Nữ Phụ Trở Mình full

Chương 7: L u tam tiểu thư kỳ lạ

/240
Trước Tiếp
Lâu Thấm Nguyệt há hốc miệng.

- Cô thu lại cùng tên...

Bây giờ giả ngốc còn kịp không? Cô chỉ muốn ăn thịt thôi mà. Ở đây chỉ toàn trái cây, cô vẫn không biết phải ở đây trong bao lâu, vì vậy cô thấy có cái tổ giống tổ chim bồ câu ở trên cây... “Ta, muốn ăn thịt” Lâu Thấm Nguyệt nhìn Bách Lý Hiên Thụy mong rằng y sẽ không tuỳ tiện nói ra việc cô biết bắn tên. Bách Lý Hiên Thụy nhận thấy được ánh mắt của cô, chỉ có điều hình như y hiểu sai ý cô, theo ý thấy, ánh mắt đó của cô là đang “làm nũng” với y. Trước giờ, y không thích những nữ nhân như vậy, song lần này y lại không hề thấy đáng ghét chút nào. “Đưa bổn vương!” Y nói, đưa tay ra muốn lấy cung tên từ chỗ cô. Lâu Thấm Nguyệt nghĩ gì đó rồi lắc đầu: “Thôi vậy, chúng ta ăn trái cây đi!” Minh Thiến Thiến vội vàng đáp: “Đúng đó, chim nhỏ đáng thương lắm.”

Ac...

Lâu Thấm Nguyệt bị sốc, cô thực sự muốn bỏ đi quá. “Minh tiểu thư, cô đúng là người lương thiện” Bách Lý Hiên Thụy nói. Khi nghe câu nói này, rõ ràng là ý khen, chỉ là sau đó blại hỏi: “Chắc Minh tiểu thư là người ăn chay nhỉ.”

Nếu ăn gà nhà cũng rất đáng thương.

Trong phút chốc Minh Thiến Thiến không thể trả lời được.

Bạch Tử Ninh đứng về phía Minh Thiến Thiến vô điều kiện: “Chưa biết chừng sẽ mau chóng có người đến cứu chúng ta, chúng ta nên nhanh chóng trở lại bãi biển đi, ăn những trái cây này là đủ rồi.”

Hắn nói cũng có tình có lý, cũng vô tình giúp được Minh Thiến Thiến .

Lâu Thấm Nguyệt cúi đầu không nói gì, sắp được về rồi? Có thể về được là tốt, cô tin rằng mặc dù cuối cùng cũng có người đến tìm bọn họ, dù sao thì một người là vương gia, một người là thế gia công tử, một người là tiểu thư của phủ Tướng quân, bình thường một người mất tích thôi đã đủ khiến người khác phải lật đất lên tìm rồi, huống chi đồng thời mất tích cả ba người.

Tuy nhiên, rốt cuộc khi nào tìm thấy được thì không thể biết.

Trong tiểu thuyết lúc đó, để nam nữ chính gia tăng tình cảm, thế nên mấy ngày tới không thoát được đâu. Mấy người họ quay lại bãi biển, Lâu Thấm Nguyệt suy nghĩ một lúc, hỏi Minh Thiến Thiến : “Minh tiểu thư ăn cá không?” Chắc cá không đáng thương đầu nhỉ?

Minh Thiến Thiến không biết tại sao Lâu Thấm Nguyệt lại hỏi câu này, dè dặt gật đầu: “Nhưng, cá ở đâu?” “Bắt, ta vừa thấy ở dưới biển có rất nhiều cá, trông cũng rất dễ bắt.” Cô nói không chớp mắt.

Đương nhiên, tất cả mọi người đều thấy nghi hoặc.

Cô nghĩ ngợi một lúc, quả thật, giờ cô ra tay làm thêm việc gì nữa thì sẽ bị người ta nhìn bằng ánh mắt khác, vì vậy cô vội vàng nói: “À, không biết Bạch công tử có thể giúp ta không?”

“Ta?” Bạch Tử Ninh tỏ ra ngạc nhiên khi được cô gọi tên.

“Ừm, Minh tỷ tỷ là con gái, Thuỵ vương gia thì bị thương...” Bạch Tử Ninh nghe xong gật đầu: “Đương nhiên, cô muốn ta làm gì?” “Ngươi đi theo ta.” Lâu Thấm Nguyệt không giải thích nhiều, chỉ dùng những hành động thiết thực.

Bạch Tử Ninh và Minh Thiến Thiến liếc nhìn nhau, thấy Minh Thiến Thiến khẽ gật đầu, Bạch Tử Ninh mới đồng ý theo lời đề nghị của Lâu Thấm Nguyệt, hai người đi về hướng biển.

Với những mũi tên đã được làm sẵn xung quanh, việc đầm được vài con cá là điều khả thi. Kết quả ngoài mong đợi của cô, động tác của Bạch Tử Ninh rất nhanh nhẹn, hắn cũng rất tinh mắt, rất nhanh đã bắt được vài con cá biển. “Sao Lâu Tam tiểu thư lại biết những thứ này.” Bạch Tử Ninh không nhịn được mà hỏi.

Lâu Thấm Nguyệt vui mừng định cầm mấy con cá quay về chỗ cũ, Bạch Tử Ninh hiếu kỳ hỏi, cô liền để lộ ra bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu “Không biết... Chỉ thấy là hình như ở đây có thể bắt được.” Bạch Tử Ninh: “...”.

Không biết hắn có tin hay không, Lâu Thấm Nguyệt nói xong đã rời đi, Bạch Tử Ninh ngượng ngùng đuổi theo

“Lâu Tam tiểu thư, để ta cầm cho.”

Cô thấy cũng thật kỳ lạ.

Nhìn thấy những con cá đã câu được trong tay, Lâu Thấm Nguyệt chợt nhận ra bản thân đã quá chủ động, vội cúi đầu ngại ngùng nói: “Vậy làm phiền Bạch công tử, nặng quá đi.” Bạch Tử Ninh lại im lặng.

Cổ Lâu Tam tiểu thư này đúng là kỳ lạ thật.

Khi hai người quay về, không biết Minh Thiến Thiến tìm được ở đầu một tán lá lớn đặt trên đất để cho mọi người ngồi, còn dùng để tạo bếp nấu, thậm chí còn đốt lửa lên.

Được đấy, vốn dĩ cô còn muốn mở mang kiến thức xem người cổ đại làm thế nào để tạo ra lửa. “Ta tới chỗ suối nhỏ trong rừng để xử lý đống cá này.” Lâu Thấm Nguyệt đề nghị. Sau khi đưa ra đề nghị, cô cũng không nhờ ai đi cùng, cầm lấy cùng tên và dao tự mình đi về phía rừng.

Cô xem đó là chuyện hiển nhiên, nhưng trong mắt người khác thì đó lại là việc rất kỳ quặc, đặc biệt là đối với Minh Thiến Thiến vốn đã rất thân thiết với cô. Nàng ta cảm thấy Lâu Thấm Nguyệt này không phải là người nàng ta quen biết. Hai người nam nhân cũng cảm thấy ngờ vực giống vậy, nên nói là Lâu Thấm Nguyệt quá tự tin, hay là thật sự không biết gì cả nên mới hiển nhiên một mình đi vào rừng như vậy. Lâu Thấm Nguyệt nào biết được một động tác của cô đã dẫn đến rất nhiều suy đoán của mọi người, nhưng cô thấy một mình rất tự tại, muốn nhanh chóng hoàn thành mọi việc trước khi trời tối.

Trước hết, phải bắt một con thú rừng để làm thịt, sau đó rửa sạch cá, tiện tay chặt vài đoạn ống tre cho nước sạch vào, nếu không phải đi tới đi lui để uống nước đúng là tự ngược đãi bản thân.

Mất rất nhiều thời gian để làm từ việc này đến việc kia. Nhưng cô không hề hoảng loạn, làm việc nào ra việc đó.

... Không lâu sau. Cô đang ở bên suối làm cá và cũng vừa mới bắt được con gà rừng, bỗng có giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cô có biết là lại lịch con dao găm trên tay cô không?”

“Giật cả mình.” Lâu Thấm Nguyệt suýt chút nữa đã trượt chân ngã. Quay đầu lại, Bách Lý Hiên Thụy đang ở phía sau cô. “Sao vương gia lại đến đây?” Cô khó chịu. Bách Lý Hiên Thụy bước đến vài bước: “Cô dùng dao găm của Tần Phi Trạch đưa để làm cá?” Sau khi hỏi xong, ánh mắt của y cũng phát hiện ra sự tồn tại của món thịt rừng, y cau mày ngạc nhiên hỏi cô: “Còn kia là gì? Cô bắt chúng lúc nào?” “Khụ khụ... vương gia, tuy rằng bọn chúng rất đáng thương, nhưng ta cũng đáng thương mà, không biết đến khi nào mới có người đến cứu chúng ta, ta cần phải bổ sung thể lực!” Đối với kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo của cô, Bách Lý Hiên Thụy thực sự không hề nổi nóng. Dao găm Tần Phi Trạch đưa, đó là thượng phẩm, nếu dao găm này có tính khí, chắc sẽ lăn ra chết khi biết bản thân bị dính máu cá mất!

“Vương gia, ta đã làm xong hết rồi, thịt rừng này, đợi lát nữa chúng ta lén ăn được không?” Cô ác ý dụ dỗ. Bách Lý Hiên Thụy : “...”Y có thể phớt lờ nữ nhân kỳ quặc này được không? “Đây là gi?” Y chỉ vào ống tre hỏi. Lâu Thấm Nguyệt nhìn vào ống tre bản thân đã làm, mỉm cười đáp: “Ông tre để đựng nước, buổi tối vào rừng sẽ rất nguy hiểm.” Buổi tối uống nước sẽ rất phiền phức, vì vậy cô đã tự chuẩn cho mình bị những thứ này, kết quả lại bị vương gia nhìn thấy. “Lâu Tam tiểu thư, sao cô biết được những điều này!” Y càng lúc càng nghi ngờ cô. Sớm biết bọn họ sẽ nghi ngờ, vốn dĩ cô muốn làm gì cũng không được, hoặc có làm cũng phải giấu giấu giếm giếm mà làm, nhưng đều không thành công... May mà, cô vẫn còn có chút bản lĩnh giả ngốc. Không cần biết vương gia thấy kỳ lạ thể nào, cô cũng chỉ“không biết, không biết gì hết”... Quả nhiên, khi Bách Lý Hiên Thụy bắt gặp ánh mắt của cô, bắt gặp dáng vẻ đây là chuyện hiển nhiên không có lý do gì cả, thật sự trong phút chốc y không nổi nóng nữa. “Đi thôi vương gia, chúng ta ra ngoài đi.” Lâu Thấm Nguyệt xử lý xong mọi chuyện, tâm trạng cũng vui vẻ hơn, cô dùng dây leo buộc quanh những thứ đó lại, nhìn vào thu hoạch phong phú đó. Lúc hai người xuất hiện, Minh Thiến Thiến và Bạch Tử Ninh đã ngồi trên cát, nhìn từ xa trông rất hài hoà.

Lâu Thấm Nguyệt hận sắt không thể thành thép, nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh: “Vương gia, đây là ngài đang tạo cơ hội cho kẻ địch sao!”

“Cái gì?”

Cô đã nói đến mức này rồi, không nói thêm được nữa, Bách Lý Hiên Thụy cũng xem như là kẻ thù của cô! “Vương gia! Tam tiểu thư!” Minh Thiến Thiến thấy hai người họ từ xa bèn quay lại, định đứng dậy qua giúp họ. Đúng là người lương thiện. Lâu Thấm Nguyệt nở nụ cười: “Minh tỷ tỷ, lúc nãy ở trong rừng ta nhặt được thịt rừng này!” Bách Lý Hiên Thụy đứng bên cạnh nghiêng đầu, y dừng bước. Nữ nhân này, có thể nói những lời nói dối này một cách nghiêm túc như thế, khiến y không thể không nghĩ, rốt cuộc bộ mặt nào của cô là thật, bộ mặt nào là giả. Giống như bây giờ cô lại tỏ vẻ ngây thơ thế này, thật đúng là mắc ói!

“Nhặt được?” Minh Thiến Thiến nghi ngờ.

“Ừm!” Lâu Thấm Nguyệt cười một cách thành thật. Dù gì thì cô cũng đã rửa sạch rồi, thích ăn thì ăn! Loay hoay một hồi lâu, dùng lửa nướng cá, thịt rừng và thêm cả trái cây, Lâu Thấm Nguyệt tự ám thị bản thân, đây được xem như là một chuyến picnic rồi.

Cuối cùng, ngoại trừ Minh Thiến Thiến , ba người còn lại đều ăn mặn, tay nghề của Lâu Thấm Nguyệt cũng không đến nỗi tệ. Bốn người họ cũng xem như đã ăn uống no đủ, vấn đề tiếp theo là chuyện ngủ nghỉ.

Mặc dù thân phận” của Minh Thiến Thiến không giống ba người họ, nhưng cũng được xem như là thân thể vàng ngọc, chưa từng ngủ ở những nơi như thế này.

Ai cũng nghĩ vậy, nên thấy vô cùng lo lắng, nhưng không ai nghĩ rằng, trong đó có một người hoàn toàn khác biệt.

Lâu Thấm Nguyệt đã có kinh nghiệm tham gia trại huấn luyện tập trung, qua đêm ở nơi hoang dã không phải là vấn đề to tát với cô, chỉ khác là không có lều, nhưng hiện tại đang mùa tốt, buổi tối cũng không quá lạnh, trong cái rủi còn có cái may.

Thời tiết đẹp, môi trường ồn, ăn uống no đủ, không cần biết cảm xúc của người khác thế nào, đêm nay, đối với Lâu Thấm Nguyệt mà nói...

Là một đêm ngon giấc. Lúc mặt trời ló dạng lên từ mặt biển, Lâu Thấm Nguyệt mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện.

Ví dụ: Đẹp quá! Lại ví dụ: Ừm, đẹp thật! Sau đó, cô nhìn sang với đôi mắt còn ngái ngủ, nhìn thấy Minh Thiến Thiến và Bạch Tử Ninh đang ngồi đó. Minh Thiến Thiến nhìn mặt trời mọc, còn Bạch Tử Ninh nghiêng đầu ngắm nhìn Minh Thiến Thiến .

Không khí thật lãng mạn... Cô xoay người ngủ tiếp.

ở thời hiện đại có điện thoại và các thiết bị liên lạc khác, việc bị mắc kẹt ở đảo hoang còn hết cách, chứ đừng nói là ở thời cổ đại.

Trừ việc tạo lửa cho có khói để những con thuyền đi ngang có thể chú ý đến bọn họ thì thật sự không còn cách nào khác.

Minh Thiến Thiến là nữ, đương nhiên sẽ rất sợ hãi, mà Bách Lý Hiên Thụy lại đang bị thương, tình hình hiện tại của mấy người họ lúc này có vẻ rất tệ, nhưng lại có người nào đó có chút kỳ quái. Mặc dù nói là không vui vẻ gì, song Lâu Thấm Nguyệt lại có vẻ mặt bình thản, cô ăn rồi ngủ, thỉnh thoảng bơi một vòng biển, quả thật làm người ta không nói nên lời. Cô không quan tâm đến vết thương của Bách Lý Hiên Thụy , không quan tâm đến việc liệu họ có mắc kẹt ở đây mãi mãi không ư?

Hai ngày trôi qua, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa. Bạch Tử Ninh đề nghị: “Hay là, chúng ta băng rừng thử xem sao?” Bách Lý Hiên Thụy suy ngẫm, đương nhiên trong lòng y cũng nghĩ đến cách này, cứ như vậy cũng không phải là cách. Ăn uống thì không cần phải lo, nhưng cứ ở đây mãi thì không phải là cách!

“Đột phá thử xem.” Bách Lý Hiên Thụy tỏ thái độ. Lâu Thấm Nguyệt căng thẳng kéo góc áo của y, đợi y quay đầu bèn thì thào nói: “Ở đây vẫn an toàn hơn!” “...” Bách Lý Hiên Thụy cúi đầu nhìn thấy cô đang kéo góc áo của mình. “Tam tiểu thư, có chuyện gì vậy?” Minh Thiến Thiến nhận thấy hành động của hai người họ. Lâu Thấm Nguyệt căng thẳng thu tay về, bất lực lắc đầu và không nói gì nữa.

Chính vào lúc này...
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenngoc123Duyet thẻ giup minh với - sent 2023-06-02 19:26:08
0988009450Truyện kiểu đầu voi đuôi chuột thế , tác giả lười viết nên viết nốt giàn ý cuối truyện phải k - sent 2023-05-04 20:44:40
duyendo123kết cấu truyện hơi lộn xộn, kết vội quá - sent 2023-04-22 08:34:51
Mùi HoàngNữ chính đúng gu của mình cơ mà kết rồi thấy hơi hụt hẫng, cảm thấy chưa đã, kết vội vàng quá trời, ko có phiên ngoại của các nhân vật phụ khác là sao =((( - sent 2023-04-14 20:19:50
ngayeuDuyêth thẻ giúp mìn với ạ :))) - sent 2023-04-07 20:55:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương