Nhật Ký Tra Nam Hoàn Lương

Chương 9: Thanh danh của tiểu thư phong nguyệt

/198
Trước Tiếp
“Đúng vậy, vừa nhìn đã biết là kẻ không có tiền tới nơi này chơi đùa.”

Mọi người dưới lầu bắt đầu chỉ trỏ Giang Lưu Ly đang mặc đồ của gã sai vặt, tất cả đều cho rằng nàng không thể đưa tiền ra.

Tú bà cũng thấy Giang Lưu Ly không giống người phú quý, bèn nói: “Nếu vị tiểu công tử này lấy ra được một trăm nghìn một trăm lượng, đêm nay Tô Tuyết Yên sẽ thuộc về ngài.”

Đám nam nhân bên dưới cũng đồng ý, ai nấy đều ầm ĩ bảo Giang Lưu Ly mang tiền tới nhận người.

Trong phòng, Triệu Cẩn Du nghiêm mặt nhìn về phía Giang Lưu Ly, vừa đưa ngân phiếu, vừa dạy dỗ nàng.

“Ra ngoài cũng không biết thay quần áo đẹp đẽ, ăn mặc rách rưới như vậy còn ra thể thống gì!”

Giang Lưu Ly trợn mắt nhìn hắn một cái, đang chuẩn bị cầm ngân phiếu ra đưa cho tú bà để nhận người, lại chợt nghe thấy thái tử lên tiếng.

“Ta trả tiền cho vị công tử này.”

Thái tử vừa nói xong, lập tức có người hầu đưa ngân phiếu cho tú bà.

Tú bà cười toe toét đếm ngân phiếu, sau đó bèn kêu người đưa Tô Tuyết Yên đến gian phòng của Giang Lưu Ly.

Đám nam nhân bên dưới thấy đêm nay Tô Tuyết Yên đã có chủ thì không ngừng than vãn. Có người còn chửi Giang Lưu Ly quá may mắn, rõ ràng không có tiền, nhưng lại có người ra mặt trả tiền cho nàng, đúng là vô cùng may mắn!

Được mọi người hâm mộ và ghen tỵ nhưng Giang Lưu Ly không cảm thấy vui sướng chút nào, ngược lại còn bồn chồn lo sợ.

Không thể có chuyện thái tử vô duyên vô cớ bỏ tiền mua nữ nhân cho nàng được.

Trừ khi hắn ta nhận ra thân phận của mình.

Nhưng chắc là không đâu, nàng chỉ mới gặp thái tử vài lần ở cung yến thôi mà, hơn nữa hôm nay nàng mặc nam trang, chắc hắn ta không nhận ra nàng đâu nhỉ?

Giang Lưu Ly tự an ủi bản thân, nhưng câu tiếp theo của thái tử đã khiến mọi an ủi đều vỡ vụn.

Thái tử liếc nàng rồi cười lạnh lùng: “Giang... công tử, chúc công tử có một đêm vui sướng.”

Nói xong, thái tử lập tức ra khỏi phòng riêng, để lại Giang Lưu Ly đang đứng đờ đẫn tại chỗ.

Thái tử công khai nói họ của nàng ra như vậy, hiển nhiên là đã nhận ra nàng rồi. Giang Lưu Ly lo sợ bất an, sợ thái tử sẽ trả thù mình.

Trong lúc nàng đang không ngừng sợ hãi thì tú bà đã đưa Tô Tuyết Yên vào tận trong phòng.

Vừa thấy Triệu Cẩn Du, Tô Tuyết Yên lập tức rưng rưng nước mắt, kéo tay Triệu Cẩn Du mà khóc lóc kể lể: “Điện hạ, may mắn là ngài đến, nếu không tối nay ta cũng không biết nên giải quyết thế nào!”

Triệu Cẩn Du đưa cho Tô Tuyết Yên một chiếc khăn gấm để lau nước mắt.

Hai người tình chàng ý thiếp dịu dàng nhìn nhau, trông có vẻ như đã quen biết từ trước.

Giang Lưu Ly lạnh lùng nhìn bọn họ, cũng không muốn ở đây làm phiền người khác, bèn cất bước định rời đi.

Nhưng nàng vừa di chuyển đã bị Triệu Cẩn Du gọi lại.

“Giang Lưu Ly, nàng ở lại.”

Giang Lưu Ly quay đầu lại, vô cùng nghi ngờ bản thân vừa nghe thấy ảo giác, Triệu Cẩn Du bảo nàng ở lại ư?

Ở lại làm gì, để nhìn hắn và Tô Tuyết Yên vui vẻ à?

Triệu Cẩn Du đưa tay kéo Giang Lưu Ly đến bên cạnh mình, giới thiệu với Tô Tuyết Yên: “Tuyết Yên, đây là phu nhân của ta.”

Tô Tuyết Yên cúi người hành lễ với Giang Lưu Ly: “Đêm nay đa tạ phu nhân đã tương trợ.”

“Không có gì, chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi.”

Triệu Cẩn Du thay Giang Lưu Ly trả lời xong, bèn chỉ vào gian phòng trống bên trong và nói: “Tuyết Yên, nàng đi nghỉ ngơi đi.”

Tô Tuyết Yên ngoan ngoãn đáp lại, sau đó đi vào phòng rồi đóng cửa lại, để lại Giang Lưu Ly và Triệu Cẩn Du mắt to trợn mắt nhỏ bên ngoài.

Giang Lưu Ly cảm thấy tình huống trước mắt rất bất ngờ, nàng vuốt cằm, chỉ vào phòng của Tô Tuyết Yên và hỏi: “Ngài không vào ngủ với nàng ta à?”

“Nói bậy gì vậy! Ta chưa bao giờ có suy nghĩ không an phận với nàng ta.”

Triệu Cẩn Du gõ lên đầu Giang Lưu Ly, vẫn ngồi trên chiếc giường bên ngoài.

Bình thường chiếc giường này là nơi để người hầu hạ nghỉ ngơi, nếu ân khách và kỹ nữ triền miên bên trong có nhu cầu gì, thì sẽ gọi nha hoàn bên ngoài vào hầu hạ.

Giang Lưu Ly che đầu bị Triệu Cẩn Du đánh đau, nàng thấy có vẻ như đêm nay Triệu Cẩn Du định ngủ trên chiếc giường cứng này, hình như còn định kéo theo nàng?

Giang Lưu Ly không chọn chỗ ngủ, nhưng nàng không muốn ngủ chung giường với Triệu Cẩn Du.

“Vương gia, ván giường này cứng quá, ta không thoải mái, ta trở về vương phủ ngủ đây.”

Giang Lưu Ly tỏ vẻ chê bai xong thì định chạy, nhưng nàng còn chưa kịp làm gì, thắt lưng đã bị Triệu Cẩn Du bóp chặt, sau một thoáng trời đất quay cuồng, nàng đã nằm ngửa trên giường.

“Ta không chê nơi này đơn sơ, nàng còn tỏ vẻ cái gì, mau ngủ đi!”

Triệu Cẩn Du không khách sáo ném chăn lên người Giang Lưu Ly.

Tuy bị tấm chăn đập vào người không đau nhưng Giang Lưu Ly rất không thoải mái khi nghe giọng điệu ra lệnh của Triệu Cẩn Du.

Giang Lưu Ly hất chăn ra, giãy giụa muốn đứng dậy.

Triệu Cẩn Du giữ chặt nàng, giọng trầm thấp: “Nếu đêm nay nàng không ở đây, thanh danh của Tô Tuyết Yên sẽ bị hủy hoại trong tay ta.”

Nghe vậy, Giang Lưu Ly trầm mặc một lúc, nghĩ đến cô nương xinh đẹp vừa nãy thì lập tức mềm lòng, cuối cùng vẫn nằm xuống, nhưng miệng vẫn cằn nhằn: “Đã lưu lạc phong trần rồi, còn để ý tới việc còn thanh danh hay không à?”

Nữ nhân trở thành kỹ nữ chính là một viên ngọc bị hàng ngàn người gối đầu, đôi môi đỏ bị hàng ngàn người thưởng thức, làm gì còn danh tiết nữa, vậy sao phải lo lắng đến thanh danh?

Triệu Cẩn Du giải thích: “Chẳng mấy chốc Tô Tuyết Yên sẽ không còn là kỹ nữ nữa.”

“Ngài muốn chuộc thân cho nàng ta sao?”

“Nàng ta đã đăng kí trong danh sách quan kĩ rồi nên không dễ chuộc thân đâu, phải tìm người hỗ trợ.”

“Ai sẽ giúp nàng ta vậy?”

Giang Lưu Ly chỉ thuận miệng hỏi, nhưng Triệu Cẩn Du đầy ẩn ý nhìn về phía nàng, trầm giọng nói: “Người nọ xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

Giang Lưu Ly cho rằng hắn đang tự nói mình nên cũng không nghĩ nhiều, xốc chăn lên rồi ngủ thiếp đi.

Nàng không biết từ khi bước vào Thiên Hương lầu, nàng đã bị Triệu Cẩn Du gài bẫy.

Lúc bình minh hé rạng, Triệu Cẩn Du tỉnh giấc rồi lập tức đánh thức Giang Lưu Ly đang ngủ say bên cạnh, bảo nàng mau thức dậy.

“Ngài làm gì vậy, mới mấy giờ chứ? Ta vẫn muốn ngủ.”

Giang Lưu Ly bất mãn lẩm bẩm, ôm chăn xoay người, đưa lưng về phía Triệu Cẩn Du.

Không ngờ Triệu Cẩn Du lại rút mạnh gối đầu của Giang Lưu Ly ra làm đầu nàng lập tức đập vào ván giường cứng ngắc, đau đến mức khiến nàng nhe răng trợn mắt, cơn buồn ngủ cũng bay sạch.

Giang Lưu Ly ôm trán ngồi dậy, nổi giận hét lên với Triệu Cẩn Du: “Sao ngài phiền quá vậy? Không ngủ thì để cho người khác ngủ chứ. Đồ ngang ngược, ngược nhân cuồng ma.”

Triệu Cẩn Du nghe Giang Lưu Ly mắng chửi thì hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy cái gáy bị đập sưng đỏ của nàng, hắn chỉ cảm thấy vui mừng, lập tức cười nhạo.

“Sao gáy của nàng yếu quá vậy, nhẹ như vậy mà cũng sưng được, vô dụng!”

“Đập thử gáy ngài vào cái giường này đi, ngài cũng có thể sưng được một cục lớn như vậy đấy!”

Giang Lưu Ly không khách sáo quát to với Triệu Cẩn Du, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Ha Nguyen1587443406Truyện này có drop ko admin ơi - sent 2023-07-20 13:44:04
Tam Nguyen1688274055Lâu duyệt thẻ quá - sent 2023-07-02 12:05:51
loan1414Truyện hay mà 1 tháng nay chưa thấy lên, hic. Hi vọng k bị drop :( - sent 2023-06-20 22:36:33
loan1414Truyện hay mà mãi chưa lên chương mới vậy ad ơi - sent 2023-06-05 01:55:54
Ha Nguyen1587443406Cho mình xin lịch lên truyện với. Hóng mãi - sent 2023-05-27 14:11:40
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương