Nợ Âm Phải Trả full

Chương 4: Ma chết thay

/354
Trước Tiếp
Lâm Tứ Nguyệt bị tiếng hét bất thình lình xuất hiện dọa cho giật mình, vội ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một cô gái đang đứng trên lầu giống y như

mình, trong ánh mắt của cô ấy toát ra vẻ sợ sệt.

Lâm Tứ Nguyệt nhìn cô gái hỏi: “Cô sao vậy?”

Sau khi nghe được giọng của cô, cô gái kia mới từ từ bình tĩnh lại, rồi nhìn cô nói: “Cô... là người đúng không?”

“Nói thừa” Lâm Tứ Nguyệt có hơi buồn cười.

Cô gái kia đưa tay lên chỉ căn phòng phía sau lưng cô ấy nói: “Vậy tại sao cô lại ở đây?”

Lâm Tứ Nguyệt cảm thấy kỳ lạ nhưng nhìn dáng vẻ hoảng sợ kia của cô gái, cô cũng không chịu thua chút nào, liền nói: “Đây là nhà bạn trai tôi, có vấn đề gì không?”

“Bạn trai cô sao?”. Cô gái từ trên lầu từ từ bước xuống, sau khi nhìn xuống đất xác định bản thân và Lâm Tứ Nguyệt giống nhau, cả hai đều có bóng, mới nói: “Cô đừng trêu tôi, ở đây bao lâu rồi không có người sống cô biết không?”

Nghe lời cô gái nói, gương mặt Lâm Tứ Nguyệt bỗng nhiên biến sắc, tiếp theo nắm chặt lấy cô gái kia hỏi: “Cô nói như vậy có ý gì?”

Lâm Tứ Nguyệt lúc nắm lấy cô gái có hơi dùng sức nên làm cho cô hơi đau, cô gái nhăn mày nói: “Ý gì chứ? Người sống ở bên trong đều đã chết rất lâu rồi cô không biết sao?”

Tuy là giữa ban ngày nhưng lúc nói ra những từ đó, cô gái vẫn che miệng mình lại, rồi nói tiếp: “Cô có phải tìm nhầm địa chỉ rồi không? Bạn trai cô không thể sống ở đây! Tôi đã sống ở đây hai năm rồi, bên trong có một cặp tình nhân sinh sống, nửa năm trước, trong lúc hai người cãi nhau, người đàn ông đã giết chết bạn gái, sau đó nhảy từ ban công xuống, trên báo có đăng hết mà, có lẽ nào không biết sao?”

Theo sau lời nói của cô gái kia, sắc mặt của Lâm Tứ Nguyệt càng ngày càng trắng, tay cô nắm chặt chiếc váy trên người, cả người bắt đầu run rẩy, cô gái kia nhìn cô như vậy cũng có hút hoảng sợ, vội vàng xoay người bỏ đi.

Lúc bóng dáng của cô gái kia biến mất, Lâm Tứ Nguyệt giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lấy điện thoại của mình bắt đầu tìm tin tức về toàn chung cư này.

Quả nhiên, tất cả đều giống như cô gái vừa rồi nói, ở đây quả thật có một đôi tình nhân đã chết.

Hơn nữa, người đàn ông chết chính là Tô Mục Thành.

Bức ảnh chụp Tô Mục Thành lúc chết đăng trên báo giống y như hình ảnh cô nhìn thấy trong gương tối hôm qua.

Như vậy có nghĩa là tối hôm qua, vốn không phải anh ta đang doạ cô, mà là... cảnh báo.

“Tứ Nguyệt, sao em lại ở đây?”

Một giọng nói dịu dàng truyền đến nhưng Lâm Tứ Nguyệt lại rùng mình, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, trong mắt cô hiện rõ sự hoảng sợ.

“Em sao vậy?” Ánh mắt của Tô Mục Thành từ từ lướt đến giao diện điện thoại vẫn chưa tắt trên tay Lâm Tứ Nguyệt, Lâm Tứ Nguyệt lập tức tắt điện thoại nói: “Không có gì, em chỉ cảm thấy có hơi lo lắng, muốn qua xem thử mà thôi, nếu như không có chuyện gì, em về trước đây”.

Sau khi nói xong, Lâm Tứ Nguyệt xoay người muốn đi, nhưng người bên cạnh đột nhiên đưa tay nắm chặt tay cô.

Hành động đó làm cho Lâm Tứ Nguyệt hét lớn, cô nhìn người bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ vẫn như ngày thường của Tô Mục Thành, nói “Nếu đã như vậy, hãy vào nhà ngồi một chút đi?”

Lâm Tứ Nguyệt muốn vùng thoát khỏi tay của anh ta, nhưng lại cảm thấy cô thay đổi đột ngột như vậy có thể càng khiến anh ta cảm thấy kỳ lạ, chỉ có thể đè nỗi sợ trong lòng xuống nói: “Em... em nhớ ra ở nhà có chút chuyện, hình như...”

“Vậy anh đưa em về!” Tô Mục Thành cười nói, tay anh ta càng siết chặt tay của Lâm Tứ Nguyệt hơn, nỗi hoảng sợ trong lòng Lâm Tứ Nguyệt bắt đầu lớn dần, cho đến lúc này Lâm Tứ Nguyệt mới nhìn thấy dưới cổ của Tô Mục Thành có một vết màu xanh, nếu như cô ấy không nhớ nhầm, đó chắc là... dấu vết của tử thi.

Nghe nói người tự sát đều không thể đi vào luân hồi.

Hơn nữa họ chỉ có thể ở nơi mình tự sát, mỗi ngày lặp lại hành động đó, đây chính là sự trừng phạt của ông trời dành cho họ, nhưng Tô Mục Thành tại sao có thể rời khỏi đây, Lâm Tứ Nguyệt không biết, cô chỉ biết, Tô Mục Thành bây giờ sẽ không để cho cô rời đi.

“Học trưởng, vậy chúng ta đi thôi!” Ít ra cô không phải ở chỗ này nữa, nếu như về đến nhà, cô còn có lá bùa hộ thân nhặt lại, có lẽ có chút công dụng, huống hồ cô còn có một người tên là Hứa Khanh An...

Chính vào lúc Lâm Tứ Nguyệt nghĩ như thế, Tô Mục Thành đột nhiên nói: “Anh biết em đã biết hết rồi”.

Cả cơ thể Lâm Tứ Nguyệt phát run lên, nhìn người trước mặt, đang lúc cô định giả vờ không biết gì, Tô Mục Thành đã kéo chiếc áo sơ mi của mình xuống, bên trên là vết thương đẫm máu, Lâm Tứ Nguyệt bắt đầu hét lên, lúc xoay người muốn đi thì “ầm” một tiếng, cánh cửa cầu thang đã bị đóng lại.

Bên ngoài, trời đã tối, toàn bộ cửa cầu thang là một màn đen tối om, trong lúc đó Lâm Tứ Nguyệt chỉ nghe thấy tiếng “lạch cạch, lạch cạch” là anh ta đang tiến gần đến cô.

Lâm Tứ Nguyệt hoảng sợ quay lại, nhìn Tô Mục Thành ở phía trước không ngừng tiến sát cô.

Anh ta nói: “Anh không ngờ chuyện sẽ biến thành như thế này, nhưng anh vẫn yêu cô ấy, cho nên, anh không muốn để cô ấy ở lại đây cùng anh”.

Lâm Tứ Nguyệt nghĩ, có lẽ cô biết người mà Tô Mục Thành nói đến là ai, nhất định là cô bạn gái bị anh ta sát hại, cũng chính là học tỷ của cô.

“Chính là muốn em chết ở đây, cô ấy sẽ có thể rời đi, Tứ Nguyệt, anh biết em thích anh, nếu đã như vậy, chúng ta càng nên ở bên nhau, đúng không?”

Cánh tay của Tô Mục Thành liên tục hướng đến phía Lâm Tứ Nguyệt, Lâm Tứ Nguyệt hét lên một tiếng, sau đó bắt đầu quay người bỏ chạy thẳng lên lầu.

Cô không dám dừng lại, giày cao gót dẫm lên sàn nhà phát ra âm thanh cộp cộp khắp cả toà nhà im lặng như tờ, Lâm Tứ Nguyệt xông thẳng đến ban công, lúc này cô mới biết mình đã sai lầm.

Xông đến đây chỉ khiến bản thân chết càng nhanh hơn thôi.

Tô Mục Thành đứng trước mặt cô, nhìn cô cười: “Cũng tốt, như thế này, chúng ta chính là chết giống như nhau, Tứ Nguyệt, em chắc rất muốn nếm thử cảm giác bay lượn đúng không? Vậy hãy nhảy xuống đi, nhảy xuống đi...”

Giọng nói không ngừng vang lên bên tai cô, Lâm Tứ Nguyệt đưa tay bịt tai lại, sau khi nhắm mắt phát hiện Tô Mục Thành ở trước mặt bỗng nhiên biến mất.

Lâm Tứ Nguyệt có hơi kinh ngạc, hai chân gần như đã ở trạng thái tê liệt, chính lúc cô sắp nhảy lầu, một cánh tay rất nhanh nắm chặt mắt cá chân của cô.

Lâm Tứ Nguyệt xoay qua, nhìn thấy Tô Mục Thành đang ở bên chân mình, cơ thể đang treo bên ban công nhìn cô cười ác độc.

Cả người cô cứ như vậy bị anh ta lôi xuống.

Lâm Tứ Nguyệt bắt đầu liều mạng vùng vẫy thoát khỏi, nhưng sức lực của anh ta rất mạnh, trước giờ cô chưa từng thấy qua, móng tay cấu chặt vào mắt cá chân của cô, sâu đến nỗi cắm vào da thịt cô, Lâm Tứ Nguyệt bắt đầu la hét, chỉ là cô biết không ai đến cứu cô.

“Tứ Nguyệt, anh thật rất cô đơn, em đến bên cạnh anh đi... đến bên cạnh anh...”

Cánh tay của Lâm Tứ Nguyệt trên lan can bên cạnh cứ thế buông ra, đúng lúc cả người cô bắt đầu sắp rơi xuống, một cánh tay khác đã nắm chặt lấy cô từ bên trên.

Lâm Tứ Nguyệt mở mắt ra, gương mặt vốn sẽ khiến cô hoảng sợ hơn cứ thể xuất hiện trước mặt cô - Hứa Khanh An!

Lâm Tứ Nguyệt vời hét lớn, nhưng gương mặt Hứa Khanh An không có biểu cảm gì, chỉ cần dùng chút sức đã kéo được cô lên.

Thuận thế cũng kéo theo Tô Mục Thành ở phía dưới Lâm Tứ Nguyệt. Tô Mục Thành nhìn Hứa Khanh An ở trước mặt, nói: “Thì ra, ngươi chính là người chồng kiếp trước hay đến làm phiền mà cô ấy từng nhắc đến đúng không?”

Nghe được những từ dùng để miêu tả mình như thế, Hứa Khanh An cảm thấy tức giận, sau đó anh nói với Lâm Tứ Nguyệt ở phía sau “Ta đi trước đây”.

Gần như không có bất cứ do dự nào, lúc nghe thấy câu nói này của Hứa Khanh An, Lâm Tứ Nguyệt quay người đi ngay, cái bóng dáng bỏ đi không hề chần chừ của cô làm cho Hứa Khanh An tức giận, sau đó anh từ từ xoay qua nhìn Tô Mục Thành nói:

“Đúng như vậy đó, cho nên Lâm Tứ Nguyệt của kiếp này và cả kiếp sau đều là của ta!”

Lâm Tứ Nguyệt chạy điên cuồng về phía trước, cánh cửa cầu thang bên dưới vẫn bị đóng, đôi tay không ngừng run rẩy của Lâm Tứ Nguyệt bắt đầu muốn gọi điện thoại, thì có một giọng nói từ phía sau vang lên “Có cần giúp đỡ không?”

“Vâng, cám ơn!”

Lâm Tứ Nguyệt gần như trả lời ngay, nhưng rất nhanh cô đã cảm giác không đúng, quay đầu lại xem thì nhìn thấy người đối diện có cái đầu xiêu vẹo, giống như trên được khấu tạm vào chiếc cố vậy, trên đầu máu tươi không ngừng tuôn ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Tứ Nguyệt rồi cười nói: “Tứ Nguyệt à, cuối cùng cô đã đến rồi”.

Trước mặt Lâm Tứ Nguyệt chính là người đã chết cùng với Tô Mục Thành, học tỷ của cô - Diêu Tiểu Bối.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenhongdiep152Truyện có chỗ hiểu có chỗ ko hiểu haizzz - sent 2024-02-06 20:12:52
Thương Nguyễn1641351656Truyện siêu hay - sent 2023-03-01 12:55:55
nguyenthingocdieuCho mình hoi lich ra truyen - sent 2023-01-05 18:05:02
nguyenthingocdieuTruyen rất hay - sent 2023-01-02 02:05:23
thien031120Truyện ghê quá. Sợ - sent 2022-09-24 00:57:06
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương