Pháo Hôi Ư Ư Đại Lão

Chương 48: Anh chính là kiểu đẹp thứ ba

/1555
Trước Tiếp
Ôm cậu suốt cả quãng, cho dù động tác không hề ấm áp, cũng chẳng hề giỏi nhưng miễn cưỡng xem như là cẩn thận.

Bây giờ thì hay rồi, bỏ mặc cậu luôn, đáng ghét quá đi mất! Que Cay than thở: Mẹ, đừng trách con nhé, lần này con không giúp được rồi! Vốn dĩ cậu còn muốn kiểm tra người bố hờ này thêm mấy lần, nhưng xem ra lần này lộ sạch mất rồi.

Que Cay nhảy xuống khỏi ghế ngồi, đang định nhảy xuống khỏi xe thì đột nhiên có hai cánh tay đưa tới, bế cậu xuống dưới xe.

Que Cay ngẩng đầu lên, nhìn thấy vệ sĩ lái xe.

Que Cay lễ phép nói: “Cảm ơn chú.” Vệ sĩ vội đáp: “Chuyện nên làm, nên làm mà thôi...” Dù anh ta có ngốc nghếch và ham ăn thì đến giờ cũng nhìn ra được chút manh mối.

Sau khi đi hai bước, Que Cay nói với vệ sĩ: “Chú ơi, nói thật bây giờ cháu nhìn chú cảm thấy rất ngứa mắt.” “Hả?” “Phiền chú trước tiên hãy đè mấy cọng tóc đang dửng lên xuống trước đã, cảm ơn.” Nói xong Que Cay bước nhanh, chạy thẳng về phía quán cơm nhỏ nhà mình, miệng gọi: “Mẹ ơi...” Vệ sĩ (© 0 0)!

Hiện giờ trong quán ăn là một đống đổ nát, cơ bản thì tất cả bàn ăn đã lật nhào, đồ uống trong tủ lạnh thì bị đập vỡ, những nguyên liệu nấu ăn để sau bếp lẫn bát đĩa vỡ nát, đũa ăn vương vãi khắp nơi.

Quán cơm này vốn không lớn, giờ trông giống như vừa bị một toán cướp càn quét.

Sáu, bảy gã đàn ông hung hăng dữ tợn, có hai ba tên cầm gậy bóng chày, phì phèo hút thuốc, làm không gian trong quán mù mịt khói thuốc lá.

Mạc Ương Ương cầm một con dao phay trên tay, Viện Viện đang run rẩy nấp sau cô.

Gã đàn ông cầm đầu đi một đôi giày bẩn thỉu đá lên tường trắng vài cái, in hằn dấu chân lên trên.

Gã phun một vòng khói tròn ra, nói: “Anh em của tôi ăn cơm tại quán của cô thì miệng nôn trên tháo, hiện giờ còn đang nằm trong bệnh viện.

Đường đường là một người đàn ông sức dài vai rộng nhưng giờ lại mềm nhũn, gục trên giường bệnh, nửa cái mạng cũng đi tong, cô là bà chủ cũng nên có ý kiến gì chứ...“.

Khi những người này tới gây chuyện thì Mạc Ương Ương đang làm việc ở sau bếp, cô lạnh lùng đáp: “Tôi nói rồi, tôi không hề nhớ anh em nào của anh từng ăn cơm ở quán của tôi.

Nếu như do tôi làm thì tôi sẽ nhận, không phải do tôi làm vậy đừng có hòng đổ tội lên đầu tôi.” “Ồ, còn rất cứng mồm đó, các anh em có nghe thấy không? Xem ra cô ta không muốn giải quyết rồi!” “Muốn trốn nợ thì phải hỏi xem mấy anh em chúng tôi có đồng ý hay không.” “Hôm nay nếu không giải quyết ra ngô ra khoai thì ông đây sẽ đập nát quán cơm của mày, từ nay về sau mày cũng đừng hòng mở quán cơm ở trên đường này nữa.” Người đàn ông cầm đầu tới gây chuyện đột nhiên nghe được một giọng nói lạnh lẽo, không nặng không nhẹ vang lên: “Thật vậy sao?” Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đám đông vây xem ở cửa đột nhiên tản ra.

Một bóng người cao lớn bước ra từ trong bóng tối.

Anh khoác măng tô dài màu đen, trong là chiếc sơ mi trắng, trên mũi là gọng kiểng vàng, bờ môi mỏng, chiếc cằm hoàn mỹ với đường cong xinh đẹp tinh xảo.

Anh ngẩng đầu lên, nụ cười nhạt hiện trên khóe môi, đôi mắt đẹp như muốn cướp đi tính mạng của người nhìn.

Mạc Ương Ương đột nhiên nhớ tới một câu trong bài thơ từng học thời cấp ba: “Trăng tuyết đã đẹp vô ngần, Nhưng chàng trai đó muôn phần đẹp hơn.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
lylycute12345Truyện còn ra không ạ - sent 2023-03-14 19:45:06
nguyenthithuthuyyTruyện này còn ra không vậy - sent 2022-12-19 11:30:16
duongngan1002Tác giả drop rồi hay sao ấy mn - sent 2022-08-14 11:54:58
Yên Trịnh1631906495Truyện này còn ra tiếp hông ạ?? - sent 2022-05-31 00:43:06
huong ho thiDrop rùi à ad ơi - sent 2022-04-15 10:11:38
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương