Nữ Phụ Trở Mình full

Chương 5: Phải chăm sóc vị vương gia nào đó

/240
Trước Tiếp
Nơi ẩn náu của họ, đương nhiên rồi cũng bị bại lộ.

“Đúng là đen mà!” Lâu Thấm Nguyệt thầm mắng. Cô cảm thấy nếu như chỉ có một mình cô trốn trong khoang thuyền thì nhất định sẽ không xảy ra tình huống này. “Đi thôi!” Bách Lý Hiên Thụy kéo tay cô để né tên sát thủ đang lao tới. Lâu Thấm Nguyệt thấy rất kỳ lạ, vội vàng muốn buông tay ra: “Vương gia, ngài tự bảo trọng, đừng lo cho ta!” Chỉ cần tránh xa y, cô nhất định sẽ được an toàn.

Đương nhiên Bách Lý Hiên Thụy không buông tay cô, lúc nãy y đã nghi ngờ, dường như vị tiểu thư này đã sớm biết ở bên ngoài xảy ra chuyện, dẫn cô theo để đề phòng cô gây chuyện.

Lâu Thấm Nguyệt không biết bản thân mình đang bị nghi ngờ, chỉ đành nghiến răng bất lực.

Cô không thể ra tay được!

Thực sự lo lắng muốn chết! Có vẻ như thích khách đến đây bằng một con thuyền khác, nhưng bây giờ, cô không thể tìm ra được rốt cuộc mục tiêu của đối phương là ai?

Song có nữ chính ở đây, tất nhiên mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Cô nhìn sang, phát hiện Minh Thiến Thiến chỉ biết vài chiêu khoa chân múa tay, nhưng vai nhân vật chính này của nàng ta vốn không dựa vào vũ lực nên cũng không có liên quan gì mấy, mà người nam nhân đang ở cạnh bảo vệ nàng ta, có khi nào là thiên hạ đệ nhất mỹ nam?

Cô không có nhiều thời gian để nhìn rõ, ngay khi Bách Lý Hiên Thụy buông tay cô, cô đã vội vội vàng vàng chuồn đi. Khoang phía trước thuyền là một mớ hỗn độn, đương nhiên cô sẽ chạy trốn bằng khoang sau thuyền rồi. Có vài tên thích khách không tự lượng sức mình, chúng vẫn bám theo cô, Lâu Thấm Nguyệt nhìn quanh không thấy “người của mình” nên cũng không quan tâm, nâng váy lên và dứt khoát... “Bốp” một tiếng. Thích khách ngã xuống.

Cô là người đã thắng cuộc thi Karate đó! Cô có đai đen nhị đẳng đấy nhé! Thả váy xuống, Lâu Thấm Nguyệt thở dài, làm động tác võ Karate khi mặc váy cổ trang đúng là có hơi... khiếm nhã.

Cô quay lại, kinh hoàng... “Vương gia...” Y đến từ lúc nào? Sao không ở đó đối phó với kẻ địch, đi theo cô làm gì! Có nhìn thấy động tác lúc nãy của cô không.

Chắc là không thấy... đâu.

Cô hy vọng may mắn sẽ đến với mình, nhưng mọi thứ đã tan tành sau câu nói của Bách Lý Hiên Thụy , y nói: “Bổn vương vẫn lo lắng Lâu Tam tiểu thư sẽ xảy ra chuyện, nhưng giờ, hình như là do ta nghĩ nhiều rồi, đúng là hổ phụ vô khuyển nữ.”

Ngươi mới là khuyến ! Cả nhà người đều là khuyến! Giờ Lâu Thấm Nguyệt có trăm cái miệng cũng không bao biện được, cũng không có thời gian để cô giải thích.

“Cẩn thận.” Cô vội vàng lao đến kéo tay Bách Lý Hiên Thụy .

Bách Lý Hiên Thụy cũng rất phối hợp, khoảnh khắc cô xoay người liền ra đòn, đánh lên người đối phương một cú trí mạng!

“Thể chất này phiền phức thật.” Cô lầm bầm.

Bách Lý Hiên Thụy không nghe thấy được, muốn kéo cô lại gần, nhưng nữ nhân này lại cứ như một con cá sống, vừa xoay người lại muốn thoát ra. Chắc chắn Lâu Thấm Nguyệt không muốn ở trong trung tâm khói lửa, nếu những thích khách này không nhắm đến nữ chính thì chỉ có thể những người có địa vị cao, cô cũng chỉ là người qua đường thôi.

Vì vậy, miễn là không quá nổi bật là có thể lừa dối qua được ải này.

“Cẩn thận tên.”

Trong thuyền lại trở nên hỗn loạn. Một chiếc thuyền khác tiến đến, một cơn mưa kiếm. Mấy vị công tử của thuyền này bay lên, từ dưới biển cướp được con thuyền khác, nhưng bên đó kẻ địch quá đông, không có lợi cho người mình, chỉ đành xuôi theo sợi dây giữa hai con thuyền quay lại thuyền của mình.

Nhưng, bọn họ lại lấy được rất nhiều cung tên. Mũi tên, có thể dùng những mũi tên mà đối phương bắn qua đây. Chỉ là, những người biết bắn cung ở trên thuyền lại quá ít...

Thậm chí...

“Cửu hoàng thúc bị trúng tên rồi!” Có người hét lên.

Sau đó là một khung cảnh hỗn loạn.

Lâu Thấm Nguyệt trốn ở phía sau thanh nẹp và nhặt cung tên mà ai đó vứt trên mặt đất, cùng lúc này, Tần Phi Trạch dìu Bách Lý Hiên Thụy đến.

“Lâu Tam tiểu thư!” Tần Phi Trạch tỏ vẻ bất thường.

Lâu Thấm Nguyệt không được tự nhiên khi nghe thấy tiếng ai đó, cô ngẩng đầu lên nhìn, đổi phương đang tiến về phía cô.

“Lâu Tam tiểu thư, cô có thể chăm sóc vương gia không?”

“Hả?” Cô quay về trạng thái ngơ ngác.

Tần Phi Trạch không có thời gian để nói quá nhiều, liền dìu người đến chỗ cô.

Lâu Thấm Nguyệt không nói nên lời, nhẹ nhàng nhắc nhở hắn: “Với tình hình hiện giờ, chẳng phải ngươi nên ở cạnh vương gia nửa bước không rời để bảo vệ ngài ấy sao?”

Tần Phi Trạch tưởng rằng Lâu Thấm Nguyệt đang lo lắng, vội vàng trả lời: “Bên kia không chống cự được nữa rồi.”

Lâu Thấm Nguyệt : “”

Cô không có lo lắng gì hết!

Tần Phi Trạch cho rằng nếu không đánh bại kẻ địch, sẽ gây nguy hiểm cho tất cả mọi người, cho nên hắn muốn đến giúp một tay. Hơn nữa, hắn mơ hồ cảm thấy được rằng Lâu Thấm Nguyệt rất biết cách trốn, nhìn những thế gia tiểu thư kia, người biết võ công thì sẽ ra tay giúp, người không biết võ công thì chỉ làm loạn thêm, chỉ có cô là bình tĩnh như đang chơi đùa vậy.

Hơn nữa, không phải có tin đồn lần trước cô Lâu Tam tiểu thư này đã cứu Cửu hoàng thúc sao? Thế nên, hắn cho rằng sẽ an toàn nếu để Cửu hoàng thúc ở cạnh cô.

Vẫn may Lâu Thấm Nguyệt không biết được suy nghĩ của hắn, nếu không cô đã phun ngụm nước bọt lớn vào mặt hắn rồi! Đây là logic gì vậy?

Bất lực, việc này đã được định sẵn cái kết, Bách Lý Hiên Thụy ở ngay cạnh cô.

Khi Lâu Thấm Nguyệt đang chán nản thì Bách Lý Hiên Thụy còn chán nản hơn cô, từ khi nào y lại bị người khác chán ghét như thế? Mà bây giờ, trên khuôn mặt của nữ nhân này chợt loé lên một biểu cảm, chắc là đang chán ghét y lắm?

“Bổn vương chỉ bị trúng tên thôi, không có gì to tát. Không cần cô chăm sóc ta!”

Mặc dù trong lòng Lâu Thấm Nguyệt không thích, nhưng theo chủ nghĩa nhân đạo nên cô vẫn muốn đến đỡ y, kết quả khi nghe những lời như vậy, cô tặng y ánh nhìn khinh bỉ: “Vương gia, đây không phải lúc tỏ ra mạnh mẽ đâu, không phải lần trước ngài cũng để người khác cứu mình sao!”

Sao bảo vị vương gia này giỏi giang lắm cơ mà? Thế quái nào liên tiếp bị kẻ khác đánh gục vậy.

Nhìn thấy mưa kiếm cứ thể vụt qua, Lâu Thấm Nguyệt cũng không có tâm trạng đôi co với y, sau khi đỡ y ngồi xuống, cô tìm được vị trí yểm hộ rồi ngắm chuẩn mục tiêu. “Cô biết bắn tên

Bách Lý Hiên Thụy hỏi, nhưng Lâu Thấm Nguyệt phớt lờ. Dù là năng lực bắn súng hay bắn tên, cô đều rất tự tin, trước đây cô đã phát cuồng vì những kỹ năng này nên có học qua. Nhắc mới nhớ, tuy cô là con gái của một gia đình giàu có ở thành phố, nhưng cô lại là đứa con ngoài giá thú, năm mười tuổi được gia đình nhận về. Cô không được mọi người trong gia đình yêu thương, những vậy cũng không hẳn là xấu, ít nhất, có thể làm được nhiều việc muốn làm.

Ví dụ như tìm người đại diện quốc gia để học những thứ đại loại như nghệ thuật bắn cung, cô có thể làm được những điều đó thông gia tộc của mình. Lại ví dụ nữa, những “đứa con” gọi là chính thống sẽ không được phép chạy đi làm cảnh sát đầu. Những cảm xúc đó ảnh hưởng đến sự tập trung của cô, cô tập trung sự chú ý vào mục tiêu, không trả lời, cũng không nói chuyện, trông cô rất nghiêm túc và khá chuyên nghiệp. Ánh mắt của Bách Lý Hiên Thụy loé lên, không biết y đang nghĩ gì, nhưng y cũng không làm phiền cô nữa. Vì lần này thử tò mò về cô, y đã xem được một màn biểu diễn không ngoài mong đợi. Tại thời điểm Lâu Thấm Nguyệt ngắm chuẩn mục tiêu, kéo mũi tên, động tác thực hiện rất tự nhiên, mà kết quả... Tất nhiên là y không biết được kết quả, vì từ góc độ này y không thể thấy được. Nhưng, nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Lâu Thấm Nguyệt , có vẻ cô rất chắc chắn, sau khi bắn tên xong, lại nhanh chóng trốn đi, phía bên đó có rất nhiều mũi tên được bắn ra, rất có lợi cho cô, cô có thể tìm thấy bất kỳ mũi tên nào và sử dụng lại chúng. Sau nhiều lần như vậy, có thể thấy được rõ ràng bên kia cũng trở nên hỗn loạn. Nói cách khác, cô thực sự đã bắn trúng rất nhiều mục tiêu ở khoảng cách xa.

Sau đó, cô cũng không nghỉ ngơi, bắt đầu đánh úp những tên thích khách ở trên thuyền! Nói đơn giản là bách phát bách trúng, lần này Bách Lý Hiên Thụy nhìn thấy rất rõ điều đó. Trong cơn hoảng loạn, trừ Bách Lý Hiên Thụy ra e rằng không còn ai biết được, có một người giống như cung thủ đang tồn tại ở đây. Dường như đối phương cũng thấy được rằng mình đang gặp bất lợi. “Cháy!”

Vài lần cuối cùng đối phương bên kia bắn những mũi tên lửa qua, rất nhanh thuyền đã bốc cháy từ chỗ này đến chỗ kia.

“Muốn chết à!” Lâu Thấm Nguyệt buồn bực nói. Chẳng phải trên thuyền còn nam nữ chính sao? Chắc sẽ không chết ở đây đâu nhỉ? Nếu như vậy thật thì đây tình tiết quái quỷ gì đây! “Vương gia, cẩn thận!” Lửa lớn đến mức thiêu rụi nơi ẩn náu của hai người, không thể nào để trốn được nữa, kết quả hai người đành phải bước ra, đôi mắt nhanh nhạy của Minh Thiến Thiến cũng phát hiện ra Cửu hoàng thúc đang gặp rắc rối.

Lâu Thấm Nguyệt vội vàng tránh né và muốn rời đi, nhưng kết quả Cửu hoàng thúc lại nhanh tay lẹ mắt hơn trực tiếp nắm lấy vạt áo của cô, kéo cô trở lại bên cạnh y.

“Làm gì vậy?” Lâu Thấm Nguyệt không nói nên lời. “Cẩn thận.” Bách Lý Hiên Thụy không trả lời mà nhắc nhở cô, sau đó ôm cô xoay một vòng. Minh Thiến Thiến ở cách đó không xa cũng vội vàng chạy đến giúp.

Chỉ là, càng nhiều người, mọi thứ càng hỗn loạn, lẽ ra Lâu Thấm Nguyệt có thể trốn đi an toàn, cũng có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng kết quả lại bị quăng qua quăng lại như vậy. Cô trượt chân, cả người ngã về phía sau, không biết có phải vì ở cạnh nữ chính hay không mà cô cũng bắt đầu đủ thứ “tình cờ” như vậy, may mà cô đang ở gần hàng rào bảo vệ, thế là cô liền xoay người...

Bàn tay bị nắm chặt, không biết từ khi nào dòng nước ở phía dưới đã chảy xiết, cô ngẩng đầu, người kéo cô lại là...

Cửu hoàng thúc. “Đừng thả tay, bổn vương kéo cô lên!” Bách Lý Hiên Thụy động viên cô.

Lâu Thấm Nguyệt đã không thể thốt nên lời. Cái gì vậy, cái gì vậy.

Đột nhiên cô thấy tay mình hơi trơn, cô ngẩng đầu lên lần nữa, cô thấy máu từ cánh tay của Bách Lý Hiên Thụy chảy xuống bàn tay đang nắm lấy của hai người họ.

Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách hay, nhưng điều bất ngờ là, vị vương gia này hình như không có dấu hiệu muốn buông tay.

Chỉ là...

“Vương gia.” Bên tại truyền đến tiếng của Minh Thiến Thiến , Lâu Thấm Nguyệt thấy không ổn.

Theo ấn tượng của cô, tình tiết tiếp theo là Minh Thiến Thiến và thiên hạ đệ nhất mỹ nam Bạch Tử Ninh rơi xuống sông, mà phần hạ lưu của con sông này lại là nơi giao với biển, hai người họ xuôi theo dòng chảy đến một hòn đảo hoang...

Kết quả, tưởng tượng thôi cũng biết, dù sao thì cũng là ngôn tình mà, cô nam quả nữ ở chung với nhau, sau khi sưởi ấm cho nhau, cùng nhau đối mặt với khó khăn, tình cảm cũng ngày càng tăng lên. Tới khi cả hai được cứu, tình cảm đối với nữ chính cũng đã bén rễ trong lòng nam chính.

Vì vậy, Minh Thiến Thiến càng tiến đến gần thì lại càng khiến cô thấy rất bất an.

Quả nhiên, vì thấy không yên lòng, cô dứt khoát nghĩ rằng chỉ bằng để Bách Lý Hiên Thụy buông tay cô ra, kỹ năng bơi của cô cũng rất tốt, xem thử bản thân có thể tìm được đường sống không. Đang suy nghĩ đường lui thì đã không còn kịp nữa, y không hiểu chuyện gì đang xảy ra trên đó, chỉ cảm thấy tay mình vừa buông lỏng, không đúng, phải nói là thả lỏng sức, bởi vì từ đầu đến cuối, Bách Lý Hiên Thụy không hề buông tay cô. Ào, ào” Hai tiếng vang lên trong khoảng thời gian.

Sau đó lại là một tiếng “ảo” khác, tiếp theo đó là tiếng “Minh tiểu thư!”, rồi lại là một tiếng vào”. Tính ra, ước chừng có thể đoán được có bốn người rơi xuống nước!

Nước bắn lên tung toé. Cho dù gợn sóng có lớn đến đâu, lời mắng nhiếc của Lâu Thấm Nguyệt còn lớn hơn nhiều. Tự động tắt tiếng những lời nói thô tục của cô! Nếu không thể thay đổi tình tiết của nam nữ chính, vậy thì lôi cô vào làm cái quái gì vậy!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenngoc123Duyet thẻ giup minh với - sent 2023-06-02 19:26:08
0988009450Truyện kiểu đầu voi đuôi chuột thế , tác giả lười viết nên viết nốt giàn ý cuối truyện phải k - sent 2023-05-04 20:44:40
duyendo123kết cấu truyện hơi lộn xộn, kết vội quá - sent 2023-04-22 08:34:51
Mùi HoàngNữ chính đúng gu của mình cơ mà kết rồi thấy hơi hụt hẫng, cảm thấy chưa đã, kết vội vàng quá trời, ko có phiên ngoại của các nhân vật phụ khác là sao =((( - sent 2023-04-14 20:19:50
ngayeuDuyêth thẻ giúp mìn với ạ :))) - sent 2023-04-07 20:55:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương