Nữ Phụ Trở Mình full

Chương 10: Ông lão minh mẫn

/240
Trước Tiếp
Hề Nhi thấy cô có vẻ đã bình tĩnh lại mới nhẹ nhõm thở phào, ngập ngừng hỏi: “Tiểu thư, tỷ tỷ Hử Thước bên lão gia đã bảo nhà bếp mang cháo yến cho tiểu thư.”

“Hả?”

Hỉ Thước là nha hoàn bên cạnh của phụ thân của tướng quân, và rất được xem trọng. Cô thắc mắc “Phụ thân bảo người mang đến?” “Vâng, thưa tiểu thư. Lão gia rất lo lắng cho tiểu thư, ông ấy bảo nô tỳ phải chăm sóc tiểu thư thật tốt. Đừng đề tiểu thư phải sợ nữa.” Hề Nhi nói hết ra với cô. Gương mặt Lâu Thấm Nguyệt xụ xuống, cô ngã ra sau và nằm trên giường.

Làm sao mới tốt đây!

Người phụ thân này đối xử với cô quá tốt, cô lại do dự rồi.

Huống hồ cô còn chiếm lấy thân thể con gái của người ta, nếu cô phủi mông bỏ đi... Vậy thì ác quá nhỉ!

“Điên rồi! Ta sắp phát điên rồi!” Cô lăn lộn trên giường. Hề Nhi đứng ở bên cạnh bất ngờ nhìn cô

Dù như thế nào thì ngày hôm sau vẫn đến, mặt trời đã mọc lên rồi, Lâu Thấm Nguyệt vẫn đang ngủ, chứ không hề dọn đồ bỏ đi. Còn người khiến mọi người lo lắng, khiến ai đó phải “nóng ruột nóng gan” - Minh Thiến Thiến cuối cùng cũng đã được cứu. Khi Lâu Thấm Nguyệt biết được tin cũng không ngạc nhiên chút nào, họ chỉ lo lắng không đầu thôi! Cô nên lo cho bản thân mình, cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao đây.

Cô không thể phủi mông rồi bỏ đi được. “Hề Nhi, ngươi nói xem, nếu muốn khiến một người tin những gì người khác nói thì phải làm thế nào?”

“...” Làm sao mà Hề Nhi biết được chứ. Sao dạo này Tam tiểu thư luôn có những câu hỏi thâm thúy khiến người khác không trả lời được vậy nhỉ? Lâu Thấm Nguyệt cũng không muốn nhận câu trả lời nào từ Hề Nhi, cô chỉ muốn hỏi chính mình mà thôi. Còn về tình hình của Minh Thiến Thiến , cô cũng không cần phải đi tìm hiểu, nàng ta sẽ không có vấn đề gì cả.

Ngược lại Cửu hoàng thúc rất nể mặt cô, sau khi biết Minh Thiến Thiến đã an toàn trở về, y đã cử người gửi rất nhiều quà cảm ơn đến Lâu Thấm Nguyệt để bày tỏ lòng cảm ơn, đồng thời cũng gửi quà hỏi thăm đến Bạch Tử Ninh và Minh Thiến Thiến , bày tỏ bốn người họ đã trải qua nhiều chuyện cùng nhau.

Đặc biệt, y còn đến gặp ông cụ của phủ Tướng quân, là lão tướng quân, cũng tức là tổ phụ của Lâu Thấm Nguyệt. Sau khi nói chuyện, ông cụ không để Lâu Thấm Nguyệt đến làm phiền mình, mà chủ động gọi Lâu Thấm Nguyệt đến. “Tổ phụ.” Lâu Thấm Nguyệt trở lại dáng vẻ ngu ngơ. Ông lão ngồi ở phía trên, nghe nói ông lão rất thích “trà đạo”, lúc này ông đang mặc trang phục cổ xưa ngồi pha trà , nghe thấy cô tới bèn nhẹ nhàng bảo cô lại gần. Trong ký ức của Lâu Thấm Nguyệt cũng có ký ức về nguyên chủ cơ thể này đã cư xử với các trưởng bối như thế nào. Nhưng cô không định làm như vậy, để người khác không hiểu lầm thì cô phải giả vờ giống như lúc trước, nhưng như vậy thì mệt lắm, đúng lúc mọi người đều biết chuyện cô bị thương ở đầu, nên cô cứ ngang nhiên làm những việc mà người khác nghi ngờ luôn. Dù sao thì con người cũng luôn thay đổi mà. “Tổ phụ.” Cô hành lễ và ngồi vào đối diện với bàn trà như ông lão nói.

“Ừ, nghe nói dạo Nguyệt nhi rất thân với Cửu hoàng thúc hả?” Ông lão nói chậm rãi, nhưng đầy trang nghiêm. Không giống như những ông lão bình thường, nhìn vào mắt ông khiến Lâu Thấm Nguyệt rất căng thẳng.

Trong tiểu thuyết, ông lão này không có nhiều cảnh, đương nhiên cũng có thể là do cô đọc tiểu thuyết ngôn tình, phần lớn là viết về tình cảm, các vai phụ khác đều bị bỏ qua. Nếu không phải họ tên của nguyên chủ cơ thể này giống với cô thì có lẽ cô đã quên nhân vật này từ lâu rồi.

Đọc tiểu thuyết ngôn tình là người ta chỉ để ý đến tuyển tình cảm nam nữ, nhưng bây giờ nó đã trở thành hiện thực, các nhân vật đều có cuộc sống riêng của mình, cho nên càng ngày càng phức tạp! “Nguyệt nhi chỉ vô tình cứu Cửu hoàng thúc hai lần thôi.” Cô dùng giọng điệu chân thực nhất trước mặt ông lão. “Thật sao?” Ông lão ngẩng đầu lên nhìn cô: “Sau khi bị thương, nghe nói lần này Nguyệt nhi đã thay đổi rất nhiều... Đây cũng là một điều tốt, cháu đã lớn rồi, phải hiểu chuyện. “

Lâu Thấm Nguyệt không hiểu được tâm tư của ông lão nên chỉ có thể bước từng bước một. Bây giờ nghe ra chắc hẳn ông ấy đang khen cô, vì vậy cô cũng nói thêm: “Vâng, lúc trước Nguyệt nhi đã làm tổ phụ lo lắng rồi.”

“Ừ, ngoan.” Ông cụ rõ ràng đang ám chỉ điều gì đó. “Cửu hoàng thúc là một người có tâm tư. Y có thể nhìn Nguyệt nhi bằng con mắt khác thì đó là phúc của Nguyệt nhi.”

Hình như ông lão còn suy nghĩ nhiều hơn, và suy nghĩ cũng khác với phụ thân của cô. Lâu Thấm Nguyệt không đoán nổi nhiều tâm tư như vậy, quả nhiên các gia tộc lớn sẽ có nhiều quan niệm và suy nghĩ khác nhau. Nhưng nếu cô được tổ phụ ủng hộ, điều này khá thuận lợi để cô có được chỗ đứng trong phủ của tướng quân. Ngoài ra, trong tiểu thuyết gốc không có đất diễn của ông lão, bây giờ xem ra ông lão này vẫn còn minh mẫn, không chừng có thể bị kéo ông ấy về phe của mình. Chắc chắn ông cũng không muốn gia đình mình bị bị hủy hoại bởi một người phụ nữ đầu! Hai ông cháu nói chuyện với nhau, ông lão cũng hiền từ với cháu gái như những ông lão khác, kể về những câu chuyện của ông. Tuy nhiên sau khi trở về phòng ngẫm lại thì sẽ biết rằng mỗi câu nói của ông lão đều có ấn ý gì đó.

Sau khi cô đi, ông lão tiếp tục thưởng thức trà, quản gia bước vào hỏi ông lão nghĩ như thế nào, nhưng ông lão khẽ cau mày: “Không ngờ đứa cháu gái mà ta xem thường nhất, bây giờ xem ra có vẻ chỉ là giả ngốc mà thôi. “

“Sao ạ? Lão gia, ngài bảo thật ra Tam tiểu thư biết hết sao?”

“Đúng vậy, trước đây tính của nó đi đâu cũng chịu thiệt, bây giờ bị thương ở đầu tuy trong ngốc nghếch, nhưng ánh mắt của nó nhìn thấu mọi chuyện hơn bất kì ai, tựa hồ biết chuyện gì mà chúng ta không biết. Nếu nó thân với Cửu hoàng thúc thì không chừng cũng là một cơ hội tốt của phủ Tướng quân chúng ta.”

“Thụy Vương gia sao? Thụy Vương gia không hòa thuận với thái tử, liệu bên Điện hạ có hiểu lầm phủ Tướng quân chúng ta không?” “Ừ... ta phải cẩn thận suy nghĩ về lập trường này.” Ông lão ngừng động tác rót trà lại, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, có thể thấy được ông đang suy nghĩ, cân nhắc điều gì đó. Sau khi Lâu Thấm Nguyệt trở về việc thì nhanh chóng thả lỏng ra. Tổ phụ của mình mà còn phải cẩn thận như vậy, không hổ là một gia tộc lớn ở thời cổ đại.

Mệt đến mức Lâu Thấm Nguyệt không cần giả vờ mà cũng ngây người ra rồi. Nhưng, cô nghĩ đến một điểm mấu chốt. Trước giờ mọi người đều đứng về phía nữ chính, nên mới xảy ra tình huống này, nhưng nếu mọi người đứng về phía cô thì sao? Như vậy thì lời nói của cô sẽ có trọng lượng hơn trước. Ví dụ như đại ca xui xẻo của cô!

Bây giờ đại ca không thích muội muội là cô cho lắm, nhưng nếu trở nên thương muội muội thì sao?

Chắc hẳn sẽ nghe những gì cô nói nhỉ?

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Lâu Thấm Nguyệt suy nghĩ sau này mình sẽ làm gì, trước đó cô làm con sâu gạo trong phủ, vì mối quan hệ vô hình với Cửu hoàng thúc, địa vị của cô trong phủ vô tình được thăng lên rất nhiều, ít nhất mọi người sẽ không trêu chọc cô.

Minh Thiến Thiến cũng đã nghỉ ngơi cho khỏe lại. Trong thời gian này, nàng ta cũng từng đến tìm cô, nhưng Lâu Thấm Nguyệt không hiểu được mục đích của nàng ta.

Nàng ta hỏi cô nghĩ như thế nào về Bạch Tử Ninh.

Nàng ta muốn cô nói thế nào đây? Cô thực sự không bài xích câu chuyện của nữ chính, nhưng bây giờ cô là nữ phụ, cô không muốn tự đào hố chôn mình.

Sau mười ngày nơm nớp lo sợ và ngẩn ngơ, cuối cùng Lâu Thấm Nguyệt cũng quyết định hành động. Mục tiêu đã xác định là người ca ca xui xẻo nam phụ số một của gia đình, Lâu An Hạo. Tứ Thư đường là một trường học do quan phủ thành lập. Phương hướng chung chia thành hai hướng văn và võ, cụ thể các môn thì gồm đàn, cờ, thư pháp và hội họa và tứ thư ngũ kinh.

Nó không phải là trường tư thục, mà chỉ giống với việc dạy học “khép kín”. Từ khi bắt đầu kỳ thi đình thì rất nhiều trạng nguyên văn võ đều xuất thân từ ngôi trường này.

Lâu An Hạo như một hình mẫu trong võ thuật, là “phu tử” của Tứ Thư đường. Nói là phu tử cũng không hẳn, suy cho cùng, hắn chỉ là một người thầy trên danh nghĩa mà thôi. Giống như giáo viên dự giờ thời hiện đại, không phải giáo viên giảng dạy, mà là phu tử danh dự, sẽ sắp xếp một tháng đi mấy lần tùy theo lúc rảnh.

Hôm nay, đúng lúc hắn đến trường dạy học.

Chỉ là hẳn lên xe ngựa, sau khi xe ngựa chạy được một đoạn, hắn mới chợt nhớ ra mình không quen biết người ngồi bên cạnh người đánh xe ngựa bên ngoài. Hắn rất căng thẳng, nhưng không nói lời nào, xe ngựa đang phóng nhanh, vừa đi ra khỏi cổng thành thì cửa xe ngựa đột nhiên mở ra, sau đó một bàn tay duỗi ra túm lấy người còn lại ngồi trên xe ngựa. Trong một chiếc xe ngựa chạy tốc độ nhanh như vậy, Lâu An Hạo đã chế ngự được cô. “Đại ca! Đại ca! Là muội! Đừng đánh!” Lâu Thấm Nguyệt giật mình, vội vàng kêu lên. Nghe thấy giọng nói và nhận ra là muội muội mình, Lâu An Hạo nhanh chóng dừng tấn công, nhưng hắn vẫn đè cô xuống và kẹp cổ cô bằng cánh tay. “Nguyệt nhi!” Hắn cau mày rồi buông cô ra, ngồi xuống, thuận thể kéo cô lên. Lâu Thấm Nguyệt suýt chút bị bẻ gãy cổ đã thở ra một hơi nặng nề: “Đại ca, vừa rồi huynh suýt chút nữa giết chết muội rồi đó!” “Sao muội lại ở đây? Muội đang mặc cái gì vậy?” Lâu An Hạo vì quá hoảng loạn nên không hỏi được trọng tâm.

Lâu Thấm Nguyệt biết Lâu An Hạo không phải ca ca cưng chiều muội muội là cô đây, nên không đợi hắn đánh tiếng, cô đã phủi mông đứng dậy và ngồi xuống ở bên cạnh hắn: “Muội muốn đến trường với huynh.”

“Vớ vẩn!” Lâu An Hạo không thể tin được những gì mình nghe thấy. Lâu Thấm Nguyệt vẫn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng cô đã bắt đầu chửi hẳn rồi.

Nhìn mấy lời dạy dỗ chính đáng của Lâu An Hạo kìa, người khác không biết, bộ cô còn không biết sao? Hắn đã nhiều lần đưa nữ chính cải trang thành nam đến trường.

Chắc trong trường cũng không ít “nam phụ” nhỉ.

Thậm chí, trong đó còn có nam phụ có hôn ước với nguyên chủ thân xác sau này, hắn đã cấu kết với Ngũ hoàng tử ăn hiếp cô.

Tính thêm thì sau này còn có một doanh nhân giàu có khác nữa.

Nữ chính phải làm rất nhiều việc, đương nhiên cần bạc, nam phụ sẽ hỗ trợ nàng ta hết mình. “Dừng lại!” Lâu An Hạo hét lớn.

Người đánh xe ngựa vội vàng cho xe ngựa dừng lại, xe ngựa từ từ tấp sang một bên.

“Về đi!” Mặt Lâu An Hạo tối sầm lại.

Chuyện mà Lâu Thấm Nguyệt muốn làm, đương nhiên sẽ không muốn bỏ cuộc giữa chừng, cô kìm lại vẻ mặt tức giận, cố gắng giả vờ nở ra một nụ cười vô hại và ngây thơ: “Đại ca, bây giờ đã đi rất xa rồi, đại ca dẫn muội theo đi mà.”

“Ta không có đi chơi! Trường học không phải là nơi để con gái như muội đền!”

“Chỉ cần ca ca không nói, muội không nói thì sao họ biết muội là nữ chứ? Lúc trước huynh cũng có dắt theo trợ thủ mà, lần này huynh cứ xem như muội là trợ thủ đi!”

Trợ thủ trước đây là nữ chính giả nam, nhưng tất nhiên bây giờ cô cũng sẽ không nói ra.

Lâu An Hạo biết chuyện trợ thủ là Minh Thiến Thiến , khi muội muội mình nói vậy hắn cũng cảm thấy hơi xấu hổ, hắn xụ mặt nói: “Phá phách!”

Lại là phá phách!

Cô phá phách cái gì hả, cô đang cứu hắn đấy, được chưa? Khó chịu thật! “Đại ca, huynh đưa muội đi theo đi. Huynh sắp muộn dạy học rồi, muội đi về một mình như vậy chẳng lẽ huynh yên tâm ư?” Cô hỏi thì hỏi như vậy thôi, nhưng cô tin chắc rằng người ca ca này vô cùng yên tâm. Chỉ là cô cho rằng đã là đại ca, dù trong lòng không muốn cỡ nào, nhưng ngoài mặt chắc chắn sẽ không thể hiện ra rằng mình không quan tâm đến muội muội đâu.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenngoc123Duyet thẻ giup minh với - sent 2023-06-02 19:26:08
0988009450Truyện kiểu đầu voi đuôi chuột thế , tác giả lười viết nên viết nốt giàn ý cuối truyện phải k - sent 2023-05-04 20:44:40
duyendo123kết cấu truyện hơi lộn xộn, kết vội quá - sent 2023-04-22 08:34:51
Mùi HoàngNữ chính đúng gu của mình cơ mà kết rồi thấy hơi hụt hẫng, cảm thấy chưa đã, kết vội vàng quá trời, ko có phiên ngoại của các nhân vật phụ khác là sao =((( - sent 2023-04-14 20:19:50
ngayeuDuyêth thẻ giúp mìn với ạ :))) - sent 2023-04-07 20:55:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương