Nữ Phụ Trở Mình full

Chương 4: Giả điện

/240
Trước Tiếp
À, dạo này đầu óc ta chán quá nên muốn ra ngoài hóng gió.” Cô “nghiêm túc” nói những lời khiến người ta cảm thấy rất chính đáng.

Minh Thiến Thiến thật sự cảm thấy rất kỳ lạ.

“Minh tỷ tỷ, chúng ta lên xe ngựa thôi, không còn sớm nữa rồi!” Lâu Thấm Nguyệt nhanh chóng chặn lời trước khi đối phương nói gì thêm, tóm lại hôm nay cô nhất định phải đi theo.

Chỉ cần đi thì chắc chắn sẽ thay đổi được cốt truyện, đúng không? Trong khúc này của cốt truyện, hoàn toàn không có sự góp mặt của cô. Ôm suy nghĩ này, đây là lần đầu tiên Lâu Thấm Nguyệt nhiệt tình như vậy! Thấy có nhiệt tình như vậy, Minh Thiến Thiến cũng không còn bất kỳ lý do gì để nói. Cuối cùng, hai người vẫn lên xe ngựa và đi đến nơi đó.

Hoạt động trên thuyền thực sự rất thích hợp với những người tao nhã của thế giới này, bao một chiếc thuyền rồi ra ngoài sông ăn uống, ngắm cảnh thì đúng là tuyệt thật. Thời xưa bầu trời vừa trong xanh, vừa có cảnh sắc thiên nhiên, quả thật hiếm có.

Đối với Lâu Thấm Nguyệt , hoạt động này giống như đi đến tham quan thị trấn cổ hay một tour du lịch vậy, thật ra cô rất mong chờ vào nó. Tiền đề là lát nữa phải không gặp con thuyền của công tử thể gia thì sẽ không gặp sát thủ.

Cuối cùng cũng lên thuyền rồi.

Lâu Thấm Nguyệt đã được mở mang tầm mắt.

Nhìn các mỹ nữ ở trên thuyền cứ như đang đóng Hồng Lâu Mộng, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười, người còn đẹp hơn cả cảnh, thỉnh thoảng lại cất lên tiếng cười, một nụ cười xán lạn, nhìn từ xa quả thật là một bức tranh đẹp. Cô và Minh Thiến Thiến đi vào dưới sự hướng dẫn của thị nữ.

Khi các cô nương đến: “Ủa, đây là Lâu Tam tiểu thư mà.” Việc họ bối rối hỏi như vậy đã chứng tỏ họ cho rằng Lâu Thấm Nguyệt sẽ không xuất hiện. Lâu Thấm Nguyệt lại cười.

Những người này chỉ là vai phụ của vai phụ, cũng tức là người qua đường thôi, hiện tại sức chiến đấu của cô quả ít, đừng lãng phí vào người khác thì hơn.

Một cô nương tò mò lập tức đến hỏi: “Gần đây cả kinh thành đều nghe đến chuyện của Lâu Tam tiểu thư, bây giờ cô đã bình phục chưa?”

“Ừ, ta không sao!” Lâu Thấm Nguyệt trả lời.

Những người khác không biết nhiều về tình hình hiện tại của Lâu Thấm Nguyệt, dù sao cũng chỉ nghĩ rằng cô bị thương vì cứu Cửu hoàng thúc, thậm chí còn suýt mất cả mạng.

Cô thấy mọi người quá tập trung vào bản thân, bèn vội nói thêm: “Ừ, khoảng thời gian trước ta bị thương, nằm nhà lâu quá nên người cứng đơ hết, đúng lúc có thể ra ngoài hóng gió cùng mọi người.” Mọi người đều im lặng...

Những gì cô nói không có vấn đề gì cả, nhưng không biết tại sao mà bầu không khí rất kỳ lạ.

Lâu Thấm Nguyệt không quan tâm nữa, dù sao thì cô cũng đã giải thích, lịch sự, chào hỏi với họ rồi, nói xong cô liền đi lên. Ở dưới, Minh Thiến Thiến đang đối phó với các danh gia vọng tộc.

Dù sao bản thân cũng chỉ là vai phụ, cô nên có tự giác của vai phụ.

Sau khi mọi người đến đủ, cuối cùng con thuyền cũng khởi hành. Lâu Thấm Nguyệt đã chọn một vị trí đẹp từ trước, vừa ẩn minh vừa có thể ngắm cảnh.

Cô thở dài. Nếu có thể ra ngoại ô chơi cùng bạn bè như thế này thì chắc chắc sẽ rất vui.

Nghĩ đến điều này, cô rất nhớ những người bạn thời hiện đại của mình.

Cô thấy hơi buồn.

Nhưng cô không biết rằng vẻ mặt buồn bã nhìn lên bầu trời của mình đã khiến người khác... ngây ra.

Nhớ lại lúc đầu, Lâu Tam tiểu thư là một người ngông cuồng tự cao tự đại, bây giờ tin đồn lại biến cô thành như vậy, đúng là... vui thật.

Đúng là ác giả ác báo!

Đương nhiên, Lâu Thấm Nguyệt sẽ không nghĩ rằng ai đó sẽ xem kịch hay của cô chỉ vì lý do này.

Đúng lúc hai bên đổ một trận mưa hoa.

Cô ngẩng lên nhìn

Đỉnh thật!

Đẹp quá! Những cây hoa không biết tên ở hai bên bờ, cơn gió đến thổi bay cánh hoa bay đầy trời, đẹp đến khó tin!

Vào lúc cô ngắm cảnh, khác hẳn với cô, các cô nương khác đang kích động hết cả lên, nhưng không phải vì hoa, mà là vì một chiếc thuyền chậm rãi tới gần cách đó không xa.

Đến rồi!

Lâu Thấm Nguyệt rất khó chịu vì con tàu đã phá hủy phong cảnh, nhưng suy cho cùng tình tiết vẫn là trên hết, còn du khách ngắm cảnh chỉ để tô điểm thêm thôi.

Cô nhanh chóng hạ thấp sự hiện diện của mình hơn nữa.

Vì nếu theo cốt truyện, những công tử thể gia này đến, vậy chắc cũng sắp xuất hiện rồi, cô nhanh chóng nhìn Minh Thiến Thiến . Chỉ cần nàng ta gặp phải nguy hiểm thì chắc chắn cô sẽ bất chấp mọi thứ xông lên cứu nàng ta. Trong lúc cô suy nghĩ lung tung thì cốt truyện đã diễn ra rồi.

Quả nhiên khi đến gần chiếc thuyền, các công tử thể gia trên thuyền cũng không né tránh, thấy mỹ nữ trên thuyền liền ngỏ ý đi chung, các cô nương ngượng ngùng đồng ý, còn nam tử bay qua từng người một và tự giới thiệu cho nhau, vô cùng hài hoà vui vẻ. Người duy nhất không vui có lẽ là Lâu Thấm Nguyệt .

Bởi vì......

Ai có thể nói cho cô biết tại sao Cửu hoàng thúc Bách Lý Hiên Thụy lại xuất hiện ở đây không? Y có ở trong tình tiết câu chuyện ban đầu ư? Có không? Không có mà nhỉ?

Trời má, cô quên mất rồi.

Hay là do trong cốt truyện xuất hiện một “biến số” là cô, nên bên kia cũng xuất hiện một biển số khác?

Biển số công biển số mới cân bằng? Nếu như vậy thì vụ ám sát có còn xảy ra nữa không? Lâu Thấm Nguyệt lặng lẽ đứng dậy. Không cần biết chuyện đó có xảy ra hay không, có Cửu hoàng thúc ở đây, tốt hơn hết cô không nên lo chuyện bao đồng thì hơn, nếu không làm sao biết được câu chuyện sẽ diễn ra như thế nào.

Mọi người đều kiêng dè vì có sự hiện diện của Bách Lý Hiên Thụy . Bách Lý Hiên Thụy cũng không nói nhiều, chỉ đứng ở đó, tách biệt ra với mọi người, nhưng khi Lâu Thấm Nguyệt di chuyển, y khẽ giật mí måt.

Y muốn hỏi, nhưng không thể vì thân phận của mình, may mà đã có người hỏi cô rồi: “Lâu Tam tiểu thư, cô đi đâu vậy?” Hai nhân vật chính trong chuyện lần trước đã có mặt ở đây rồi, nhưng lại không xảy ra chuyện gì đó như tưởng tượng. Lâu Thấm Nguyệt chỉ nhìn thẳng, không thèm nhìn Cửu hoàng thúc, chỉ trả lời người vừa hỏi: “Say sóng, vào trong nghỉ ngơi.”

Mấy chuyện làm mất hứng thì cô giỏi lắm, nói xong thì cô đi vào bên trong khoang thuyền. Nếu bây giờ có biến số này, không chừng lát nữa vụ ám sát cũng có biển số, cô vẫn nên trân trọng mạng sống, tránh xa tình tiết câu chuyện thì hơn.

“Bổn vương có dắt đại phu theo.” Bách Lý Hiên Thụy - người nãy giờ chưa nói chuyện đã lên tiếng.

Lâu Thấm Nguyệt đi thẳng vào trong khoang thuyền như thể không nghe thấy gì, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến cô. “Lâu Tam tiểu thư!” Bách Lý Hiên Thụy gọi thẳng tên cô. Chỉ còn một bước nữa là Lâu Thấm Nguyệt đi vào khoang thuyền rồi, tất nhiên lúc này không thể đi tiếp được nữa. Cô giận dữ quay lại. Chuyện gì nữa vậy! Bách Lý Hiên Thụy cũng thấy lạ, không hiểu tại sao lúc nào y cũng nhìn ra những biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt vô cảm của cô, chẳng hạn như y cảm thấy lúc này, hẳn là cô đang mắng y trong lòng.

Và suy nghĩ này khiến y cảm thấy rất vui.

Bên cạnh Bách Lý Hiên Thụy có một nam tử trẻ tên Tân Phỉ Trạch, hắn nhìn Cửu hoàng thúc ở bên cạnh một cách kỳ lạ, nhẹ giọng hỏi: “Đại phu ở đâu ra vậy?”

Bách Lý Hiên Thụy thậm chí còn không chớp mắt: “Không phải người biết sao?” “Ta chỉ là biết sơ thôi!” Tần Phi Trạch ăn ngay nói thẳng.

Bách Lý Hiên Thụy không quan tâm, sải bước về phía Lâu Thấm Nguyệt, mọi người đang nhìn y, nhưng người có tiềm năng nam chính đúng là khác hẳn, thản nhiên mặc kệ những ánh nhìn này.

Còn cô thì khác, cô không biết nên để tay chân ở đâu nữa rồi.

Thực lòng mà nói, người bình thường như cô quả thực không thích hợp bị mọi người dòm ngó cùng lúc như vậy. “Lần trước chúng ta tạm biệt vội vàng, lần này đúng lúc gặp nhau, bổn vương sẽ bảo người kiểm tra giúp cô.” Không ngờ Bách Lý Hiên Thụy lại nhắc đến chuyện này trước mặt mọi người. Rõ ràng y rất ghét người khác nói rằng Lâu Thấm Nguyệt trở nên như vậy là vì cứu y. Như vậy thì, mọi người đều nghĩ rằng Cửu hoàng thúc sẽ bù đắp như thế nào cho tiểu thư của phủ Tướng quân. Bởi thế, sau khi y tự nói ra cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hối hận.

Bên trong và bên ngoài khoang thuyền là hai thế giới khác nhau.

Bên ngoài bởi vì không có Cửu hoàng thúc nên dễ chịu hơn, nữ thì thẹn thùng, nam thì tỏ vẻ tuấn tú, bầu không khí vô cùng hài hòa. Còn bên khoang thuyền thì xuất hiện đủ loại xấu hổ.

Tất nhiên, nếu phỏng vấn Cửu hoàng thúc thì y sẽ nói với bạn rằng y không cảm thấy xấu hổ chút nào, mà rất hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của một cô nương nào đó.

Sau khi Lâu Thấm Nguyệt được bắt mạch thì không hiểu tại sao càng trở xấu hổ hơn. Bách Lý Hiên Thụy chẳng tinh tế chút nào, y còn đi theo vào trong khoang thuyền. Không biết thuê ở đầu ra chiếc thuyền này, nó khá sang trọng, với trình độ của người cổ đại, nó cũng khá độc đáo và tao nhã. Cô muộn màng nhở ra, lúc nãy cô có thấy người ở bên trong, có người được gọi là đệ nhất mỹ nam không nhỉ?

Hày, cũng tại vương gia xuất hiện quá khí thế, nên cô quên ngắm, người như thế nào mới được khen là đệ nhất mỹ nam đây? Trong ấn tượng của cô, mỹ nam cổ đại Trung Quốc chỉ là những anh chàng tuấn tú đóng trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, hoặc được miêu tả bằng tranh hoặc chữ, không thể nào nhìn thấy mặt thật.

Bây giờ là một cơ hội rất tốt. Hày, đều tại Cửu hoàng thúc cả! “Vương gia, cảnh bên ngoài rất đẹp, sao Vương gia không ra ngoài ngắm?” Rốt cuộc cô vẫn không nhịn được hỏi. Tần Phi Trạch nhìn trái rồi lại nhìn phải, cảm thấy hai người này rất kỳ lạ. Hắn có hứng thú với y thuật, sức khỏe của Lâu Thấm Nguyệt rất tốt, nhìn cũng không giống mới bị thương nặng.

Hắn không nói điều này ngay, chỉ nói khách quan với Bách Lý Hiên Thụy rằng tình huống như cô cũng có thể xảy ra, dù sao thì não cũng là một nơi khó kiểm soát. Sau khi chẩn đoán và điều trị, hắn im lặng ngồi nhìn hai kẻ đầu gỗ này. Bây giờ cuối cùng cũng có người nói chuyện rồi, tất nhiên hắn thấy rất tốt, nếu không phải Bách Lý Hiên Thụy không thích ở một mình với người lạ, nhất là phụ nữ thì hắn đã đi từ lâu rồi.

Đang suy nghĩ về chuyện đó thì Bách Lý Hiên Thụy nói: “Bổn vương không có hứng thú, với lại ta hơi mệt, nghỉ ngơi trong đây là được rồi.”

“...” Tần Phi Trạch không biết phải làm gì: “Gia, cảnh bên ngoài đẹp lắm.”

“Ừ, người thích thì ra ngoài xem đi.” Y không hề phản đối, mà là thật sự đề nghị như vậy. Nhưng cũng là bởi vì hắn nghiêm túc đề nghị như vậy, khiến cho Tân Phú Trạch, người vốn biết tính tình củay càng thêm sợ hãi, ngập ngừng hỏi: “Thật sao?” Nếu hắn ra ngoài thì trong khoang thuyền chỉ còn lại hai người là người ấy và Lâu Thấm Nguyệt thôi.

Cửu hoàng thức nghiêm túc thật à?

Khi Tần Phi Trạch cảm thấy mình như đang nghe những lời vô lý thì bên ngoài đột nhiên ồn ào cả lên. Bách Lý Hiên Thụy và Tần Phi Trạch đứng dậy định đi ra ngoài. Mắt Lâu Thấm Nguyệt sáng lên, lên tiếng nhắc nhở: “Nguy hiểm. Ta nghĩ tốt hơn là chúng ta không nên ra ngoài.” Cuối cùng cũng đến rồi!

Má ơi, bên ngoài nhiều công tử thế gia như vậy, chắc họ có thể chống đỡ được nhỉ? Còn chuyện cứu nữ chính để giành lấy thiện cảm, cô quyết định từ bỏ, bây giờ khó quá. Bách Lý Hiên Thụy nghi ngờ nhìn cô, hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì à?” Nghe câu hỏi này, Lâu Thấm Nguyệt đang định nói thì nhanh chóng suy nghĩ lại: “Ta không biết...”

Đúng là giờ ba người bọn họ không biết thật! Tần Phi Trạch không suy nghĩ nhiều như Bách Lý Hiên Thụy mà mở cửa sổ khoang thuyền, vừa thấy là lập tức đóng lại ngay: “Gia, có sát thủ!” “Hả?”

“Bên ngoài đánh nhau rồi!” Tần Phi Trạch vội vã nói: “Gia, người đừng đi ra ngoài, để ta ra ngoài giúp bọn họ.”.

Hắn đi ngang qua Cửu hoàng thúc, nhìn Lâu Thấm Nguyệt , thầy cô vẫn giữ bình tĩnh, hắn cảm thấy rất tốt, hỏi cô: “Cô biết võ công?” “Không biết... nhỉ?”.

Cô cũng không biết nguyên chủ của thân thể có biết võ công hay không.

Tần Phi Trạch lấy một con dao găm từ trong áo ra: “Cho cô để tự vệ này!” Lâu Thấm Nguyệt cũng không khách sáo mà nhận lấy: “Cảm ơn!”

“Ừ.” Tần Phi Trạch cảm thấy người phụ nữ này rất dứt khoát, không gây thêm chuyện, hắn không muốn lát nữa cô níu chân Cửu hoàng thúc đâu.

“Ầm” một tiếng!

Họ không kịp trốn nữa rồi, một người phá cửa xông vào, cửa sổ bị đập nát thành nhiều mảnh.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenngoc123Duyet thẻ giup minh với - sent 2023-06-02 19:26:08
0988009450Truyện kiểu đầu voi đuôi chuột thế , tác giả lười viết nên viết nốt giàn ý cuối truyện phải k - sent 2023-05-04 20:44:40
duyendo123kết cấu truyện hơi lộn xộn, kết vội quá - sent 2023-04-22 08:34:51
Mùi HoàngNữ chính đúng gu của mình cơ mà kết rồi thấy hơi hụt hẫng, cảm thấy chưa đã, kết vội vàng quá trời, ko có phiên ngoại của các nhân vật phụ khác là sao =((( - sent 2023-04-14 20:19:50
ngayeuDuyêth thẻ giúp mìn với ạ :))) - sent 2023-04-07 20:55:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương