Nhật Ký Tra Nam Hoàn Lương

Chương 4: Hai người kết minh mưu sủng hạnh

/198
Trước Tiếp
Thanh Chỉ nghe vậy thì thấy rất khó hiểu.

“Nhưng vừa nãy Liễu phu nhân tặng cho người nhiều lễ vật như vậy còn gì. Em thấy đống hoa phục và châu ngọc đó có vẻ rất đắt đỏ, như vậy còn không phải là rất tốt với tiểu thư sao?”

“Nếu như nàng ta thật lòng muốn tặng những lễ vật này cho ta thì lúc vừa đến đây nhìn thấy ta đã tặng ngay, chứ không phải là chờ tới lúc biết ta có địch ý với Thẩm Mạn Âm mới cho người dâng lễ vật lên. Chẳng qua nàng ta muốn lôi kéo một người ghét Thẩm Mạn Âm làm đồng minh nên mới tặng lễ vật để lấy lòng ta mà thôi.”

Giang Lưu Ly lạnh nhạt lên tiếng, sau đó xuống giường thay áo ngủ.

Thanh Chỉ vừa hầu hạ nàng thay đồ vừa hỏi: “Vậy nếu như lúc nãy tiểu thư không tỏ ra có địch ý với Thẩm Mạn Âm thì nàng ta sẽ không tặng những lễ vật này cho tiểu thư sao?”

“Có lẽ vẫn sẽ tặng, nhưng chẳng qua là có thêm chút không tình nguyện mà thôi.”

Thanh Chỉ ảo não nói: “Em thấy đống lễ vật này xa xỉ như vậy nên còn tưởng nàng ta thật lòng với tiểu thư cơ.”

Giang Lưu Ly cười khẽ: “Đồ ngốc, khi nhận quà không phải xem giá trị món quà ra sao mà phải xem tâm ý người tặng thế nào. Tâm ý không thuần thì lễ vật vô ý. Có xa xỉ đến mấy cũng không đáng giá.”

Thanh Chỉ nghe thấy thế thì kinh ngạc cảm thán: “Tiểu thư, em cảm thấy bây giờ người thông minh quá.”

“Chỉ cần dùng đầu nghĩ chút là ra thôi mà.”

Giang Lưu Ly trả lời xong thì ra ngoài dùng điểm tâm.



Trong tẩm điện Thu Nguyệt Thai, Thẩm Mạn Âm đang dựa vào lòng Triệu Cẩn Du, nàng ta vừa tỏ ra ấm ức vừa nói: “Điện hạ, hướng của Thu Nguyệt Thai thực sự không tốt chút nào, đêm qua thiếp ngủ không ngon đây này!”

“Nếu hôm qua nàng mà không xử sự như thế thì sao ta lại phạt nàng vào đây chứ? Nàng cố nhịn một thời gian đi.”

Triệu Cẩn Du mặc một bộ áo ngủ màu xanh lá sen, một tay ôm eo Thẩm Mạn Âm, giọng nói không chút cảm xúc.

Thẩm Mạn Âm nghe ra Triệu Cẩn Du vẫn thiên vị mình, ý trong lời nói vừa rồi của hắn chính là sẽ không để nàng ta ở đây lâu, khiến nàng ta lập tức cảm thấy yên lòng.

“Nhưng thiếp vẫn không hiểu, đang yên đang lành sao phòng chứa củi lại cháy được? Nơi đó cũng không có gì có thể làm mồi lửa. Còn nữa, Giang Lưu Ly vốn yếu đuối, sao có thể chạy thoát khỏi đám cháy mà lông tóc lại không hao tổn gì? Giang Lưu Ly nói nàng ta chạy ra từ cửa sổ bị hỏng do cháy nhưng mà thiếp vẫn thấy khả nghi.”

Triệu Cẩn Du vừa nghe đến tên Giang Lưu Ly thì nhíu mày, nghe Thẩm Mạn Âm nói như thế, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút nghi ngờ.

“Chuyện này quả thật rất đáng nghi.”

“Đúng vậy, điện hạ. Thiếp nghi là có người cố ý thả Giang Lưu Ly khỏi phòng chứa củi sau đó phóng hỏa đốt để người ta chú ý, cố ý phá hỏng yến tiệc sinh nhật của điện hạ.”

Thẩm Mạn Âm tiếp tục phân tích nhằm rèn sắt nhân lúc còn nóng.

“Vậy nàng đi điều tra đi. Mạn Âm, nếu nàng tra ra việc này không liên quan đến nàng thì hình phạt sẽ được xoá bỏ.”

Vốn dĩ hôm qua Triệu Cẩn Du cũng không thực sự muốn phạt Thẩm Mạn Âm.

Thẩm Mạn Âm vừa nghe thấy thế thì lập tức đồng ý.

Đợi Triệu Cẩn Du đi rồi, Thẩm Mạn Âm mới đứng dậy, căm hận nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ.

Tử Mộng trấn an nàng ta: “Nương nương, trong lòng điện hạ vẫn có người, vả lại đêm qua nương nương lại được điện hạ sủng hạnh, chắc hẳn ngày trở lại vị trí cũ cũng sắp tới rồi.”

Thẩm Mạn Âm kéo cổ áo để che đi vết đỏ chi chít trên cổ, phẫn uất nói: “Trở lại vị trí cũ? Hừ, vốn dĩ ta chính là trắc phi duy nhất trong vương phủ, vị trí chính phi sắp tới tay lại bị con ả Giang Lưu Ly đáng ghét đó làm loạn khiến ta bị biếm thành di nương, quả thực vô cùng nhục nhã.”

“Điện hạ thích nương nương, nếu không cũng sẽ không sủng hạnh người. Chuyện nương nương trở thành chính phi cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”

Tử Mộng cầm thuốc mỡ bôi lên những vệt đỏ mà đêm qua Triệu Cẩn Du để lại trên người Thẩm Mạn Âm.

Thẩm Mạn Âm siết chặt ngón tay: “Đợi điều tra rõ chân tướng rồi, ta nhất định sẽ không giữ lại Giang Lưu Ly kia.”

Lúc này, một nha hoàn tiến vào bẩm báo.

Thẩm Mạn Âm nghe nói mới sáng sớm Liễu Tiêm Vũ đã mang lễ vật tới thăm Giang Lưu Ly, nàng ta liền cười gằn.

“Ta đã đoán được nàng ta là kẻ thao túng phía sau rồi mà, nói vậy có khả năng trận hỏa hoạn đêm qua cũng có phần của nàng ta, cố ý liên hợp với Giang Lưu Ly để chèn ép ta.”

“Vậy tiếp theo nương nương sẽ làm gì ạ?”

“Chuẩn bị hậu lễ, tới gặp Giang Lưu Ly.”

“Nương nương còn phải đến gặp nàng ta để tặng lễ ư?”

“Muốn đẩy ngã Liễu Tiêm Vũ thì Giang Lưu Ly chính là nhân chứng mấu chốt. Liễu Tiêm Vũ có thể thu mua nàng ta thì đương nhiên ta cũng có thể.”

Trong hoa viên vương phủ, Giang Lưu Ly đang ngồi trên ghế đá quan sát địa hình phủ đệ thì đột nhiên nhìn thấy Thẩm Mạn Âm dẫn một đám nha hoàn, bà vú đi đến.

Nhìn dáng vẻ hùng hổ của Thẩm Mạn Âm, hiển nhiên là không có ý tốt.

Giang Lưu Ly không muốn có xung đột với Thẩm Mạn Âm nên bèn đứng dậy định rời đi. Nhưng chưa kịp rời đi, cổ tay của nàng đã bị Thẩm Mạn Âm nắm chặt.

“Sao ta vừa đến muội muội đã muốn đi vậy, muội muội đang cố ý tránh ta sao? Ta không biết trong mắt muội muội ta lại giống hồng thủy mãnh thú như thế đấy.” Thẩm Mạn Âm trêu đùa cười nói.

“Tỷ tỷ nghĩ nhiều rồi, vừa nãy ta định rời đi do chưa thấy tỷ tỷ, sao có thể nói là tránh né?” Giang Lưu Ly cũng cười với Thẩm Mạn Âm.

“Tốt nhất là như thế.”

Ánh mắt Thẩm Mạn Âm trầm xuống, sau đó nàng ta buông tay Giang Lưu Ly ra, khẽ nhấc làn váy lụa thêu kim bách điệp xuyên hoa vân lên rồi ngồi xuống ghế đá.

“Muội muội ngồi xuống nói chuyện với ta một chút đi.”

Giang Lưu Ly thấy tư thế này của Thẩm Mạn Âm thì cũng tò mò muốn biết nàng ta định nói gì với mình, nên cũng ngồi xuống theo.

Thẩm Mạn Âm bảo hạ nhân lui xuống rồi lấy một khối bảo thạch đỏ tươi từ ống tay áo ra đặt trước mặt Giang Lưu Ly.

“Khối hồng bảo thạch này được sản xuất từ Hồi Cương, rất hiếm thấy ở Trung Nguyên. Vật hiếm có khó tìm thế này, tất nhiên là giá trị tăng gấp bội. Bây giờ ta tặng nó cho muội, hi vọng muội muội không phụ tấm lòng nhỏ nhoi của ta.”

Giang Lưu Ly ngoài miệng tất nhiên là chối từ: “Món quà này quá quý giá, ta không dám nhận.”

“Cầm đi.” Thẩm Mạn Âm nhét hồng bảo thạch vào trong tay Giang Lưu Ly, nói một câu đầy sâu xa: “Ta không giống như người nào đó, tặng toàn những thứ tầm thường. Ta mà đã tặng thì đều tặng thứ tốt nhất.”

Ý của lời nói này chính là đang bóng gió chuyện Liễu Tiêm Vũ tặng lễ sáng nay. Giang Lưu Ly biết rõ Liễu Tiêm Vũ tặng quà mình là vì muốn mượn sức của mình. Nhưng nghe nói Thẩm Mạn Âm là người cao ngạo, nên nàng không rõ nàng ta làm vậy là có ý gì?

“Đêm qua suýt nữa là muội muội đã táng thân trong biển lửa, không biết hôm nay thân thể có chỗ nào không khỏe không?”

Giang Lưu Ly nhìn về phía Thẩm Mạn Âm rồi vội vàng đáp: “Ta cũng không có gì đáng ngại, đa tạ nương nương quan tâm. Chỉ là chuyện ngoài ý muốn đêm qua làm hại nương nương bị giáng cấp, trong lòng Lưu Ly rất áy náy.”

“Muội không cần áy náy, dù sao muội cũng không phải là chủ mưu, sao ta có thể trách muội chứ? Thật không dám giấu giếm, nếu bây giờ muội muội nguyện giúp đỡ tỷ tỷ một phen, nói ra kẻ đứng sau vụ phóng hỏa hôm qua thì ta nhất định sẽ giúp đỡ muội muội nhiều chuyện về sau.”

Lời này của Thẩm Mạn Âm khiến Giang Lưu Ly cảm thấy khó hiểu.

Kẻ đứng sau vụ phóng hỏa? Rõ ràng chuyện hôm qua có mỗi một mình nàng làm, kẻ đứng sau ở đâu ra?

Thẩm Mạn Âm nhìn vẻ ngây người của Giang Lưu Ly thì cho rằng nàng đang cố ý giả vờ vô tội. Nàng ta cười gằn: “Lưu Ly muội muội thân thể yếu ớt, thoát được khỏi biển lửa là do có người giúp chứ không phải tự thoát đúng không?”

Giang Lưu Ly hiểu ra là nàng ta hiểu lầm bèn giải thích: “Thực sự là ta tự thoát ra.”

“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Muội muội thoát ra khỏi biển lửa bằng cách nào trong lòng chúng ta đều rõ ràng. Nàng ta có thể cho muội bao nhiêu thì ta có thể cho muội gấp bội. Thậm chí những thứ nàng ta không thể cho muội mà ta lại có thể, ví dụ như sự sủng hạnh của Vương gia.”

“Hả?” Giang Lưu Ly hơi choáng.

Thẩm Mạn Âm cố ý kéo mở cổ áo của mình khiến vết dấu hôn trên vai lộ ra.

Nàng ta lạnh nhạt nói tiếp: “Trong vương phủ này, ta là người được điện hạ sủng hạnh nhiều nhất. Ta biết muội yêu mến điện hạ nhưng luôn bị người ghét bỏ, thật ra ta thật sự muốn giúp đỡ muội để muội có thể được Vương gia sủng hạnh. Điều kiện như vậy liệu nàng ta có cho muội được không?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Ha Nguyen1587443406Truyện này có drop ko admin ơi - sent 2023-07-20 13:44:04
Tam Nguyen1688274055Lâu duyệt thẻ quá - sent 2023-07-02 12:05:51
loan1414Truyện hay mà 1 tháng nay chưa thấy lên, hic. Hi vọng k bị drop :( - sent 2023-06-20 22:36:33
loan1414Truyện hay mà mãi chưa lên chương mới vậy ad ơi - sent 2023-06-05 01:55:54
Ha Nguyen1587443406Cho mình xin lịch lên truyện với. Hóng mãi - sent 2023-05-27 14:11:40
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương