Nữ Phụ Trở Mình full

Chương 3: Cô nương vô tội nào đó

/240
Trước Tiếp
Đúng là hồ ly, tâm tư của người này quá thâm hiểm, lúc xem tiểu thuyết, cô luôn thấy tâm tư người này rất thâm sâu, chắc cũng vì lý do này mà đến sau cùng nữ chính không ở cạnh y, bởi vì nàng ta không biết liệu người này có thích mình hay không.

Đương nhiên, đó cũng có thể là sự ích kỷ của tác giả, nhưng bây giờ bản thân cô đang ở trong thế giới này, không còn là nhân vật chịu sự không chỉ bởi ngòi bút của tác giả nữa, tất cả họ đều có suy nghĩ riêng mình, vậy nên, tâm tư thật sự của vị Cửu hoàng thúc này càng không thể kiểm soát được!

Sau khi được Lâu tướng quân đồng ý, Bách Lý Hiên Thụy đưa ra đề nghị: “Không biết Lâu Tam tiểu thư có thể đi cùng bồn vương được không?” “Hả?” Lâu Thấm Nguyệt ngơ ngác nhìn y, trong lòng thầm gào thét. Chị đây không phải là nha hoàn, đi, đi cùng cái đầu nhà ngươi! “Đương nhiên là được!” Tướng quân phụ thân đã đồng ý.

Lâu Thấm Nguyệt dùng tay vặn nhẹ vạt áo của mình: “Phụ thân, con gái không biết ao sen đó ở đâu...”

Má nó, cô là con gái, còn chưa xuất giá, đối phương là một người đàn ông và còn là một con hồ ly đấy! Để hai người ở cạnh nhau, có hợp lý không? Còn những quy tắc nghiêm ngặt ở cổ đại đâu rồi? Những quy định nghiêm ngặt giữa nam với nữ cổ đại đâu hết rồi?

Mất đâu hết rồi à?

“Yên tâm, phụ thân bảo Hề Nhi đưa con đi.”

“Vâng, lão gia!” Hề Nhi đáp lại đúng lúc. Lâu Thấm Nguyệt há hốc. Nếu cô còn trốn tránh thêm nữa thì sẽ thể hiện ý tứ quá rõ ràng, bất lực, cô chỉ đành đứng dậy và đi cùng Thụy vương gia. Đành vậy, cứ coi như là đi thị sát với lãnh đạo.

Lúc trước khi còn ở đơn vị, hễ có vị lãnh đạo nào đến, cấp trên luôn bảo cô đi cùng họ, cô cứ coi như đang làm việc đi vậy!

Dù sao thì vẫn còn có phụ thân ở đây.

Kết quả là...

Một người một ngựa đang đứng bên trái hành lang Phủ Tướng quân, một nam một nữ đi cạnh nhau năm mét ở phía trước, theo sau đó là một đám người hầu.

Và... cô nhìn trái ngó phải, phụ thân cô đâu? “Bổn vương vẫn chưa đích thân cảm ơn Lâu Tam tiểu thư.” Nghe qua thì giọng điệu này rất giống giọng điệu của người bình thường. Nhưng, chỉ cần là những lời được phát ra từ miệng của Bách Lý Hiên Thụy không thể chỉ đơn giản là để nghe được. Cô băn khoăn không biết nên trả lời thế nào.

Bách Lý Hiên Thụy nghiêng đầu nhìn cô nương này, ánh mắt hiện lên sự nghiêm nghị.

Y ghét nhất là những kẻ có ý muốn lợi dụng y.

Tại sao nữ nhân này lại xuất hiện ngay lúc đó? Lại còn cứu mạng y! Bây giờ thì nói trọng thương phần đầu? Lẽ nào nàng ta muốn dùng việc này để khiến y nợ ân tình với phủ Tướng quân sao?

Quá kỳ lạ!

Ao sen của Phủ Tướng quân đúng là tráng lệ, không có gì lạ ngay cả khi Cửu hoàng thúc cũng từng nghe đến nó. Ở cổ đại chiếm được một vùng đất rộng lớn là đã tốt lắm rồi, ao này của chủ này cũng có thể coi là điểm thu hút khách du lịch, trên ao còn có hoa sen, đúng là quá khiêu khích rồi! Thậm chí Lâu Thấm Nguyệt không thể chuyển tầm nhìn đi hướng khác. Bách Lý Hiên Thụy bắt gặp ánh mắt của cô: “Lâu Tam tiểu thư, cô cũng thích hoa sen à?” Giờ cô mới nhớ ra bên cạnh mình còn có một tên “kỳ đà” Cô thở dài, nếu không có những người này thì cô xuyên không đến đây là có thể ăn sung mặc sướng rồi phải không? Tướng quân phụ thân, tướng quân ca ca, còn là tiểu thư đích nữ, cô đã nhìn qua rồi, dung mạo xinh đẹp, tuổi mười sáu đào hoa nở rộ, xuyên không thành gái đẹp nhà giàu đấy! Kết quả bây giờ hạnh phúc bao nhiêu thì tương lại bất hạnh bấy nhiêu.

Cô không muốn! “Hình như Lâu Tam tiểu thư rất hay phân tâm” Trước giờ Bách Lý Hiên Thụy chưa từng đối mặt với nữ nhân nào khiến người khác bất lực như vậy. Rốt cuộc cô có đang nghe y nói không? Tất nhiên là Lâu Thấm Nguyệt chú ý đến những lời y nói, nhưng không, cô lập tức cúi đầu, làm ra vẻ ngượng ngùng: “Vương gia nói đúng!”

Bách Lý Hiên Thụy há hốc...

Bây giờ, y đang khen ngợi cô sao? Cuối cùng y cũng cảm thấy rằng, vòng vo với cô chính là đang lãng phí trí thông minh của mình, vì thế y dứt khoát nói thẳng: “Lâu Tam tiểu thư đã cứu mạng bổn vương, muốn bổn vương cảm tạ thế nào?”

“Phụ thân nói, làm việc tốt không cầu báo đáp!”

Bách Lý Hiên Thụy: “...”

Y không nói gì, cô cũng không nói gì, ban nãy ngồi xuống nghiêm chỉnh, bây giờ đứng lên cũng phải ngay ngắn, mắt không được liếc ngang liếc dọc, nhìn thẳng vào ao sen.

Hôm khác, nhất định phải bảo nha hoàn lấy thuyền đưa cô ra giữa ao sen mới được, đẹp quá!

Dường như biết rằng cô sẽ không chủ động lên tiếng, Bách Lý Hiên Thụy chỉ đành nói tiếp: “Tướng quân thật biết dạy!”

“Đúng thể, đúng thế.” Cô đáp lại.

Bách Lý Hiên Thụy: “Lâu Tam tiểu thư cũng nghĩ vậy ư?”

“Vâng!” Cô ngây ngô đáp lại. Dù sao thì người cứu y cũng chẳng phải cô.

Huống hồ, nguyên chủ của thân thể này chỉ bị cuốn vào vòng đó mà thôi, cũng đã chết rồi, giờ đây là cô thay thế nguyên chủ, nếu còn dây dưa vào nam nữ chính, thể chẳng phải cô đang chán sống hay sao?

“Lâu Tam tiểu thư quả là một người trong sáng.”

“Ha ha...” Cô đã trở thành kẻ ngốc tới mức nào rồi? Còn trong sáng, y thử trong sáng cho cô xem xem nào.

Đúng là không thể nói chuyện được, Bách Lý Hiên Thụy thấy bản thân đang lãng phí thời gian.

Hai người cứ thế đứng cạnh nhau, ngắm nhìn ao sen.

So về tính kiên nhẫn thì không ai so sánh được với Lâu Thấm Nguyệt , lúc cô chấp hành nhiệm vụ còn từng phải thức đêm để theo dõi, chứ đừng nói đến trước mắt là một ao sen tuyệt đẹp thế này.

Cuối cùng, Bách Lý Hiên Thụy vẫn phải “nhận thua”: “Bổn vương phải hồi phủ rồi.”

“Dạ.” Cô đáp.

Thật kỳ lạ, đột nhiên y lại thấy quen với phản ứng kỳ quặc của cô.

Lâu Thấm Nguyệt đi theo sau vài bước, lần đầu tiên cô chủ động lên tiếng: “Vương gia.”

Bách Lý Hiên Thụy dừng bước, quay lại nhìn cô, trong mắt hiện rõ vẻ tò mò.

Thực sự Lâu Thấm Nguyệt không muốn nói ra, nhưng nếu người đàn ông này không ở bên cạnh nữ chính thì có lẽ mức độ cô phải chịu ngược đãi sẽ giảm đi đáng kể: “Vương gia, thật ra về chuyện ngày hôm đó ta không còn nhớ quá nhiều, bởi vì bị thương ở phần đầu, cho nên là vương gia cũng không cần phải để ở trong lòng, chỉ là là tiện tay cứu ngài thôi!”

Điều cô muốn nói là y không cần phải giữ chuyện này trong lòng làm gì, nhưng không biết vì sao, Bách Lý Hiên Thụy lại thấy không vui khi nghe những lời đó!

Cái gì mà tiện tay?

Y đường đường là Cửu hoàng thúc, cần nàng ta tiện tay cứu sao? Vì thế, thay vì làm cho y vui vẻ như trong tưởng tượng, ngược lại cô càng khiến cho y thấy thêm quái dị, y khẽ cười: “Lâu Tam tiểu thư đúng là đặc biệt thật, nhưng bổn vương rất muốn biết, Lâu Tam tiểu thư đã cứu bồn vương như thế nào.”

Thấy chưa...

Tên này không tin sự thật là cô đã cứu y!

May là, cô cũng không đường hoàng: “Ừm, ta cũng thấy kỳ lạ, lúc đó ta bị kẻ nào đó đánh cho ngất đi, khi tỉnh dậy thì cả ta và ngài đều bình an rồi...” Đây chính là điều mà cô muốn nói. Còn những yếu tố đáng ngờ trong đó, cứ để cho y tự suy ngẫm, sau này, y sẽ không thể nói là cô đang đòi công lao cứu người! Lâu Thấm Nguyệt nằm xuống ghế quý phi ở dưới cây leo, nhắm mắt lại. Bên cạnh có một cái bàn thấp, trên bàn để vài loại trái cây tươi theo mùa, Lâu Thấm Nguyệt chợt nhớ ra điều gì đó, bảo Hề Nhi đi học làm món đá bào đậu đỏ.

Đúng là một kỳ nghỉ hoàn hảo!

Không có nam nữ chính thì tốt biết mấy!

“Hề Nhi .”

“Vâng, tiểu thư.” Mấy ngày qua Hề Nhi cứ luôn suy nghĩ một vấn đề là tiểu thư của nàng ta đã trở nên ngốc hơn hay là thông minh hơn.

Nhưng rồi, kết quả, nàng ta vẫn không nghĩ ra được.

Lâu Thấm Nguyệt mở mắt, múc một thìa đá bào đậu đỏ, cả người mát lạnh sảng khoái, cảm giác thích thú, cô chợt nghĩ: “Tiểu thư dẫn người bỏ nhà đi được không?”

Đánh không lại, trốn cũng không xong. Cô nên kiểm ít ngân lượng để rời khỏi phủ Tướng quân, thay tên đổi họ, chí ít còn có thể sống đến cuối đời. Tuy rằng cô là cảnh sát, nhưng thực ra cô rất sợ chết.

“Hả? Tiểu thư, người nói gì vậy?”

“Bỏ nhà đi... mang theo ngươi, yên tâm, thân là tiểu thư của ngươi, ta thấy ta vẫn có khả năng kiếm được ít ngân lượng!” Cô tiếp tục đề nghị. Hề Nhi thực sự hoảng sợ: “Tiểu thư, người đừng có dọa nô tỳ.” Quả nhiên, điều này là không thể, hay là cô tự đi một mình? Trên thực tế thì phủ Tướng quân chẳng có mối liên hệ gì với cô.

Cô cũng không cần vì chủ nhân cơ thể này là xuôi theo nội dung câu chuyện làm gì. Nhưng, làm như vậy có quá đáng lắm không?

Nếu như thấy áy náy thì trước khi đi nói hết mọi chuyện cho tướng quân biết? Nói cho ngài ấy biết sau này sẽ xảy ra những việc gì, để ngài ấy có thể đề phòng nữ chính!

Cách này, cô thấy có vẻ khả thi đấy!

Tuy là làm như vậy là không tốt. Nhưng, cô không phải là nữ chính, nữ phụ vốn dĩ rất ích kỷ mà phải không?

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng dù sao đây cũng không phải là thế giới không có máu thịt nữa, mọi người đều đang giống như cô, nếu như chết rồi thì sẽ biến mất hoàn toàn, nhất thời cô không thể làm ra những chuyện như vậy. May là, vẫn còn thời gian hai năm trước khi nữ chính tỏa sáng, cô cũng không cần phải vội vàng đưa ra quyết định. Hày, đúng là phiền chết đi được. “Tiểu Hề Nhi nhát gan quá, ta chỉ đùa thôi!” Lâu Thấm Nguyệt cảm thấy chán nản và kết thúc cuộc trò chuyện.

“Tiểu thư...” Hề Nhi tỏ ra đáng thương.

Bỏ qua Hề Nhi. Lâu Thấm Nguyệt nhắm mắt tiếp tục nghĩ ngợi. Nếu như đanh thép không được, hay là chơi ván bài tình cảm?

Lúc đó, nếu không phải nữ chính cho rằng những người của Phủ Tướng quân sớm đã biết được thân phận của nàng ta, nếu như sau đó không cố tình bắt nàng ta nhận kẻ thù làm cha để khoét sâu thêm mối hận thù, có lẽ nàng ta sẽ không ra tay như vậy nữa đâu nhỉ.

Dù gì thì nàng ta cũng là nữ chính mà! Nói đến đây, hình như nữ chính rất thích gây họa, gần đây còn xảy ra một vụ ám sát.

Lúc đó nàng ta cũng đang ở cạnh thiên hạ đệ nhất mỹ nam - Thế gia công tử Bạch Tử Ninh.

Vậy trong lúc nguy cấp cô kịp thời ra tay cứu nữ chính, phá hoại tuyến phát triển tình cảm với nam chính, có được xem là đã thay đổi hướng phát triển của cốt truyện không? Cũng có thể! Ừm, cứ làm như vậy đi!

Dù sao có được mục tiêu, còn tốt hơn là cứ đâm đầu chạy loạn xạ như con ruồi mất đầu.

Quả nhiên, sau khi có được mục tiêu, Lâu Thấm Nguyệt thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Chỉ cần đợi đến ngày đó...

Năm ngày sau, theo diễn biến của câu chuyện, có một thế gia tiểu thư tổ chức một chuyến du ngoạn ven hồ, mời người của phủ Tướng quân đến tham dự, vì vị tiểu thư đó không có mặt, nên đã nhờ Minh Thiến Thiến tham dự thay.

Minh Thiến Thiến cũng gần như được xem là con gái phủ Tướng quân. Đương nhiên, cô phải bốc phốt một chút rằng đây là thế giới trong tiểu thuyết, và những tình tiết phi lý vẫn có thể xảy ra. Trí tưởng tượng càng cao thì tình tiết càng phức tạp. “Tam tiểu thư?” Minh Thiến Thiến vừa bước ra cửa đã thấy người nào đó đứng bên cạnh xe ngựa. Người nào đó nở nụ cười trên môi: “Minh tiểu thư!” Ngây thơ vô tội lúc nào cũng khiến cho người khác thấy yên tâm. Minh Thiến Thiến đã đứng trước mặt Lâu Thấm Nguyệt: “Sao Tam tiểu thư cũng ở đây?” “À, ta cũng nhận được lời mời, biết được Minh tỷ tỷ cũng đến, nên muốn đi cùng với Minh tỷ tỷ.” Minh Thiến Thiến cảm thấy kỳ lạ: “Chẳng phải tiểu thư không thích những hoạt động này sao?” Tiểu thư thể gia, cùng với tiểu thư quan gia tham gia các hoạt động, trong lòng một số người sẽ có thành kiển. Thông thường với các dòng tộc thế gia mà nói thì sẽ có gốc rễ sâu hơn. Lâu Thấm Nguyệt vẫn luôn muốn tham gia hoạt động cùng với con cháu của hoàng tộc, thế nên không quá hòa hợp với những người thế gia.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenngoc123Duyet thẻ giup minh với - sent 2023-06-02 19:26:08
0988009450Truyện kiểu đầu voi đuôi chuột thế , tác giả lười viết nên viết nốt giàn ý cuối truyện phải k - sent 2023-05-04 20:44:40
duyendo123kết cấu truyện hơi lộn xộn, kết vội quá - sent 2023-04-22 08:34:51
Mùi HoàngNữ chính đúng gu của mình cơ mà kết rồi thấy hơi hụt hẫng, cảm thấy chưa đã, kết vội vàng quá trời, ko có phiên ngoại của các nhân vật phụ khác là sao =((( - sent 2023-04-14 20:19:50
ngayeuDuyêth thẻ giúp mìn với ạ :))) - sent 2023-04-07 20:55:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương