Nữ Phụ Trở Mình full

Chương 2: Thay đổi hoặc thích ứng với cốt truyện

/240
Trước Tiếp
Thiến Thiến .” Lâu Thấm Nguyệt buông góc áo của Hồ Nhi ra và miễn cưỡng đối mặt với nàng ta.

Minh Thiến Thiến mỉm cười kéo tay Lâu Thấm Nguyệt : “Tam tiểu thư, nô tỳ có chuyện muốn nói với tiểu thư.” “Ta đau đầu quá.” Lâu Thấm Nguyệt tỏ vẻ đáng thương, khéo léo từ chối. Nhưng không biết Minh Thiến Thiến thực sự không hiểu, hay giả vờ không hiểu mà lại thuận tay dìu cô lên: “Vậy thì nô tỳ sẽ diu Tam tiểu thư về phòng.” Nàng ta tự quyết định hết mọi chuyện, còn dặn dò Hề Nhi: “Hề Nhi, cô đi lấy điểm tâm cho Tam tiểu thư đi.” Hề Nhi đã quen với những lời ra lệnh như vậy, trả lời: “Dạ, Minh tiểu thư.” Hề Nhi đã bỏ tiểu thư của mình ở lại, dứt khoát rời đi.

Lâu Thấm Nguyệt cũng cạn lời.

Dưới sự “chăm sóc” của Minh Thiến Thiến , cô chỉ có thể bị đưa vào phòng. Minh Thiến Thiến cũng nhận ra sự khác lạ của Lâu Thấm Nguyệt , nàng ta lo lắng hỏi: “Tam tiểu thư vẫn chưa khỏe sao?”

“Ừ, ta đang đau đầu.” Cô đờ đẫn trả lời. Trong mắt Minh Thiến Thiến ẩn giấu sự nghi ngờ, khi nghe nói Lâu Thấm Nguyệt đã trở nên “ngu ngốc” vì vết thương trên đầu, nàng ta vẫn không tin, nhưng bây giờ xem ra thật sự là vậy. Phản ứng của Lâu Thấm Nguyệt rất chậm chạp, trông cô hơi thần thơ, không có biểu cảm gì. “Tam tiểu thư có còn nhớ chuyện của nửa tháng trước không?” Mặc dù thấy lạ về biểu hiện của Lâu Thấm Nguyệt , nhưng Minh Thiến Thiến vẫn quan tâm đến chuyện chính và làm chuyện nên làm.

“Ừ.” Cô trả lời.

Bộ dạng chậm chạp hiện giờ của cô rất kỳ lạ, hình như cơ thể hồi phục rất tốt, nhưng lại giống như biến thành một người khác.

Minh Thiến Thiến không thể đợi kịp về đến phòng, đi đến nơi không có ai thì tiếp tục nói: “Vậy tiểu thư có còn nhớ chuyện tiểu thư đã cứu Thụy Vương gia không?”

Thụy Vương gia là Cửu hoàng thúc. Minh Thiến Thiến đang thăm dò cô, nàng ta cho rằng có thể Lâu Thấm Nguyệt đã bị mất trí nhớ.

Lâu Thấm Nguyệt trực tiếp lắc đầu, nhưng không phải cô không nhớ, mà cô còn nói rất chính xác từng câu từng chữ: “Ta không cứu, mà là cô cứu!”

Sau khi nói xong cô lại im lặng. Tuy trông cô có vẻ ngốc nghếch, nhưng tại sao lại có vẻ khó đối phó hơn so với lúc trước nhỉ? “Tam tiểu thư, nô tỳ có được như ngày hôm nay là nhờ lòng tốt của gia đình Tam tiểu thư cưu mang và giúp đỡ. Cửu hoàng thúc là người như thế nào, phủ Tướng quân cứu được Cửu hoàng thúc là một chuyện tốt.” “Ừ, nhưng là do cô cứu...” Lâu Thấm Nguyệt vẫn cố chấp.

Bây giờ Lâu Thấm Nguyệt đang rất tức giận. Khốn kiếp, nếu chỉ nghe thôi thì đúng là sẽ cảm thấy nàng ta có ý tốt thật! Nhưng sau đó thì chưa chắc!

“Tam tiểu thư, Thiến nhi có chuyện muốn nhờ tiểu thư.” Minh Thiến Thiến dứt khoát đi vào vấn đề chính.

Quả nhiên sắp tới diễn biến của cốt truyện rồi, Minh Thiến Thiến dùng lý do “Bây giờ Cửu hoàng thúc đã cho rằng tiểu thư đã cứu ngài ấy” để nói với Lâu Thấm Nguyệt rằng nếu nói đi nói lại nhiều lần sẽ khiến Cửu hoàng thúc nghi ngờ, như thế này ngược lại sẽ không có lợi cho phủ Tướng quân.

Sau khi nói xong, nàng ta cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâu Thấm Nguyệt. Mới đầu, Lâu Thấm Nguyệt còn nghiêm túc lắng nghe, nhưng khi nghe thấy việc nếu nói khác đi sẽ mang lại ảnh hưởng xấu cho phủ Tướng quân thì cô khẽ cau mày.

“Tam tiểu thư? Tiểu thư sao vậy? Dù sao tiểu thư cứu hay nô tỳ cứu thì đều như nhau thôi, chỉ là để cho Cửu hoàng thúc nhớ đến cái tốt của phủ Tướng quân thôi mà.” “Ồ.” Lâu Thấm Nguyệt đáp lại, nhưng thật ra cô lại đang thầm nghiến răng nghiến lợi. Tuy sau khi Lâu Thấm Nguyệt thoát chết và bị thương đến mức ngu người thì trở nên rất kỳ lạ, nhưng hình như còn dễ lừa hơn lúc trước, vì vậy Minh Thiến Thiến không nghĩ nhiều về điều đó. Minh Thiến Thiến hài lòng với kết quả này, sau khi rời đi. Nàng ta không phát hiện Lâu Thấm Nguyệt không hề về phòng, mà quay người đi về hướng khác.

Lần theo ký ức trong đầu, Lâu Thấm Nguyệt đã tìm thấy một nơi.

ở thời cổ đại, cho dù là huynh muội ruột, nhưng viện của nam và nữ cách nhau khá xa. Thế giới trong tiểu thuyết này đương nhiên không thể so sánh được với Trung Quốc cổ đại, tương đối cởi mở, nhưng một số quy tắc vẫn tương đối bảo thủ. Ký ức khá mơ hồ, song cũng may mọi người trong phủ đều biết cô, cô tìm không ra chỗ thì chỉ cần hỏi là được. Chẳng bao lâu sau, cô đã tìm thấy nơi mình muốn đến. “Đại ca.” Cô mỉm cười với người đang luyện kiếm trong viện. Nam tử nghe thấy tiếng thì vội vàng cất kiếm, sau khi bay lên lấy y phục mọc trên cây thì bay xuống trước mặt Lâu Thấm Nguyệt . Mắt của Lâu Thấm Nguyệt sáng hết cả lên. Khi xuyên không đến đây cô vẫn cảm thấy không chân thật, cô cũng đang thích ứng trong thời gian dưỡng thương, nhưng cô luôn cảm thấy như mình đang nằm mơ. Bây giờ nhìn thấy cái gọi là “khinh công”, có thể bay qua mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào, cô mới cảm thấy nó rất chân thật! Kỳ diệu lắm luôn đấy!

Rốt cuộc làm sao để làm được vậy? Làm sao để vượt qua trọng lực, định lực? Không biết ở tuổi của cô còn có thể học võ công không? Tim cô càng đập nhanh thì ngoài mặt càng ngẩn ngơ. “Nguyệt nhi!” Lâu An Hạo gọi cô.

Muội muội của hắn luôn kiêu ngạo, nhưng không thông minh mấy, hắn là ca ca ruột của cô, nhưng lại không thân thiết với cô.

“Đại ca!” Lâu Thấm Nguyệt hoàn hồn, cúi đầu xuống.

Cơ thể thì có quan hệ huyết thống, nhưng cô thì không có, chỉ có thể coi là một nam tử xa lạ, hơn nữa, khi đọc tiểu thuyết, cô khá thích “nhân vật” Lâu An Hạo này, còn trẻ tuổi đã theo phụ thân lên chiến trường, còn có thể ngồi vào vị trí Tả tướng quân, quả thật là một người tài! Cô rất thích quân nhân, thi vào trường cảnh sát cũng vì thích nó. Đương nhiên là quân nhân hiện đại sẽ khác với quân nhân thời cổ đại. “Sao muội lại đến đây?” Lâu An Hạo nghi ngờ hỏi: “Không phải muội vừa mới khỏe lại sao? Sao không nghỉ ngơi trong viện đi?”

Cảm giác sòng bài lúc nãy đã bị câu nói này dập tắp. Cũng đúng, trong tiểu thuyết, người ca ca này không hề thích muội muội của mình. “Đại ca, huynh đang luyện kiếm à?”

Lâu An Hạo nhíu mày: “Muội cũng nhìn thấy rồi mà... Được rồi, đừng đứng đây hóng gió nữa, mau về viện của muội đi.”

“...” Đáng ghét thật! Ca ca kiểu gì thế này. Cô đang muốn tốt cho hắn đấy, ok?

Không nghe lời muội muội thì kiểu gì cũng chịu thiệt ngay tức thì cho xem! Nhưng với thời điểm hiện tại, tình cảm của Lâu An Hạo dành cho Minh Thiến Thiến đã rất sâu đậm, nên chắc chắn sẽ vô ích nếu cô đột ngột nói Minh Thiến Thiến là “người xấu”.

Nhưng cô vẫn phải bắt đầu nhắc nhở Lâu An Hạo một cách tế nhị.

“Đại ca, Nguyệt nhi có chuyện muốn nói.” Cô cố gắng chịu đựng, tỏ vẻ đáng yêu để thể hiện bản thân không có ý xấu. Lâu An Hạo cũng có nghe đến chuyện của muội muội, cái gì mà vô tình cứu được Vương gia, mà còn suýt chết nữa. Sau khi thoát chết thì đầu óc không được thông minh lắm. Tuy nhiên, phần lớn hắn vẫn cho rằng mọi chuyện là do muội muội xấu tính của mình sắp xếp. Nhưng, bây giờ xem ra hình như có vẻ hơi lạ thật.

“Muội muốn nói gì?” Lâu An Hạo hỏi. Lâu Thấm Nguyệt im lặng sắp xếp ngôn ngữ: “Đại ca, huynh muốn giữ Minh tỷ tỷ ở lại trong phủ mãi sao?” Nhắc đến Minh Thiến Thiến , Lâu An Hạo liên tỏ ra gay gắt: “Muội muốn nói gì? Hay là mẫu thân bảo muội nói gì với ta?”

“Không phải, đại ca, huynh sắp cưới tẩu tử rồi mà. Đến lúc đó Minh tỷ tỷ phải làm sao đây? Vậy nên muội nghĩ nên kiểm một chỗ ở bên ngoài cho Minh tỷ tỷ thì hơn.”

Ít nhất, phải để nữ chính tránh xa nhà của họ trước rồi tính.

Cô không biết bản thân cô đã xuất hiện biển số thì liệu những người khác có thay đổi theo hay không.

“Rốt cuộc muội muốn nói gì?” Lâu An Hạo không thích nói chuyện vòng vo.

Được rồi...

Thế thì cô đành nói thẳng vậy. Không biết mình có rút dây đồng rừng không nữa, Lâu Thấm Nguyệt của lúc trước, cũng không hẳn là thân với Minh Thiến Thiến , nhưng cũng không nghĩ nàng ta là người xấu. Hơn nữa ở tuổi của nàng cũng không lo lắng về việc trong phủ Tướng quân nuôi thêm một người sẽ như thế nào.

“Đại ca, có người nói với muội rằng Minh tỷ tỷ rất kỳ lạ.”

“Nguyệt nhi, rốt cuộc muội bị sao vậy!” Quả nhiên, cô chưa kịp nói gì thì Lâu An Hạo đã ngắt lời cô và trở nên nghiêm túc hơn.

Trong tiểu thuyết đã cho thấy Lâu An Hạo là một người si tình, cũng là một người chưa đến bước đường cùng thì vẫn chưa chịu thôi. Có lẽ khi Minh Thiến Thiến lấy kiểm đâm vào ngực hắn, hắn vẫn cho rằng người đó có nỗi khổ tâm! Cô đang nói gì với người như vậy thế này!

“Đại thiếu gia!” Tiêu Tư vội vàng đi tới, nhìn thấy Lâu Thấm Nguyệt thì thở phào nhẹ nhõm: “Tam tiểu thư, tiểu thư ở đây thật à! Lão gia bảo tiểu thư đến đại sảnh đấy.”

“Hả? Ta ư?”.

“Dạ, nô tỳ đến viện của tiểu thư nhưng không tìm thấy tiểu thư, bây giờ tiểu thư phải đến đó nhanh lên!” Nếu không phải hắn hỏi người khác, chắc bây giờ vẫn không biết cô đang ở đâu. “Tại sao?” Lâu Thấm Nguyệt lùi lại một bước trong tiềm thức.

“Thụy Vương gia đến rồi!”

Thụy Vương gia đến rồi...

Lâu Thấm Nguyệt há hốc.

Chuyện gì vậy? Không phải ở thời cổ đại nam và nữ không được gặp nhau sao? Cho dù bây giờ cô là người đã cứu Cửu hoàng thúc, nhưng lôi cô ra gặp người khác như thế này liệu có hợp lý không?

Mặc dù trong lòng không hề muốn đi, nhưng cô vẫn phải làm theo. Đi theo người hầu đến đại điện, cô học cách bước từng bước như thục nữ, ngẩng đầu lên, rất dễ nhận ra, người đàn ông tỏa sáng ngồi ở phía trên chắc hẳn là Cửu hoàng thúc. Nguyên chủ của cơ thể này chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, còn Cửu hoàng thúc hình như mới ngoài hai mươi, vóc dáng trong bộ y phục màu tím vô cùng cao sang, cả người đều mang khí chất đậm vẻ đẹp thời xưa, gương mặt khôi ngô tuấn tú, nhưng lại rất hợp với cổ trang. Nhưng cô “nghèo nàn” tính từ lắm, tóm lại Cửu hoàng thúc này thực sự là một người hào hoa phong nhã.

“Lâu Tam tiểu thư.”

Một giọng nói khiến người ta phải run sợ. Không chỉ tuấn tú, mà giọng nói còn rất hay. Bây giờ xem ra Cửu hoàng thúc này mới là người chỉ xuất hiện trên bìa tiểu thuyết, Lâu Thấm Nguyệt cúi đầu hành lễ với y theo phép tắc, sau đó thì cô không định nói chuyện nữa, có phụ thân của cô nói rồi. Vì vậy cô đã “lơ đẹp” tiếng gọi của Thụy Vương gia. Mọi người đều há hốc miệng nhìn cô, chỉ có cô là thản nhiên ngồi ngay ngắn ở đó. Trong lòng cô thấp thỏm bao nhiêu thì bên ngoài cô lại bình tĩnh bấy nhiêu. “Khụ khụ, Thụy Vương gia, dân nữ vẫn chưa khỏe lại, mong ngài thông cảm.” Bách Lý Hiên Thụy như cười như không nói một câu: “Không sao.” Bầu không khí trong đại sảnh đột nhiên trở nên kỳ lạ, không biết có phải do khí thế của Bách Lý Hiên Thụy quá mạnh mẽ nên khiến người ta cảm thấy lo sợ, bất an hay không, dù là tướng quân ở nơi chiến trường đã lâu cũng cảm thấy rất áp lực. Chỉ có một mình Lâu Thấm Nguyệt là ngồi ngay ngắn, nếu không nhìn thấy thỉnh thoảng cô chớp mắt, có khi còn nghĩ bây giờ cô đang bị điểm huyệt đứng yên, bất động, ngồi vững như núi cũng nên. “Nghe nói tướng quân rất thích hoa sen, ao sen trên phủ Tướng quân mỗi lần đến mùa này đều sẽ có cảnh rất đẹp. Không biết bổn vương có vinh hạnh được ngắm nhìn khung cảnh đó không?” Mọi người trong phòng đều lặng lẽ thay đổi cách nhìn về yvì Bách Lý Hiên Thụy rất lịch sự, chỉ có Lâu Thấm Nguyệt khóe miệng chợt giật giật.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenngoc123Duyet thẻ giup minh với - sent 2023-06-02 19:26:08
0988009450Truyện kiểu đầu voi đuôi chuột thế , tác giả lười viết nên viết nốt giàn ý cuối truyện phải k - sent 2023-05-04 20:44:40
duyendo123kết cấu truyện hơi lộn xộn, kết vội quá - sent 2023-04-22 08:34:51
Mùi HoàngNữ chính đúng gu của mình cơ mà kết rồi thấy hơi hụt hẫng, cảm thấy chưa đã, kết vội vàng quá trời, ko có phiên ngoại của các nhân vật phụ khác là sao =((( - sent 2023-04-14 20:19:50
ngayeuDuyêth thẻ giúp mìn với ạ :))) - sent 2023-04-07 20:55:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương