Phú Bà Khi Yêu full

Chương 2: Mối tình đầu chết giẫm

/463
Trước Tiếp
Trương Lỗi thấy Tiễn Niên từ xa đã nói: “Vương Đông, trái Lựu nhà cậu ở đằng kia kìa.”

Từ trước tới nay, thái độ của Trương Lỗi đối với Tiễn Niên vẫn luôn gói gọn trong hai chữ “khinh bỉ.”

Trong mắt Trương Lỗi, một cô gái không biết cách ăn mặc, trang điểm, không để tóc dài thì không phải là con gái, vậy nên cậu ta chẳng thể hiểu nổi rốt cuộc Vương Đông thích Tiễn Niên ở điểm nào.

Hôm nay là lần cuối cùng tất cả các học sinh cấp ba tụ tập với nhau ở trường, từ nay về sau đường ai nấy đi. Đây cũng là cơ hội cuối cùng để Trương Lỗi thể hiện sự bất mãn của mình đối với Tiễn Niên .

Trương Lỗi cười đắc ý, đi qua đó rồi nói: “Này, tớ hỏi câu chuyện này nhé.”

Trước giờ Tiễn Niên không thân quen gì với Trương Lỗi, cô thích kiểu “thông minh như yêu quái” của Vương Đông hơn là vẻ ngoài diêm dúa giống yêu tinh của Trương Lỗi.

Thấy Trương Lỗi hỏi mình như vậy, cô cũng chỉ yên lặng đứng nghe xem cậu ta định hỏi gì.

Dù nhìn thế nào thì nụ cười tươi rói của Trương Lỗi vẫn đầy vẻ trêu tức, cậu ta vừa cười vừa hỏi: “Cậu có biết “trái lựu” có nghĩa là gì không?”

Tiễn Niên ngẩn ra, bất chợt chẳng biết nói gì, chẳng lẽ lưu không chỉ là một loại quả mà còn có nghĩa gì đó khác nữa à?

Trương Lỗi cười phá lên: “Năm đó tớ và Vương Đông xem phim Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương, tớ nói với cậu ta rằng trông cậu rất giống chị Thạch Lựu trong bộ phim đó, lúc nào cũng thích ríu ra ríu rít nói chuyện, lại còn chẳng tự biết là mình xấu. Tớ không ngờ cậu ta lại gọi cậu như vậy thật, thể mà cậu còn vui vẻ hùa theo suốt ba năm học nữa. Cậu không biết thật à?”

Nụ cười mỉm của Tiễn Niên dần cứng đờ lại, sau đó cả gương mặt cô cũng từ từ đơ ra.

Vương Đông không thể chặn nổi miệng Trương Lỗi, vả lại người ta cũng chỉ đang nói sự thật.

Nhưng mà thời gian trôi đi, mọi chuyện cũng đã thay đổi, đối với Vương Đông, “trái lựu” không còn có ý là chê Tiễn Niên xấu, cũng không hề có ý ngầm chế giễu cô, mà đó chỉ là cách xưng hô thân mật mà cậu dành riêng cho cô mà thôi.

Trong giây lát, đầu Tiễn Niên trống rỗng, nhưng chỉ một thoáng sau đó, cô cũng nhớ ra rất nhiều chuyện.

Mỗi lần Vương Đông gọi cô bằng biệt danh đó, cô đều vui vẻ trả lời, thậm chí cô còn cho rằng đó là biệt danh mà Vương Đông đặt riêng cho cô nên nó hết sức đặc biệt, cô rất hài lòng với nó.

Liệu có phải là vì cô giống như một quả lựu, có bề ngoài rất bình thường, nhưng bên trong lại chứa đầy những viên đá quý đỏ ngọt ngào không?

Nhưng bây giờ lại có người nói với cô: “Không phải đầu, không phải như những gì cậu nghĩ đâu, Vương Đông gọi cậu như vậy cũng chỉ là để chế giễu cậu mà thôi.”

Lúc Vương Đông đuổi kịp Tiễn Niên, cậu nghĩ rằng mình sẽ thấy cô khóc, nhưng hóa ra lại không.

Cô không phí nước mắt vì chuyện mình đã tưởng bở một cách hoang đường như vậy.

Hôm nay chỉ có mỗi học sinh lớp mười hai về trường. Lúc này những người khác đã vội vàng về nhà để điền nguyện vọng rồi, trong sân trường chẳng còn ai nữa.

Sân trường ồn ào đã trở nên tĩnh lặng, cũng giống như tâm trạng sục sôi của cô đã nguội lạnh rồi.

Vương Đông lo lắng muốn giải thích, nhưng dù có dùng hết IQ của mình thì cậu vẫn chẳng thể nghĩ ra được lý do nào hợp lý có thể khiến cô tin tưởng và tha thứ cho mình.

Thậm chí, Vương Đông còn chẳng dám nhắc đến biệt danh đó nữa, cậu gượng gạo gọi cô bằng cái tên mà đã mấy năm rồi cậu chưa gọi: “Tiễn Niên.”

Cũng may là ít nhất cậu còn biết rằng mình không nên sỉ nhục cô thêm nữa.

Tiễn Niên nhìn dáng người mảnh khảnh, cao ráo và gương mặt tuấn tú của cậu, đây là người mà cô đã từng rung động, từng là lý do để cô phấn đấu, là người mà cô muốn đến Bắc Kinh cùng.

Nguồn gốc của sự phấn đấu này đúng là vớ vẩn thật đấy.

Vương Đông cố nắm lấy cơ hội cuối cùng của bản thân: “Tớ nghĩ chắc cậu cũng cảm nhận được, tớ thích...”

Tiễn Niên giật lùi ra sau một bước, lúc nhìn cậu còn nhíu mày lại.

Vương Đông không nói được hết cầu. Vốn cậu không phải là người giỏi ăn nói. Cậu cho rằng cả đời này mình sẽ chẳng bao giờ phải tỏ tình với con gái, nên bây giờ chưa kịp chuẩn bị, chẳng biết nói gì tiếp.

Tiễn Niên cảm thấy thật bất ngờ, chỉ số IQ của cậu cao như vậy, sao cậu lại nghĩ rằng chuyện này vẫn còn cứu vãn được cơ chứ?

Cô nghĩ lần này hai người cạch mặt nhau chắc rồi, chắc sau này cũng chẳng bao giờ gặp lại nữa. Nhưng dù mất cậu, dù cô không đi Bắc Kinh nữa thì cô vẫn có thể đăng ký vào một trường đại học hạng nhất, cô nên cảm ơn cậu mới phải, dù sao thì cậu cũng đã giúp cô rất nhiều.

Vì vậy cô thả lỏng cơ mặt, cố gắng bình tĩnh nhất có thể: “Đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa, tớ không hỏi, mà cậu cũng đừng giải thích nữa.”

“Cậu học giỏi, cũng thích học. Chuyện thi đại học với tớ thì đã xong rồi, nhưng với cậu đây chỉ mới là bắt đầu, có lẽ sau này cậu sẽ học lên tiến sĩ đấy nhỉ.”

“Tớ chúc con đường sau này của cậu sẽ trải đầy hoa hồng.”

“Với cả, cảm ơn vì đã dạy kèm cho tớ.”

Rõ ràng là đã hẹn cùng nhau đi Bắc Kinh rồi mà.

Vương Đông tiến một bước về phía trước, quyết tâm nói một mạch, không để cô cắt lời mình nữa: “Tớ thích cậu! Tớ dám lấy chỉ số IQ của mình ra để bảo đảm rằng tớ thật sự rất thích cậu!”

Chuyện này có còn quan trọng nữa không?

Nghe Vương Đông nói vậy, Tiễn Niên cũng không hề ngạc nhiên, chỉ đáp: “Tớ cũng thích cậu.”

Vương Đông vui vẻ ra mặt, hóa ra là mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được.

Tiễn Niên lại lắc đầu: “Nhưng thích thì có tác dụng gì chứ?”

Vương Đông nhìn cô với vẻ khó hiểu.

Cô nói tiếp: “Một mối tình không nên bắt đầu bằng sự khinh miệt của cậu đối với tớ.”

Tiễn Niên thật sự rất xứng đáng với danh hiệu “Cầm được thì buông được”.

Cô không cần một mối tình mà ngay từ đầu nó đã chứa nhiều tạp chất như vậy.

Lúc học cấp ba, câu nói mà Tiễn Niên được nghe nhiều nhất là: “Đại học là nơi rất tuyệt vời, mấy năm nay các em học hành vất vả như vậy cũng chỉ là để có thể vào một trường đại học tốt rồi sống vài năm vui vẻ nhất cuộc đời mình thôi.”

Vậy nên Tiễn Niên luôn cho rằng mình chỉ cần sống qua được kỳ thi đại học thì sẽ có được tất cả những gì mình muốn, chẳng hạn như yêu đương công khai.

Nhưng kết quả là vào đúng ngày kết thúc cuộc sống cấp ba, mối tình còn chưa kịp nhú mầm của cô đã bị đào cả gốc lẫn rễ lên rồi bị đốt cháy sạch sẽ, chẳng còn chút gì cả.

Tiễn Niên có hai người bạn, An Vũ Mông đảm nhiệm hình ảnh của nhóm và Hàn Sơ Hạ - người còn “man” hơn cả Tiễn Niên.

Thấy Tiễn Niên gặp phải chuyện như vậy, hai người đã có cách an ủi khác hẳn nhau.

Ý của An Vũ Mông là: “Kỳ nghỉ hè dài như vậy, dù sao chúng ta cũng rảnh, chi bằng cậu đi làm đẹp với tớ, rồi học trang điểm, đi mua sắm, ăn mặc thật xinh đẹp vào. Ba tháng nữa vào đại học, chẳng phải cậu sẽ tha hồ mà chọn giữa đám đàn anh à!”

Còn ý của Hàn Sơ Hạ là: “Chúng ta không thể sống theo gu thẩm mỹ của bọn con trai được, hãy cứ là chính mình, kiểu gì thì cũng sẽ gặp được người thích cậu thôi!”

An Vũ Mông quay sang lườm Hàn Sơ Hạ: “Cậu sợ Tiễn Niên xinh lên rồi thì sẽ không chơi với cậu nữa chứ gì! Chúng tớ sẽ không vứt bỏ cậu đâu, lúc làm đẹp cũng sẽ dắt cậu đi theo.”

Hàn Sơ Hạ khinh thường: “Tớ không thèm làm mấy chuyện đàn bà như đi làm đẹp gì đấy đâu!”

Tiễn Niên đang chống cằm đến ngẩn người, nghe thấy hai người nói vậy thì chẳng buồn chớp mắt, dửng dưng nói: “Sơ Hạ, cậu là con gái, đi làm mấy chuyện đàn bà thì có gì sai chứ.”

Nữ sinh có thể thay đổi đến mức nào trong ba tháng?

Ít ra thì tóc cô ấy sẽ mọc dài ra.

Cuối cùng, Tiễn Niên cũng chọn một trường đại học ở địa phương để học, nguyên nhân là sau khi An Vũ Mông cho cô xem loạt ảnh của lễ hội mùa xuân, cô đã quyết định sẽ không gây thêm phiền phức cho đất nước mình nữa.

Trường đại học cách nhà Tiễn Niên khá xa, nhưng vì đã đạp xe đến trường từ hồi cấp hai rồi nên cô quyết định mình sẽ chăm chỉ đạp xe đi học đại học luôn.

Hôm nay là buổi học đầu tiên sau khi kết thúc kỳ huấn luyện quân sự. Trước đó, các sinh viên cùng khóa chỉ có thể gặp nhau lần đầu vào ngày nhập học, về sau các sinh viên nữ và sinh viên nam bị tách ra để đi học quân sự. Tiễn Niên vẫn chưa được gặp toàn bộ các bạn cùng lớp, cô kỳ vọng khá nhiều vào các bạn nam cùng lớp mình, dù sao thì đây cũng là những người mà mình học cùng trong bốn năm tới mà.

Bởi vì đây là ngày đầu tiên đi học nên cô rất phấn khởi, dậy rất sớm, nhưng đến trường rồi mà cô vẫn chưa thấy có ai cả.

Cô nhớ rõ trên thời khóa biểu có ghi phòng học là 307, nên khi nhìn thấy phòng 306, cô đã rất vui vẻ đi vào phòng học bên cạnh, nào ngờ cô lại thấy có một người còn đi học sớm hơn cả cô.

Ở bàn cuối cùng gần cửa sổ, có một nam sinh đang đeo tai nghe đọc sách. Những tia nắng ban mai chiếu từ bên ngoài vào, khiến cho gò má của nam sinh đó như được phủ một lớp ánh vàng dịu nhẹ.

Có vẻ như anh cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, nhưng cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô rồi sau đó lại cúi đầu xuống đọc sách tiếp.

Tiễn Niên đứng cạnh bục giảng, mặc dù cách nhau cả một phòng học, tính theo đường thẳng thì khoảng mười mét, nhưng ấn tượng của cô về cậu nam sinh mà mình vừa mới nhìn thấy lần đầu tiên chỉ vẻn vẹn là: Đẹp trai quá!

Lúc này, Tiến Niên lại nghĩ đến những lời mà giáo viên cấp ba đã từng nói với mình.

Tiễn Niên cảm thấy giáo viên cấp ba không lừa có thật, ngày đầu tiên đi học cô đã thấy rất vui rồi, cô còn thấy vất vả học hành mười mấy năm như vậy, chắc chắn là để gặp anh chàng ở nơi này vào một ngày trời thu tuyệt đẹp như hôm nay.

Cô cảm thấy đại học là một nơi rất tốt, ngay cả bầu không khí nơi này cũng rất ngọt ngào, nhưng mà ngửi kỹ lại thì có vẻ như mùi hương đó được tỏa ra từ người nam sinh kia thì phải.

Cô từ từ đi về phía nam sinh kia, sau đó ngồi xuống ghế trống cạnh anh. Nếu hôm nay là ngày đầu tiên đi học, vậy thì ai đến trước sẽ được ngồi trước, cô xí chỗ này.

Nam sinh kia khó hiểu nhìn cô. Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào mình, anh bỏ tai nghe sang một bên, hỏi: “Có chuyện gì không?”

Tiễn Niên nở nụ cười ngây ngô: “Không có gì, tớ thấy chỗ này thơm quá.”

Cậu nam sinh chỉ ra ngoài cửa sổ: “Hoa quế nở rồi.”

Hóa ra là mùi hương ngọt ngào của hoa quế.

Ngoài cửa sổ, ở dưới tầng có hai hàng cây quế đang nở rộ.

Gió thu nổi lên, thổi bay cánh hoa xuống đất, những bông hoa nhỏ màu đỏ vàng rơi xuống mặt đường nhựa màu đen. Màu đỏ đen trông rất bắt mắt, đây chính là giống hoa tên là Đan Quế.

Nếu đã bắt chuyện với bạn học mới rồi thì thôi làm quen luôn trước khi vào học cũng tốt.

Tiễn Niên rất thoải mái giới thiệu bản thân: “Xin chào, tớ tên là Tiễn Niên, rất vui được làm quen với cậu.”

Người bình thường nếu nghe thấy tên người khác thì cũng sẽ tự nói ra tên của mình, như vậy mới phải phép. Nhưng cậu nam sinh này chỉ nhìn cô một lúc chứ không chịu đáp lại.

Nói thật thì là do anh không phản ứng lại kịp.

Anh có thói quen chạy bộ vào buổi sáng, sáng nào chạy xong cũng sẽ đi vào phòng học để học lại từ mới. Trước khi các sinh viên khác đến, phòng học thường rất yên tĩnh, nên việc học của anh cũng rất hiệu quả.

Sáng hôm nay đột nhiên lại có cô sinh viên nào tự nhiên xuất hiện cũng coi như thôi, ấy thế mà cô nàng còn lại gần anh một cách tự nhiên như thế nữa.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Hằng Lê BảoTruyện này nữ 9 ok không ạ để mình đọc với - sent 2023-10-20 22:55:55
nguyennguyet19Cho m hỏi tr có hay k các thánh - sent 2023-08-22 21:17:43
vanhamy357Cho minh xin rv zoii - sent 2023-05-17 23:18:26
vanhamy357Văn án của tất cả các truyện đâu r ad - sent 2023-05-17 23:17:55
Huyền Trương1580481987Duyệt thẻ e với ạ - sent 2023-02-23 19:19:21
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương