vương gia không vui, chưa kể còn vô số quan viên khác đang nhìn nàng ta.

Thẩm Mạn Âm cắn chặt răng, ra vẻ ngạc nhiên và hỏi: “Muội muội! Lẽ nào muội đã phải chịu nhiều uất ức như vậy? Ta thật sự không hề hay biết chuyện này. Có lẽ là đám nha hoàn đã tự tiện ngược đãi muội muội. Ta nhất định sẽ phạt nặng bọn chúng, bù đắp lại cho muội.”

Giang Lưu Ly cười thầm trong lòng nhưng lại ra vẻ hào phóng, rộng lượng mà xua tay.

“Nếu đã là hiểu lầm, ta làm sao dám trách cứ nương nương? Cứ bỏ qua chuyện này đi, khụ khụ...”

Triệu Cẩn Du nhìn Giang Lưu Ly, không khỏi cảm thấy khó chịu. Hôm nay là sinh thần của hắn, mọi chuyện vốn dĩ đang rất tốt đẹp nhưng nàng lại gây ra rắc rối như thế này.

Chỉ có điều, vì tất cả quan viên đều đang chứng kiến, Triệu Cẩn Du vẫn phải tới bên cạnh Giang Lưu Ly. Hắn vốn định an ủi nàng mấy câu, nhưng khi nhìn thấy thân thể của Giang Lưu Ly đầy bụi bẩn thì lập tức cảm thấy chán ghét. Triệu Cẩn Dụ vội lùi lại vài bước, sau đó nói: “Hôm nay nàng đã bị hoảng sợ quá rồi, nên về trước nghỉ ngơi đi. Lát nữa ta sẽ đến thăm nàng.”

Ý nghĩa của những lời này cũng đồng nghĩa với việc xóa bỏ hình phạt trước đó dành cho Giang Lưu Ly.

Ngay sau đó, một thị nữ nhanh chóng dìu Giang Lưu Ly trở về Lưu Doanh hiên.

Sau chuyện lần này, Thanh Chỉ đột nhiên cảm thấy tiểu thư của mình thật sự lợi hại. Không những nàng có thể tự gỡ rối cho tình hình khốn khó của chính mình mà nhân tiện còn đả kích Thẩm Mạn Âm bằng một màn ra trò.

“Nhưng tiểu thư, vừa rồi điện hạ nói muốn đến thăm người. Đêm nay tiểu thư nhất định phải giữ điện hạ ở lại, khiến ngài động lòng mới được.”

“Động lòng?”

Giang Lưu Ly uể oải, khóe môi khẽ giật.

Mặc dù nàng không phải là “Giang Lưu Ly” thật sự, nhưng nàng cũng biết rằng Triệu Cẩn Du không hề để tâm tới vị “Giang Lưu Ly” kia.

Nguyên nhân là do trước đây “Giang Lưu Ly” bộc lộ tình yêu quá mức dữ dội và mãnh liệt đối với Triệu Cẩn Du, cho nên hắn mới miễn cưỡng rước nàng vào vương phủ.

Ở cổ đại, “Giang Lưu Ly” kia bị nhốt trong phòng chứa củi, vì lâm bệnh nặng mà chết đi. Đúng lúc đó, ở hiện đại, nàng cũng vì rơi xuống vách đá mà mất mạng. Sau đó không biết bằng cách nào mà Giang Lưu Ly lại có thể xuyên không, sống lại ở thời cổ đại.

Thật trùng hợp, hai người thế mà lại có tên và ngoại hình giống nhau, nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược. Vì bây giờ Giang Lưu Ly không hề có hứng thú nào với Triệu Cẩn Du.

Lúc Triệu Cẩn Du đến, hắn đã thay một bộ đồ gấm khác, ra lệnh cho đám tôi tớ lui ra ngoài.

Giang Lưu Ly nhìn thấy Triệu Cẩn Du càng ngày càng tiến lại gần mình, trong lòng không khỏi chột dạ và khẩn trương.

Nhưng vẻ mặt Triệu Cẩn Du không hề vui vẻ, hắn cau mày nhìn toàn thân Giang Lưu Ly vẫn còn dính đầy bụi bẩn.

“Không phải ta đã nói sẽ đến thăm nàng hay sao? Vì sao nàng còn chưa thay quần áo mới?”

Câu hỏi này khiến Giang Lưu Ly ngơ ngác và mơ hồ. Đợi một lúc sau, nàng mới hiểu ra ẩn ý trong câu hỏi đó: Đêm nay, hắn muốn nàng thị tẩm.

Giang Lưu Ly chợt giật mình, trong lòng hoảng hốt. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ và có vẻ không mấy tình nguyện của hắn, nàng liền hỏi:

“Vương gia! Vì sao vào ngày đầu tiên ta được gả vào vương phủ, ngài không đồng ý thị tẩm ta, thế mà đêm nay ngài lại đến đây?”

Ý tứ của câu này chính là muốn chất vấn nguyên nhân hành động đêm nay của hắn.

Ánh mắt Triệu Cẩn Du trở nên u ám, không hề hòa nhã, hắn lạnh lùng nói: “Ta muốn nữ nhân nào thị tẩm thì người đó phải tuân theo. Hôm nay nàng gây sự như vậy không phải là muốn ta đến đây sao? Nếu ta đã tới, bổn phận của nàng chính là hầu hạ ta cho tốt.”

Giang Lưu Ly nghe những lời này của Triệu Cẩn Du, lại thấy hắn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giống như muốn nói: Có cơ hội được hắn thị tẩm chính là vinh hạnh lớn lao của nàng. Dáng vẻ kia đúng là quá yêu bản thân rồi. Thật đáng tiếc cho một người sở hữu ngoại hình ngọc thụ lâm phong mà lại có nội tâm đáng ghét đến vậy.

Nếu cả hai người đều không phải là “ta tình ngươi nguyện”, vậy thì chi bằng đừng làm gì cả.

Nghĩ vậy, Giang Lưu Ly dứt khoát đẩy Triệu Cẩn Du ra xa, nhìn thẳng vào mắt hắn và hỏi:

“Vương gia! Lời ngài vừa nói là có ý gì? Thế nào gọi là ‘hôm nay ta gây sự là muốn ngài đến đây’ chứ? Hôm nay suýt nữa là ta đã chết cháy. Thế mà ngài chẳng những không định an ủi mà còn muốn hàm oan cho sự trong sạch của ta sao?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Ha Nguyen1587443406Truyện này có drop ko admin ơi - sent 2023-07-20 13:44:04
Tam Nguyen1688274055Lâu duyệt thẻ quá - sent 2023-07-02 12:05:51
loan1414Truyện hay mà 1 tháng nay chưa thấy lên, hic. Hi vọng k bị drop :( - sent 2023-06-20 22:36:33
loan1414Truyện hay mà mãi chưa lên chương mới vậy ad ơi - sent 2023-06-05 01:55:54
Ha Nguyen1587443406Cho mình xin lịch lên truyện với. Hóng mãi - sent 2023-05-27 14:11:40
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương