Nhật Ký Tra Nam Hoàn Lương

Chương 7: Oan gia tình cờ gặp nhau khi đi đến thanh lâu

/198
Trước Tiếp
“Giang Lưu Ly, ta đang hỏi nàng đấy.”

Triệu Cẩn Du thấy nàng hồi lâu không trả lời, bèn nắm lấy tay nàng và giơ lên: “Rốt cuộc là nàng đến đây để làm gì?”

Giang Lưu Ly nhất thời không thể trả lời được câu hỏi của Triệu Cẩn Du, vì vậy thay vì trả lời, nàng bèn hỏi ngược lại để kéo dài thời gian suy nghĩ.

“Vậy vương gia đang làm gì ở đây?”

Dứt lời, nàng thấy sắc mặt Triệu Cẩn Du đột nhiên cứng lại.

Thấy Triệu Cẩn Du không nói gì, nàng lập tức cao hứng nhìn về phía sau Triệu Cẩn Du, kéo dài âm cuối.

“Đây là Chi Phấn trai mà. Vương gia, một nam nhân cao lớn như Vương gia xuất hiện ở đây chắc không phải vì muốn tô son đánh phấn cho nữ nhân nào đó, hưởng thụ thú vui chốn khuê phòng đó chứ?”

Triệu Cẩn Du nghe giọng điệu kỳ lạ của Giang Lưu Ly thì không vui, dù sao nữ nhân này trước giờ đều luôn ghen tuông mù quáng, nàng xuất hiện ở đây chắc là muốn nghe ngóng chuyện phong nguyệt của mình, nên hắn không cần phải quá căng thẳng.

Nghĩ đến đây, Triệu Cẩn Du buông lỏng sự kiềm chế của mình đối với nàng, nhìn Giang Lưu Ly từ trên cao rồi lạnh lùng lên tiếng.

“Ta đã nói với nàng từ lâu rồi, nhìn cho kỹ vị trí của mình. Bây giờ nàng lại giỏi quá rồi, lại muốn phạm thượng thăm dò tung tích của ta. Hôm nay ta không có thời gian để trừng phạt nàng, nàng mau chóng cút về vương phủ cho ta.”

Những lời này của Triệu Cẩn Du rất rõ ràng là đang thừa nhận rằng hắn đến đây để mua đồ cho nữ nhân.

Mà hắn dường như cho rằng nàng đến đây để theo dõi hắn, nếu như hắn đã nghĩ như vậy, Giang Lưu Ly đương nhiên sẽ không để hắn phải thất vọng.

Giang Lưu Ly vung khăn tay lên, giả bộ đau lòng nói: “Ta đã biết từ xưa chỉ nghe người mới cười, chứ làm gì có ai nghe tiếng người cũ khóc. Chắc là ngài lại đang nuôi thú vui mới bên ngoài, nhưng bây giờ lại hạ mình, rũ bỏ thân phận cao quý đi mua son phấn thay cho nàng ta, ta còn chưa từng nghe nói ngài mua cho ta, hức hức hức...”

Triệu Cẩn Du lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt đang cầm khăn tay không ngừng lau nước mắt, trên trán lập tức nổi gân xanh, hắn không thèm trả lời lại Giang Lưu Ly vẫn còn đang ghen tuông mà cất bước rời đi.

Giang Lưu thấy Triệu Cẩn Du đã đi xa bèn ngừng khóc. Nàng nhìn Chi Phấn trai trước mặt, vốn dĩ muốn tiếp tục đi vào bàn chuyện mua bán, nhưng nghĩ lại, nàng lại cảm thấy không phải là lúc thích hợp nữa nên cũng gác lại và rời đi.

Đi trên đường, Giang Lưu Ly cảm thấy mình thật xui xẻo, đang yên đang lành lại gặp phải Triệu Cẩn Du, hại nàng không có thể bàn được chuyện làm ăn.

Nhưng gặp hắn cũng tốt, cũng coi như là đã có thể báo cáo lại với Liễu Tiêm Vũ, chứng minh rằng mình có thể cống hiến được.

Nếu như hôm nay đã không thể bàn được việc kinh doanh, nàng sẽ biến nó thành một ngày đi chơi trong kinh thành.

Giang Lưu Ly đi ra phố, nhìn thấy những tòa nhà cao nhấp nhô ở ven sông, đủ mọi cửa hàng đứng san sát nhau, hai bên đường có rất nhiều tiểu thương bày bán hàng rong, đủ mọi thứ đồ chơi nhìn mà hoa hết cả mắt khiến nàng không thể rời mắt.

Giang Lưu Ly một tay cầm bánh lá sen ăn, tay kia nghịch ngọc và vòng tay trên gian hàng, cảm thấy rất thú vị.

Lúc nàng đang tò mò nghiên cứu những món đồ trong tay thì một bàn tay to lớn đột nhiên vươn ra từ sau eo, tóm nàng đưa lên một chiếc xe ngựa đang phóng đi rất nhanh.

“A... a…”

Giang Lưu Ly không kịp đề phòng, nàng sợ đến mức hét lớn lên, cũng không kịp nhìn mặt mũi kẻ bắt nàng đi, bèn đập chiếc bánh trên tay vào người trước mặt, sau đó đưa tay túm rèm xe ngựa, định bụng mở rèm chạy trốn.

Nhưng tay nàng còn chưa kịp chạm vào rèm thì đã bị một lực cản lại giữa chừng, sau đó toàn thân nàng chợt ngả về phía sau, ngã thẳng vào lòng của người ngồi sau.

“Vương... gia?”

Giang Lưu Ly ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người đó, chỉ cảm thấy mơ hồ không hiểu nổi. Không phải vừa nãy Triệu Cẩn Du đã mắng mình một trận rồi bỏ đi sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện trước mặt nàng, lại còn cố ý bắt cóc mình thế này, hắn định làm gì?

Triệu Cẩn Du và Giang Lưu Ly trừng mắt nhìn nhau một lúc, sau đó mới hơi dời tầm mắt đi, hắng giọng một tiếng rồi nói: “Ta có chuyện muốn nhờ nàng giúp.”

Vì có việc cần đến nàng nên hắn mới đến tìm nàng à?

Giang Lưu Ly liếc hắn, học theo bộ mặt ghét bỏ mình vừa rồi của Triệu Cẩn Du để nhìn hắn, khàn giọng nói: “Vương gia, ta chỉ là một tiểu thiếp lúc nào cũng phải rõ vị trí của mình ở đâu, một người có thân phận thấp cổ bé họng như ta có thể làm gì để giúp Vương gia được? Tốt hơn hết là ta nên nhanh chóng cút về vương phủ, để tránh làm chướng mắt Vương gia.”

Giang Lưu Ly vừa nói vừa đứng dậy khỏi vòng tay của Triệu Cẩn Du.

Triệu Cẩn Du nghiến răng, không hề ngờ Giang Lưu Ly lại nhỏ nhen như vậy, thế mà lại dùng lời hắn khiển trách nàng vừa nãy để đâm ngược lại hắn.

Nếu không phải vì tạm thời không tìm được ai thì hắn cũng sẽ không tìm Giang Lưu Ly.

Nhưng cho dù có việc phải nhờ nàng, thái độ của Triệu Cẩn Du vẫn phải ở trên cao.

Triệu Cẩn Du giữ vai Giang Lưu Ly lại, khống chế hành động của nàng.

Giang Lưu Ly xoay đầu lại, thấy Triệu Cẩn Du đang không hài lòng nhìn mình rồi lạnh lùng hỏi: “Hôm nay nàng tự ý rời khỏi phủ, theo quy định của phủ thì phải xử lý như thế nào đây?”

“Hôm nay ta ra khỏi phủ đã được sự cho phép của Liễu phu nhân, ta có lệnh bài ra khỏi phủ.”

Giang Lưu Ly “hứ” một tiếng, lấy một cái lệnh bài bằng bạc nhỏ từ trong tay áo ra, đó quả thực là lệnh bài để ra khỏi phủ.

Triệu Cẩn Du lại viện cớ khác: “Nàng thân là thị thiếp của ta lại mặc y phục của nam nhân ra đường, ăn nói phô trương, làm mất mặt vương phủ, nên nghiêm trị như thế nào?”

“Ta mặc y phục nam nhân thì ai mà biết ta là tiểu thiếp của vương phủ. Có gì phải xấu hổ?” Giang Lưu Ly không quan tâm.

Triệu Cẩn Du tức giận: “Ta vừa nhìn đã cảm thấy hôm nay nàng ăn mặc chẳng ra gì nên rất tức giận. Nếu nàng làm ta tức giận thì nàng phải bị trừng phạt. Bổn cung phạt nàng mỗi ngày phải quỳ trong vương phủ từ sáng sớm đến tối mịt, nếu không có ý chỉ của ta thì không được phép đứng dậy.”

Bộ dạng ra lệnh của Triệu Cẩn Du khiến Giang Lưu Ly cảm thấy rất khó chịu, trên danh nghĩa nàng là tiểu thiếp của hắn nên đương nhiên phải chịu sự quản lý của hắn.

Nhìn vẻ mặt của Triệu Cẩn Du, nếu hôm nay nàng không giúp hắn, lát nữa về phủ nhất định hắn sẽ không để cho nàng yên.

Đúng thật là người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Cuối cùng, Giang Lưu Ly đành hoà hoãn thái độ lại, hơi nghiêng người hỏi: “Không biết Lưu Ly có thể làm được gì để cống hiến cho Vương gia?”

Triệu Cẩn Du nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu, nghe lời của Giang Lưu Ly thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Giang Lưu Ly này quen nhe răng múa vuốt, trước giờ không ghen tuông làm loạn với hắn thì sẽ tranh sủng hạnh, chỉ cần nhìn thấy nàng đã đủ khiến người ta bực bội rồi.

Nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu của nàng, cần cổ thon thả lộ ra, làn da trắng trẻo, mịn màng như sứ, hình như cũng khá xinh đẹp đấy chứ?

“Vương gia?”

Giang Lưu Ly đợi hồi lâu mà không nhận được lời đáp lại bèn ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng lại thấy hắn đang mê mẩn nhìn mình thì cảm thấy kỳ lạ.

Triệu Cẩn Du che giấu ánh mắt và lạnh nhạt nói: “Lát nữa nàng đến Thiên Hương lầu với ta.”

“Vâng.”

Sau khi tùy tiện đáp lại, Giang Lưu Ly đột nhiên nghĩ ra một cái gì đó.

Thiên Hương lầu, đó không phải là kỹ viện hạng nhất ở kinh thành sao? Triệu Cẩn Du đến đó để làm gì, tìm kỹ nữ sao?

Giang Lưu Ly nhìn Triệu Cẩn Du đầy hoài nghi, nàng thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng một người cao cao tại thượng, lại rất kiêu ngạo như hắn mà lại biết đến kỹ viện chơi.

Nhưng hắn tìm kỹ nữ thì đưa nàng đi cùng là sao!

“Nàng thay ta ra mặt, mua đêm đầu tiên của hoa khôi Tô Tuyết Yên.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Ha Nguyen1587443406Truyện này có drop ko admin ơi - sent 2023-07-20 13:44:04
Tam Nguyen1688274055Lâu duyệt thẻ quá - sent 2023-07-02 12:05:51
loan1414Truyện hay mà 1 tháng nay chưa thấy lên, hic. Hi vọng k bị drop :( - sent 2023-06-20 22:36:33
loan1414Truyện hay mà mãi chưa lên chương mới vậy ad ơi - sent 2023-06-05 01:55:54
Ha Nguyen1587443406Cho mình xin lịch lên truyện với. Hóng mãi - sent 2023-05-27 14:11:40
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương