Phú Bà Khi Yêu full

Chương 17: (1) trong lòng anh, em là ký hiệu gì

/463
Trước Tiếp
Nhưng mà sau khi Mạnh Quân bắt đầu làm việc ở đây thì chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn số lượng học sinh đến đây làm bài tập đã tăng từ mười

mấy người lên hẳn hơn ba mươi người.

Có thể thấy rõ ràng là số lượng học sinh nữ tăng lên đáng kể. Đây là điều khiến cho các lãnh đạo của trung tâm dạy thêm rất vui. Dù sao thì họ cũng đã trả lương cho Mạnh Quân, nên tất nhiên là họ cũng mong rằng anh có thể phát huy được triệt để tác dụng của mình. Có mười học sinh hay ba mươi học sinh thì Mạnh Quân vẫn nhận được từng ấy tiền lương. Nhưng trung tâm dạy thêm thì khác, họ mong rằng sẽ có ba mươi học sinh đi học thì sức lao động của Mạnh Quân sẽ mang lại giá trị cao hơn.

Học sinh tiểu học và trung học còn hay ngại, mặc dù ai cũng thích anh trợ giảng này nhưng không ai dám hỏi anh chuyện gì ngoài việc học. Nhưng mà hầu như ai cũng có vẻ ham học hỏi hơn hẳn.

Mạnh Quân là người rất nguyên tắc, chưa đầy một tuần mà anh đã nhớ được rất nhiều học sinh, hiểu rõ trình độ học của từng người. Nếu như họ lên hỏi bài tập mà họ có thể tự giải được thì anh sẽ trả lời rất dịu dàng: “Anh nghĩ là em có thể tự giải được bài này đấy, bây giờ em thử ngồi nghĩ thêm đi, nếu vẫn không giải được thì đến hỏi anh sau nhé?”

Nếu như bạn học sinh đó vẫn lên hỏi anh lần nữa thì anh sẽ nói cách giải. Còn nếu như bạn học sinh đó có thể tự giải được bài tập đó thì lúc đi kiểm tra bài anh cũng sẽ nhận ra, rồi khen sự cố gắng của bạn đó. Nếu học sinh đủ may mắn thì có thể anh sẽ còn sờ đầu để biểu dương sự tiến bộ của bạn đó.

“Được thầy Mạnh sờ đầu” đã trở thành điều mà tất cả các cô gái trong trung tâm dạy thêm, bao gồm cả các học sinh đến làm bài tập, nhân viên, và cả Tiễn Niên đều hướng đến.

Còn có một kiểu học sinh cố ý muốn tiếp cận Mạnh Quân, chỉ lấy cớ lên hỏi bài tập mà thôi. Mỗi lần gặp học sinh như vậy, anh cũng biết, khi đó anh nói: “Tôi đã giảng bài này cho em một lần rồi, em nhớ lại xem lần trước tôi giảng thế nào đi. Nếu mà em vẫn không hiểu thì tôi sẽ cảm thấy mình rất thất bại, không thể dạy nổi bài cho em.”

Khi ấy, Mạnh Quân chỉ cần nhíu mày nhìn học sinh vừa hỏi bài thì người đó sẽ bối rối cầm quyển vở lên, rồi trả lời rằng mình đã nhớ lại rồi. Thầy Mạnh giảng bài rất hay, thầy Mạnh rất biết cách để dạy học sinh.

Tiễn Niên ngồi ở bàn dưới cùng, nhìn những chuyện xảy ra trên bục giảng, ngạc nhiên há hốc miệng ra, lúc này miệng cô có thể nhét được một quả trứng gà đến nơi rồi.

Rõ ràng là cô làm việc ở đây lâu hơn Mạnh Quân, nhưng cô không được chào đón bằng anh thì thôi, vậy mà khả năng ứng xử của cô cũng không phong phú bằng anh nữa.

Cô khá hiền lành, lần nào có học sinh lên hỏi bài tập cô cũng rất chuyên nghiệp giảng lại. Mặc dù làm vậy coi như là cô đã rất tận tâm, cẩn thận hoàn thành công việc, nhưng nếu xét trên góc độ của học sinh thì cô không giúp được gì nhiều, trái lại cô còn khiến họ ỷ lại vào cô nữa.

Người xưa có câu nghe vua nói một ngày hơn mười năm đèn sách. Bây giờ làm việc với Mạnh Quân một tối mà cô thấy còn hơn một tháng làm việc của cô.

Trước kia, khi giáo viên phụ trách nhân sự thông báo rằng sẽ nhận Mạnh Quân vào làm, đã có người nói: “Chưa kiểm tra thì sao mà biết được cậu ấy có thể dạy kèm được học sinh hay không?”

Nhưng giáo viên phụ trách nhân sự cười ha ha nói: “Dạy kèm được học sinh hay không không quan trọng. Tôi tin rằng chỉ cần cậu ấy bằng lòng đến đây dạy kèm thì tỷ lệ tự học của trung tâm chúng ta sẽ cao hẳn lên. Học sinh đến đây rồi thì vẫn còn các giáo viên khác phụ đạo, chỉ cần học sinh làm được bài là các phụ huynh cũng sẽ cảm thấy hài lòng hơn rồi, đúng không nào?”

“Cậu phải biết rằng trên đời này có hai loại người, một loại là kiếm tiền bằng mặt, loại còn lại là kiếm tiền bằng tài năng. Chắc tôi cũng không cần phải giải thích rằng Mạnh Quân thuộc loại nào đâu nhỉ?”

Nhưng giáo viên phụ trách nhân sự không thể ngờ rằng sau khi Mạnh Quân bắt đầu làm việc, bọn họ mới nhận ra anh chính là người có cả sắc lẫn tài, là sinh viên xuất sắc về nhiều mặt, cứ như một báu vật vậy.

Năm đó, khi tuyết đầu mùa rơi, Tiễn Niên đang ngồi cạnh Mạnh Quân, hai tay bưng cốc sữa hạt nóng hổi. Sau khi uống xong, lúc nói chuyện, quanh miệng cô toàn là khói trắng.

Cô nhìn những bông tuyết rơi ngoài trời như những cọng lông ngỗng, cảm thán: “Mạnh Quân, lúc em vô tình quên được anh là mùa hoa quế nở. Vậy mà bây giờ chúng ta lại ngồi đây, cùng nhau ngắm tuyết rơi. Có vẻ như quan hệ của chúng ta đã thân thiết hơn rồi nhỉ?”

Ngoài cửa sổ tuyết rơi rất đẹp, vì mới đầu mùa nên tuyết vẫn chưa thể đọng lại đó ngay được. Những bông tuyết trắng tinh, bông xốp vừa mới chạm vào những thứ khác liền tan ra, cửa sổ từ từ mờ đi. Bởi vì bây giờ không có quá nhiều học sinh trong phòng học nên nhiệt độ trong và ngoài phòng vẫn tương đương nhau.

Hơi nước không che kín tầm nhìn nên hai người vẫn có thể ngắm được tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Tiễn Niên nhìn vào gáy Mạnh Quân. Anh không quay đầu lại. Một lúc sau, anh duỗi ngón tay ra, chạm nhẹ vào cửa sổ thủy tinh đang mờ đi vì hơi nước.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Hằng Lê BảoTruyện này nữ 9 ok không ạ để mình đọc với - sent 2023-10-20 22:55:55
nguyennguyet19Cho m hỏi tr có hay k các thánh - sent 2023-08-22 21:17:43
vanhamy357Cho minh xin rv zoii - sent 2023-05-17 23:18:26
vanhamy357Văn án của tất cả các truyện đâu r ad - sent 2023-05-17 23:17:55
Huyền Trương1580481987Duyệt thẻ e với ạ - sent 2023-02-23 19:19:21
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương