Phú Bà Khi Yêu full

Chương 3: Tớ có thể ngồi cùng bàn với cậu được không?

/463
Trước Tiếp
Mạnh Quân tự nhận từng thấy một trăm lẻ một cách tỏ tình của các nữ sinh, nhưng đây là lần đầu tiên có một nữ sinh bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, giới thiệu về bản thân mình như cô.

Anh nghĩ đến một vấn đề: “Sau khi bị từ chối, liệu cô có hối hận vì đã giới thiệu tên mình không?

Đây là tâm lý bình thường của người thường xuyên được tỏ tình. Anh chẳng thể nhớ nổi tên và khuôn mặt của những nữ sinh bị mình từ chối trước đó, nên dù sau này có gặp lại nhau, anh cũng không biết đã từng từ chối người ta, hai bên cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Như cô bạn Tiễn Niên này, vừa gặp đã giới thiệu tên mình, về sau gặp lại không biết sẽ khó xử thế nào đây?

Tiễn Niên không thấy anh đáp lại thì cũng chẳng nhụt chí. Dù sao lát nữa giáo viên cũng sẽ điểm danh, đến lúc đó cô sẽ biết ai tên là gì ngay ấy mà, không cần phải vội.

Cô mỉm cười để làm dịu bầu không khí, sau đó lấy ra một chiếc hộp đựng đồ ăn hình mặt mèo có in hình hoa anh đào màu hồng nhạt từ trong túi: “Bây giờ vẫn còn sớm, tớ có thể ăn sáng trước.”

Sau đó cô lại nói thêm: “Cậu không để bụng chứ?” Vừa nói, cô vừa mở hộp đựng đồ ăn ra, bên trong là bánh sandwich được cắt thành hình chữ nhật, không phải là món gì quá nặng mùi nên nam sinh cũng lắc đầu, tỏ ý là mình không để bụng.

Tiễn Niên cầm một miếng bánh lên ăn, vì đây là món mà cô tự làm nên cảm thấy nó rất ngon. Cô vừa uống trà lúa mạch vừa tự khen chính mình: “Mình đúng là thiên tài! Dưa chuột giòn giòn thật là ngon.”

Nam sinh kia cũng ngửi được mùi thơm mát thoang thoảng của dưa chuột, chưa kể giữa hương thơm ngọt ngào sực nức của hoa quế, mùi thơm ấy càng trở nên rõ ràng hơn.

Con người vốn yêu thích các loại đồ ăn, dù không muốn ăn nhưng vẫn sẽ tò mò, vậy nên anh khẽ liếc mắt nhìn sandwich trong hộp. Những miếng bánh được cắt rất vuông vắn, vừa miếng, màu sắc rất đa dạng, chắc hẳn nhân bánh cũng rất đầy đặn. Kết luận: có vẻ như bánh rất ngon.

Mặc dù anh chỉ vội liếc qua nhưng vẫn bị Tiễn Niên luôn lén nhìn anh phát hiện ra.

Cô đẩy hộp đồ ăn về phía nam sinh, nhiệt tình nói: “Sáng nay tớ vui quá nên đã làm năm vị bánh khác nhau, nhưng lại ăn không hết được. Cậu nhìn xem có vị nào mà cậu thích không, ăn giúp tớ một ít nhé.”

Nghe vậy, nam sinh bỗng cảm thấy nước miếng của mình tiết ra nhiều hơn. Buổi sáng nên có cảm giác thèm ăn hơn sao? Hay là do sáng nay chỉ ăn một ít bánh bao và cháo nên còn chưa no?

Anh nghe theo lời kêu gọi của dạ dày, nghiêng đầu nhìn mấy miếng sandwich trong hộp, bỗng cảm thấy miếng bánh kẹp thịt lợn xông khói và xúc xích có vẻ rất ngon.

Tiễn Niên nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó lấy mấy miếng sandwich nhỏ có hai vị đó đặt vào nắp hộp, đưa cho anh.

Từ đầu đến cuối, anh không hề nói câu nào, vậy mà cô vẫn có thể tìm ra được chính xác vị anh muốn ăn, cũng không hề cảm thấy gượng gạo, vui vẻ ăn tiếp bữa sáng của mình.

Trà lúa mạch không chỉ có mùi rất thơm, hơn thế nữa nó còn tỏa ra vị ngon của đồ ăn, lại là đồ ăn đã được nấu chín, đây chính là loại trà có thể khiến người ta vừa ngửi mùi đã thấy thèm ăn.

Bình giữ nhiệt của Tiễn Niên khá nhỏ, chỉ đựng được năm trăm mililit trà lúa mạch, cộng thêm việc cô đang dùng nắp bình để uống nên dù có cảm nhận được ánh mắt của nam thần, cô cũng chẳng thể chia phần cho anh được.

Bỗng nhiên cô nhớ ra là hình như mình vẫn còn đồ ăn, cô mở cặp ra, lục lọi một lúc tìm được một hộp sữa chua. Cô không nói gì, chỉ để hộp sữa chua sang bàn của nam thần.

Sandwich người ta cho anh cũng đã ăn rồi, bây giờ ra vẻ khách sáo thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nhỉ?

Nam sinh uống sữa chua xong thì Tiễn Niên cũng ăn xong bữa sáng của mình. Đúng là, được ăn uống no đủ rồi thì đầu óc minh mẫn, mà tâm trạng cũng sảng khoái hơn hẳn. Quan trọng nhất là có một nam sinh đẹp trai yên tĩnh thế này ngồi bên cạnh, dù đã quen ăn những món mình nấu rồi nhưng vẫn có cảm giác ngon hơn hẳn.

Tiễn Niên cất hộp đồ ăn, đi vứt rác rồi quay lại bên cạnh anh.

Nam sinh nghĩ, ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, chắc là giờ sẽ đến khoảnh khắc kia.

Mặc dù cách tỏ tình của cô hơi khác thường, cũng quá cồng kềnh, nhưng anh cảm thấy cũng không đến nỗi nào.

Anh thấy bữa sáng rất ngon nên đã quyết định lúc từ chối cô sẽ nói dịu dàng hơn một chút.

Thấy nam thần cứ nhìn mình chằm chằm như đang đợi mình nói gì đó, Tiễn Niên bỗng thấy căng thẳng, ngại ngùng không thể lên tiếng nổi, nhưng cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh, vậy nên cứ nhìn tới nhìn lui, muốn nhìn lại không dám nhìn thắng, khó chịu muốn chết.

Sáng nay nam sinh bị cô làm chậm trễ thời gian học từ mới, mặc dù không giận nhưng anh cũng muốn có thể giải quyết chuyện này nhanh chóng. Anh không muốn sáng mai lại thấy cô dùng chiêu này làm hỏng thời gian học buổi sáng của anh.

Cuối cùng, Tiễn Niên khẽ ho một tiếng, lấy hết can đảm nói: “Ừm thì, tớ, sau này...”

Dù từ bé đến lớn, nam sinh đã được tỏ tình rất nhiều lần bằng rất nhiều cách khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cụm từ “Tớ sau này...”, vậy nên anh rất tò mò, cô định dùng cách nói độc đáo nào để bày tỏ tình cảm với anh đây?

Có điều dù thế nào, cô cũng thành công khiến anh chú ý, ít nhất là cho đến hiện giờ, anh đã nhớ kỹ cô rồi.

Trước giờ Tiễn Niên chỉ mua bánh mì gối ở một cửa hàng bánh mì, bởi vì cửa hàng đó làm rất ngon, ngày nào cũng nướng mẻ mới. Thế nhưng không hiểu sao, mỗi lần ăn bánh mì chỗ này xong, nước miếng của cô lại không ngừng tiết ra.

Cho nên lúc này không phải cô cố ý muốn ngừng lại, mà nước miếng của cô đã tràn ra, cô sợ sẽ trào ra ngoài.

Cô gắng sức nuốt nước miếng, trong mắt nam sinh, động tác này chính là cô đang căng thẳng, những lời tiếp theo mới là quan trọng.

Tiễn Niên lấy hết can đảm hỏi: “Tớ có thể ngồi cùng bàn với cậu không?”

Nam sinh sững người, đây là lần đầu tiên trong mười chín năm cuộc đời đối mặt với một lời tỏ tình mà không thể dễ dàng dùng ba chữ “Rất xin lỗi để từ chối.

Mặc dù yêu cầu của Tiễn Niên cũng không quá đáng nhưng anh đã có bạn ngồi cùng bàn rồi.

Nhưng kỳ lạ là, hiện tại đã khai giảng hơn một tháng, nếu Tiễn Niên là học sinh chuyển trường thì có hơi muộn phải không?

Hay là cô đưa ra yêu cầu như vậy chỉ là một chiến thuật đường vòng, muốn bắt đầu bằng cách làm bạn với anh, tác chiến lâu dài?

Lần đầu tiên đối diện với lời tỏ tình của một nữ sinh mà anh lại cảm thấy đây là một “câu hỏi khó”, anh không thể trả lời.

Lúc hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, im lặng không nói gì, có vài bạn học lần lượt đi vào trong phòng học, bọn họ đi vào rất tự nhiên nói: “Chào buổi sáng, Mạnh Quân, cậu lại là người đến sớm nhất.”

Nói rồi phát hiện bên cạnh anh còn có một cô gái, thế là cậu ta lại nói thêm: “Hóa ra còn có người đến sớm giống cậu.”

Nói rồi cậu ta lại cảm thấy không đúng, bọn họ đều không nhận ra cô gái đáng yêu buộc tóc hai bên kia.

Thế nhưng nghĩ lại, cậu ta liền hiểu ngay, chắc chắn lại là fan hâm mộ bị Mạnh Quân hấp dẫn rồi. Mọi người đã quá quen với cảnh này, thậm chí còn chẳng thèm nhìn thêm, chỉ ồn ào tìm vị trí ngồi xuống, không quấy rầy hai người kia nữa.

Cuối cùng Tiễn Niên cũng biết được tên của nam thần, bèn nghĩ nam thần quả không hổ là nam thần, ngay cả cái tên cũng hay như thế, viết là Mạnh Quân nhỉ? Đọc lên cứ giống như “Mộng Quân” ấy.

Đúng thật “Quân” này chỉ có ở trong mộng thôi, trên đời này mấy lần được gặp cơ chứ.

Thoáng cái, một vài bạn học đã lục tục đến thăm, nhưng Tiễn Niên vẫn không hề có ý định đứng dậy rời đi. Mạnh Quân thầm thấy nghi ngờ: “Không phải cô ấy muốn thương lượng chuyện đổi chỗ ngồi với bạn cùng bàn của mình thật đấy chứ?”

Cuối cùng cũng có bạn nữ đi vào trong phòng học, bọn họ vừa đến đã vội vã chào hỏi Mạnh Quân, sau đó nhìn thấy Tiễn Niên ở bên cạnh thì lập tức đổi thành vẻ mặt khinh bỉ.

Mạnh Quân là “hot boy” của khoa, danh tiếng lan xa, thường xuyên có các bạn nữ thích anh đến đây, vậy nên bình thường lúc nhìn thấy bạn nữ lạ mặt ở trong lớp học, phản ứng đầu tiên của các bạn nữ trong lớp chính là: “Mấy bạn nữ lớp khác thật sự là đủ lắm rồi, cứ sáng tinh mơ là lại tới lớp chúng ta để thể hiện tình yêu, sắp vào lớp rồi còn không đi! Phiền phức!”

Tuy rằng mọi người đều đã quen với việc này, nhưng vẫn ôm tâm lý “Cho dù tôi không có được Mạnh Quân, nhưng dù sao Mạnh Quân cũng là tài sản của lớp chúng tôi, mấy kẻ khác lớp các người đừng có mà ngày ngày ngấp nghé cậu ấy như thế”. Vậy nên hễ nhìn thấy những bạn nữ khác lớp là các bạn nữ trong lớp đều vô cùng đồng lòng.

Tiễn Niên thầm nghĩ cô không biết các bạn nam trong lớp thì không nói làm gì, nhưng tại sao ngay đến cả các bạn nữ mà cô cũng không quen là thế nào nhỉ?

Hơn nữa chẳng phải hôm nay là ngày đi học đầu tiên ư? Tại sao mọi người đều trông có vẻ vô cùng thân quen vậy? Cuối cùng Tiễn Niên cũng hỏi câu hỏi duy nhất cần hỏi vào buổi sáng hôm nay: “Xin hỏi, đây có phải là phòng học môn kinh tế học của lớp ba năm nhất không?”

Trong lần đầu tiên gặp cô, Mạnh Quân chỉ nói với cô tổng cộng đúng ba câu. Đây chính là câu thứ ba, cũng là câu dài nhất: “Đây là phòng học môn quản lý tài chính của lớp một năm hai.”

Tiễn Niên nhìn thời gian, đã sắp bắt đầu vào học, nhưng cô lại đi nhầm phòng mất rồi.

Cô nhanh chóng cầm lấy cặp sách rồi chạy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn tấm biển ngoài cửa mới phát hiện ra đây là phòng học 308.

Sau đó cô tìm được phòng học 306 ở phía bên kia cầu thang của hành lang đối diện.

Kế bên không phải là phòng 307 đấy chứ.

Cuối cùng Tiễn Niên cũng nhớ rõ chuyện này.

Có điều, đi nhầm phòng học lại gặp được nam thần, không đúng, là Mạnh Quân. Thật ra chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng là chuyện tốt đấy chứ!

Phạm sai lầm nhỏ, nhưng gặp được một nam sinh tuyệt vời như thế. Nghĩ đến đây, cô lập tức cảm thấy vui vẻ.

Sau đó, cô mới biết những sinh viên học ở tầng này đều cùng khoa với cô, vậy sau này sẽ có cơ hội chạm mặt nhau rồi, quả thật là giống như trúng số vậy.

Con gái rất dễ quy tất cả những ngẫu nhiên và trùng hợp thành số mệnh sắp đặt.

Thế nên Tiễn Niên cho rằng, việc cô vừa gặp đã yêu Mạnh Quân thật ra là do số mệnh sắp đặt.

***

Duyên trời định.

Chỉ là, nếu cô đã có thể thích Mạnh Quân ngay từ cái nhìn đầu tiên, vậy cũng sẽ có rất nhiều cô gái thích Mạnh Quân, cô có ưu thế không?

Tiễn Niên bắt đầu đào sâu những ưu thế của mình: “Mình không chỉ thông minh xinh đẹp, cần cù dũng cảm, lương thiện đáng yêu mà còn dịu dàng hiền thục, quan trọng hơn chính là, mình có một tâm hồn rất là đẹp luôn!”

Nghĩ thấy mình có nhiều ưu điểm như vậy, cô thật sự không nghe giảng nổi nữa, hận không thể nhanh chóng chạy sang lớp học của Mạnh Quân rồi nói với anh:

“Mạnh Quân, thật ra em không tệ chút nào, anh có muốn thử chung sống với em không?”

Thậm chí cô còn hận không thể chia ưu điểm của mình ra làm chín chương rồi viết chúng ra một cách thật chi tiết để cho Mạnh Quân biết được rằng cô chính là một cô gái có tâm hồn đẹp đến nhường nào!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Hằng Lê BảoTruyện này nữ 9 ok không ạ để mình đọc với - sent 2023-10-20 22:55:55
nguyennguyet19Cho m hỏi tr có hay k các thánh - sent 2023-08-22 21:17:43
vanhamy357Cho minh xin rv zoii - sent 2023-05-17 23:18:26
vanhamy357Văn án của tất cả các truyện đâu r ad - sent 2023-05-17 23:17:55
Huyền Trương1580481987Duyệt thẻ e với ạ - sent 2023-02-23 19:19:21
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương