Phú Bà Khi Yêu full

Chương 4: Nam thần nhà mình siêu tao nhã

/463
Trước Tiếp
Cở điều tỷ lệ nam nữ của khoa quản lý kinh tế luôn duy trì ở mức 3:1, không khác gì “khoa hòa thượng”, quả thật là thiên đường của nam sinh. Ngoài | ra các khoa khác như kế toán, kiểm toán, ngoại thương và thương mại điện tử thì lại có nhiều gái xinh hơn.

Tiễn Niên bỗng nhận ra chắc chắn là Mạnh Quân còn chưa thèm nhìn tới vẻ đẹp bên ngoài của cô, vậy sao còn có thời gian nhìn thấy vẻ đẹp tâm hồn chứ? Nghĩ đến đây là lại thấy buồn, thế nhưng cô là một cô gái kiên cường, không có năng lực khiến người khác vừa gặp đã yêu thì dù sao cũng phải có nghị lực khiến người ta lâu ngày sinh tình chứ.

Tuy rằng cuộc sống đại học cũng khá sặc sỡ muôn màu, mọi người cũng bộn bề nhiều việc, nhưng đã ăn của người ta, uống của người ta mà vẫn chưa có cơ hội nói câu cảm ơn, trong lòng Mạnh Quân vẫn có chút áy náy.

Nếu không phải Tiễn Niên muốn tỏ tình với anh mà chỉ là một đàn em bất cẩn vào nhầm phòng học, cư xử với anh nhiệt tình như thế mà anh lại đáp trả bằng thái độ bài xích như vậy thì hơi lạnh lùng.

Mạnh Quân vẫn nghĩ nếu hôm nào gặp lại thì phải chân thành nói cảm ơn cô mới được.

Kết quả còn chưa đợi đến “hôm nào” thì đã thấy Tiễn Niên đang đứng chờ ở đầu cầu thang.

Nữ sinh vừa lên đại học sẽ nhanh chóng thay đổi lại cách ăn mặc.

Cho dù có là kiểu nữ sinh mạnh mẽ thô kệch chậm chạp như Hàn Sơ Hạ cũng sẽ bị các bạn nữ trong phòng thay đổi một cách vô tri vô giác, bắt đầu chú ý đến bề ngoài của bản thân, sẽ chú ý tỉa mày, tẩy lông và cạo ria mép.

Tất nhiên, việc cạo ria mép không phải nữ sinh nào cũng cần làm.

Chỉ cần nữ sinh lên đến năm hai thì chuyện trang điểm nhuộm tóc cũng không còn là hiếm nữa.

Thế nên kiểu tóc đen dài ngang vai, buộc hai bên như học sinh trung học của Tiễn Niên rất bắt mắt.

Lúc Mạnh Quân nhìn thấy cô thì câu cảm ơn ấp ủ từ lâu lại không thể thuận lợi nói thành lời, vì tất cả mọi người qua lại đều nhìn sang bên này. Đám đông nhốn nháo muốn xuống cầu thang nhưng anh lại đột nhiên dừng bước, vì vậy anh đã xảy ra va chạm với một vài người.

Tiễn Niên đứng đó là để đợi anh, thấy anh vừa dừng bước thì lập tức bước đến nói: “Đàn anh tan học rồi, đi ăn với em được không?”

Anh vốn cũng có chuyện muốn nói, cô đã nói cùng ăn cơm, thì lúc ăn cơm nói là được rồi, dù gì cầu thang cũng không phải nơi thích hợp để trò chuyện.

Thật ra đồ ăn trong căn tin trường cũng không quá tệ, lúc Tiễn Niên trong kỳ huấn luyện quân sự đã ăn thử vài nơi. Hôm nay cô muốn thử món cơm trộn của Hàn nên đã hỏi ý Mạnh Quân, anh vui vẻ đồng ý, hai người bắt đầu xếp hàng đợi trước cửa.

Đang là giờ cơm nên căn tin đông nghẹt người, mọi người chạm mặt nhau đều sẽ hàn huyên đôi câu, thế nên tiếng nói chuyện xung quanh vô cùng ồn ào.

Bạn sáng lần đầu gặp nhau Tiễn Niên đã phát hiện ra một chuyện, Mạnh Quân rất yên tĩnh.

Quả thật Mạnh Quân không thích nói chuyện, cũng không thích ồn ào. Anh đã quen trạng thái ở một mình, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh.

Với Mạnh Quân mà nói, nếu chỉ cần gật đầu để thể hiện ý nghĩ thì anh sẽ không nói thêm chữ “Ừm” nào nữa.

Giống như bây giờ vậy, hai người đứng xếp hàng cùng nhau nhưng anh vẫn không nói câu nào.

Chẳng lẽ người phụ trách hâm nóng bầu không khí không phải đều là nam sinh sao? Thế nhưng Mạnh Quân cứ thản nhiên im lặng như thế, không hề cảm thấy hai người đi chung thế này có gì ngại ngùng.

Tiễn Niên thì lại không như thế, cô là người thích huyên thuyên nên nhịn nói thế này thật là khó chịu.

Huống chi giọng Mạnh Quân dễ nghe như thế, nếu phải dùng một từ để hình dung thì Tiễn Niên cảm thấy rất xứng với hai chữ “thuần phác”, bởi chỉ cần anh cất tiếng là cô đã say rồi.

Cô hít sâu vài hơi rồi quyết định giả vờ tùy ý hàn huyên với Mạnh Quân đội câu.

Thế nhưng cô vừa mới quay lại còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Mạnh Quân dựa gần đến cô, vẻ mặt anh bình tĩnh nhưng lại sạch sẽ trong trẻo, thành công đánh tan khí thế cô tích cóp được.

Mạnh Quân chủ động đến gần cô.

Tiễn Niên hé miệng nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Lúc Mạnh Quân cách cô đủ gần thì khẽ khàng hỏi: “Thêm ớt không?”

Tiễn Niên chớp chớp mắt: “Thêm, thêm nhiều chút!”

Mạnh Quân lại dùng âm lượng như cũ nói với dì phát cơm: “Hai phần cơm trộn, một phần thêm nhiều ớt.”

Thì ra là những người xếp hàng phía trước đã xong rồi, đến lượt anh và Tiễn Niên gọi món.

Tuy rằng khí thế của Tiễn Niên đã tán loạn nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Cô bước ra khỏi hàng rồi đứng cạnh Mạnh Quân chờ nhận cơm. Tuy vẻ mặt cô không có gì bất thường nhưng thật ra nội tâm đã đang gào thét.

Trong khoảnh khắc Mạnh Quân đến gần, nghe được giọng nói của anh thì trong đầu của cô chỉ còn lại một hình ảnh: Nam thần nhà mình thật tao nhã!

Nghĩ tới những người thích lên giọng lớn lối ở nơi công cộng, những người thích nói chuyện như chốn không người, những người không phân biệt hoàn cảnh tùy ý buông lời thô tục, còn rất nhiều mà không kể xiết.

Chỉ có mình Mạnh Quân là nghiêng người đến gần dùng âm lượng chỉ đủ cô nghe để hỏi mà thôi.

Tiễn Niên cảm thấy hành động quan tâm đến cảm nhận của người xa lạ này của Mạnh Quân, một là vì Mạnh Quân được dạy dỗ tốt nên lịch sự, hai là tính cách anh tốt nên rất quan tâm người khác. Dù cho là vì lý do gì, cô chỉ muốn nói: “Cô thích!”

Tương ớt Hàn Quốc chỉ được cái thơm thôi chứ nếu so sánh với loại ớt cay Tứ Xuyên thì chẳng nhằm nhò gì.

Mạnh Quân nhìn thấy nồi cơm của Tiễn Niên sau khi trộn chuyển sang màu đỏ au, lo rằng lát nữa cô ăn xong sẽ cảm thấy khó chịu, bèn đứng dậy đi mua hai cốc trà sữa.

Tiễn Niên cảm thấy duyên phận giữa hai người thật kỳ diệu, sáng nay cô mời anh ăn đồ ăn uống sữa chua, đến trưa anh lại mời lại cô. Cô khẽ mỉm cười, vừa ăn vừa uống, cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì Mạnh Quân rất kiệm lời, nên cả bữa cơm chỉ có mỗi Tiễn Niên nói. Đầu tiên cô giải thích về chuyện hiểu nhầm sáng nay, sau đó hỏi Mạnh Quân quê ở đâu, sau khi biết hai người đều là dân bản địa của thành phố này lại hỏi tiếp Mạnh Quân tốt nghiệp trường cấp ba nào.

Mạnh Quân tốt nghiệp trường cấp ba Lam Phong, một trường quý tộc tư nhân. Ngôi trường đó tuyển sinh khá ít, nhưng tỉ lệ học lên rất cao.

Trường cấp ba Lam Phong rất nổi tiếng ở thành phố này, đây là trường quý tộc nên tất nhiên là toàn các học sinh nhà giàu rồi.

Nhưng nguyên nhân chính khiến ngôi trường này trở nên nổi tiếng với các học sinh khác đó là vì vườn trường Lam Phong rất đẹp. Ban đầu nơi đó được khai thác để xây dựng sân golf, nhưng vì lý do chính sách nên dự án đó đã ngừng thi công, sau này kiến thiết lại thành trường học.

Khuôn viên trường cấp ba Lam Phong đẹp miễn bàn, tất cả các tòa nhà dạy học đều được xây dựng theo phong cách châu u.

Các học sinh theo học ở trường phải mặc đồng phục, nữ sinh mặc váy màu xanh đậm, còn nam sinh mặc âu phục màu trắng đen. Trường học có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với trang phục, đồng nghĩa với việc chi phí họ dành cho đồng phục cũng rất cao.

Trong khuôn viên trường với các tòa nhà san sát theo phong cách Anh, học sinh và giáo viên đều mặc đồng phục hay đồ công sở phong cách Anh, đứng trong sân trường Lam Phong nhìn ra sẽ có ảo giác như mình đang ở trường Eton vậy.

Cũng chính vì may mắn sở hữu khuôn viên trường và văn hóa độc đáo như thế, nhiều năm qua trường cấp ba Lam Phong đã trở thành nơi quay chụp rất nhiều bộ phim thần tượng.

Tiễn Niên biết trường cấp ba Lam Phong qua một lần đọc tạp chí. Trong đó có một bài báo với tiêu đề: “Tìm kiếm bộ đồng phục đẹp nhất Trung Quốc!” đưa tin rằng đồng phục của trường cấp ba Lam Phong đã được làm ra bởi một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, tổng cộng có năm bộ quần áo được chia làm bốn mùa. Trong số đó, Tiễn Niên đặc biệt ấn tượng sâu sắc với bộ lễ phục.

Áo sơ mi trắng cổ đứng, nơ trắng, áo gile đen và tuxedo đuôi dài.

Bộ đồ đó rất trang trọng, vừa nhìn đã biết nó được mặc khi tham gia các dịp quan trọng. Người mẫu mặc bộ đồ đó là một nam sinh rất điển trai, nụ cười của nam sinh đó rất quyến rũ, mà thần thái của cậu ta cũng rất giống quý tộc.

Tiễn Niên còn nhớ là khi xem quyển tạp chí đó, An Vũ Mông còn đấm ngực, giậm chân nói: “Đẹp quá đi mất, đồng phục trường cấp ba này đẹp thật đấy! Nếu biết trước như vậy thì dù có chết tớ cũng phải học ở Lam Phong!”

Vậy nên An Vũ Mông đã căm thù bộ đồng phục thể dục có kiểu dáng bao tải của trường cấp ba Vị Ương suốt hai năm trời, mãi đến năm thứ ba cô ấy rời trường để theo học ngành phát thanh truyền hình thì cô ấy mới thôi không còn oán hận về chuyện đó nữa.

Tiễn Niên nhớ đến chuyện này, tò mò hỏi: “Đồng phục trường cấp ba Lam Phong gần như đều là kiểu vest, phải đeo cà vạt hoặc đeo nơ. Các anh mặc đồ nghiêm túc như vậy, rồi lúc nào cũng phải sơ vin thì có cảm thấy khó chịu không?”

Dáng ngồi của Mạnh Quân rất nghiêm túc, dù là sáng nay khi anh ngồi học từ mới một mình trong phòng học, hay là bây giờ khi anh ngồi ăn cơm, lúc nào anh cũng ngồi thẳng lưng, rất giống câu nói đúng như tùng, ngồi như chuông vậy.

Mạnh Quân đã ăn xong cơm, anh đặt đũa lên trên bộ đồ ăn, sau đó lau sạch miệng rồi mới từ từ trả lời cô: “Trước kia khi mới học Lam Phong thì tôi cũng không quen lắm, trước khi học ở đó tôi còn chưa mặc vest bao giờ.

Cô nói đúng, bộ đồ không thoải mái nhất chính là bộ đồ mặc vào các dịp lễ, cổ áo của nó rất cứng, lại còn chật nữa. Mặc dù lúc mặc lên thì nhìn rất đẹp, nhưng nó lại ôm vào cổ rất chặt.

Chỉ cần mặc những bộ quần áo ấy lên người là đã thấy khó chịu rồi chứ đừng nói đến việc mặc để đi học cả một ngày dài. Những nhà trường có quy định rất nghiêm khắc về trang phục, hơn nữa còn không chút nhượng bộ.

Phía nhà trường cho rằng việc học vốn không phải là một việc thoải mái, nếu để chúng tôi có cảm giác thoải mái, chúng tôi sẽ không chịu cố gắng.

Nhưng con người có thể làm quen được với một số thứ. Như tôi vậy, sau khi mặc bộ đồng phục đó được sáu năm rồi, dù bây giờ không mặc đồng phục nữa nhưng tôi vẫn tự giác ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu, ưỡn ngực, điều này đã trở nên rất bình thường đối với tôi.”

Tiễn Niên nghe vậy thì ngộ ra: “Hóa ra tư thế đẹp đều là được rèn luyện ra.”

Nhưng mà, Mạnh Quân vừa nói rằng anh đã học ở Lam Phong những sáu năm?

Tiễn Niên cũng từng nghe đồn rằng trường cấp ba Lam Phong bồi dưỡng học sinh của mình như bồi dưỡng quý tộc vậy, mặc dù không đến mức khiến họ phải tinh thông cả cầm kỳ thi họa, nhưng mỗi một học sinh ở đó đều biết chơi ít nhất một hai loại nhạc cụ, hai ngoại ngữ trở lên, và chơi giỏi hai môn thể thao trở lên. Đó mới chính là sự phát triển toàn diện về cả đức, trí, thể, mỹ.

Việc học phong phú như vậy, tất nhiên là tiền học phí cũng sẽ rất cao. Nghe nói, học phí ở Lam Phong khoảng một trăm nghìn tệ mỗi năm.

Quả nhiên, Mạnh Quân không phải là con trai của gia đình bình thường.

Nhưng truyền thuyết về Lam Phong không chỉ gồm phần bề nổi mà Tiễn Niên biết, mà sáu năm Mạnh Quân theo học ở Lam Phong cũng rất đặc sắc.a
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Hằng Lê BảoTruyện này nữ 9 ok không ạ để mình đọc với - sent 2023-10-20 22:55:55
nguyennguyet19Cho m hỏi tr có hay k các thánh - sent 2023-08-22 21:17:43
vanhamy357Cho minh xin rv zoii - sent 2023-05-17 23:18:26
vanhamy357Văn án của tất cả các truyện đâu r ad - sent 2023-05-17 23:17:55
Huyền Trương1580481987Duyệt thẻ e với ạ - sent 2023-02-23 19:19:21
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương