Phú Bà Khi Yêu full

Chương 9: Một hạt đậu phộng, một nụ hôn

/463
Trước Tiếp
Hôm nay hai người không tránh khỏi việc chạm mặt nhau, cô lập tức cầm một lon nước uống đưa cho anh ta, Cảnh Sơn mỉm cười nói: “Anh rất vui vì

em đối xử tốt với anh, nhưng anh hi vọng mối quan hệ giữa hai chúng ta sẽ như bạn bè, chứ không phải là em luôn cảm thấy mắc nợ anh.”

Tiễn Niên nghe xong, lại lục trong ba lô lấy ra một gói khô mực đưa cho anh ta: “Đây là món ăn vặt em thích nhất, tặng anh! Đây là biểu tượng cho tình bạn của chúng ta!”

Cảnh Sơn phì cười, vươn tay nhận gói khô mực rồi nói: “Dùng đồ ăn kết bạn, em là học sinh tiểu học đấy à?”

Mạnh Quân thầm nói trong lòng: “Không, cô ấy là học sinh mẫu giáo.”

Nhưng Cảnh Sơn rất thích cách kết bạn này, nhìn dáng người của anh ta là rõ.

Tiễn Niên đầu biết rằng Mạnh Quân đang nghi ngờ tuổi tác của cô, cô nghĩ rằng anh là một người đứng đắn!

Hóa giải chuyện ngại ngùng với Cảnh Sơn xong, cô lấy vài thứ còn sót lại trong ba lô đưa cho Mạnh Quân.

Lúc Mạnh Quân đang xem phim sẽ không ăn gì, bèn khéo léo từ chối.

Phim rất xuất sắc, không cho khán giả có thời gian đi vệ sinh, câu chuyện liền mạch, tình tiết đan xen vào nhau, tiết tấu cực kỳ chặt chẽ.

Tiễn Niên xem rất vui, nhưng tay cũng không ngừng nghỉ, liên tục nhét đồ ăn vào miệng.

Cuối cùng, cảnh hành động gay cấn cũng đến hồi kết, đến cảnh hai nam nữ chính diễn cảnh tình cảm, mọi người đều thả lỏng, nghỉ ngơi một chút.

Tiễn Niên đang ăn một gói đậu phộng rang muối, cảm thấy rất ngon, bèn khẽ giọng hỏi Mạnh Quân: “Đậu phộng rang muối này rất ngon, anh có muốn ăn thử không?”

Mạnh Quân ngồi giữa hai người không ngừng ăn ăn ăn nên vẫn bị ảnh hưởng một chút. Khi phim chiếu gần một tiếng, anh thật sự đã hơi muốn ăn đồ ăn vặt, vì thế trả lời “Ừ”.

Mạnh Quân để tay lên thành ghế, mở lòng bàn tay ra, chờ đậu phộng của cô, lại đột nhiên cảm giác trên môi có gì đó. Anh vô thức mở miệng, cô liền đút hạt đậu phộng vào miệng anh.

Mạnh Quân suýt sặc chết vì hạt đậu phộng đó.

Bình thường ai lại đột nhiên đút đồ ăn hoặc đậu phộng cho người khác giới ăn chứ?

Được rồi, lúc này anh cuối cùng cũng nhớ ra chuyện Tiễn Niên từng nói muốn theo đuổi anh. Nghĩ lại, cô thật sự muốn làm mọi tiếp xúc thân mật với anh.

Mạnh Quân nhận ra chuyện này không thể trách Tiễn Niên , bởi vì anh nói “Ừ”, còn về phần cô đưa cho anh kiểu gì thì lại là việc của cô.

Mạnh Quân che miệng, không nhả hạt đậu phộng kia ra, miễn cưỡng nuốt xuống rồi nói: “Tôi tự ăn.”

Vì vậy anh đã lấy một gói đậu phộng.

Vừa nãy Tiễn Niên đã chạm được vào môi anh, mặc dù chỉ là thoáng chốc, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự ấm áp, mềm mại kia.

Cô trộm cười trong bóng tối, trong lòng thầm đọc hai chữ “Mạnh Quân”, “Mạnh Quân”.

Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến hai chữ này là cô liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc.

Sau khi bộ phim kết thúc, credits(*) bắt đầu xuất hiện, ánh đèn phòng chiếu sáng lên, các bạn học lần lượt đi ra.

(*) Credits: nằm ở phần cuối của một bộ phim, giới thiệu về các diễn viên, đạo diễn, nhà biên kịch,...

Tiễn Niên ngồi im, hỏi Mạnh Quân: “Lát nữa còn có after credits(*), anh có muốn đợi không?”

(*) After credit: Sau khi hết đoạn credits sẽ đến phần này, nhưng không phải phim nào cũng có.

Mạnh Quân rất thích series phim này, nếu có after credits thì nhất định phải xem.

Mọi người đã đi hết, chỉ còn ba người ở hàng ghế cuối cùng vẫn ngồi đó.

Cảnh Sơn không phải người thích phim chiếu rạp, thuộc kiểu người xem after credits hay không cũng không quan trọng. Thế nhưng anh ta ngồi bên trái hai người đó, trọng lượng cơ thể lại khá lớn, hai người bọn họ không đi, nếu anh ta muốn đi ra ngoài sẽ hơi phiền phức, vì vậy anh ta là người bị ép ở lại xem after credits.

Phụ đề cuối phim toàn là tên người bằng tiếng Anh và tên công ty, ban đầu không hề thú vị. Hơn một phút sau bắt đầu xuất hiện phiên bản chibi của nhân vật trong phim, từng nhân vật chibi vẽ theo tỉ lệ 1:2 bước ra từ phía sau phụ đề, đáng yêu như tiểu tinh linh. Bọn họ bắt đầu giúp mở một vài bức tranh bằng giấy giả da ra, bên trong là các cảnh và bối cảnh thiết kế ban đầu trong phim, tất cả đều là cảnh hậu trường.

Khi bản phác họa của các nhân vật chính làm nền cho phụ đề lần lượt xuất hiện, Mạnh Quân cảm thấy ở lại chờ xem after credits quả thật rất tuyệt, nếu không đã chẳng được nhìn thấy những bức vẽ đẹp như vậy.

After credits cuối cùng cũng xuất hiện, dù chỉ là một đoạn phim dài 20 giây kể về nhân vật chính của bộ phim này sẽ xuất hiện trong các bộ phim khác của series và một vài câu chuyện phiêu lưu với các nhân vật chính khác.

Sau khi Tiễn Niên xem xong after credits liền nói: “A! Sang năm bộ phim này sẽ chiếu.”

Cô quay sang nhìn Mạnh Quân, vui vẻ nói: “Đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau đi xem!”

Thế nên mới nói, việc rủ người khác đi xem phim cũng cần phải có bài.

Bình thường nam sinh rủ nữ sinh đi xem phim đều dễ mắc phải sai lầm, một là rủ nữ sinh đi xem bộ phim cậu ta thích, ví dụ như phim hành động, phim khoa học viễn tưởng, phim giật gân, sau đó các nam sinh bắt đầu làm ra vẻ, giảng cho các nữ sinh trong bộ phim này có các nguyên tắc vật lí lượng tử nào, những điểm tương đồng và mâu thuẫn với thời gian lịch sử, ẩn chứa bao nhiêu khoa học kĩ thuật đen trong tương lai, nội dung có bao nhiêu phỏng đoán chưa được các nhà khoa học chứng minh.

Một loại khác là sẵn sàng từ bỏ sở thích của mình, lựa chọn bộ phim các nữ sinh yêu thích. Nhưng lúc xem phim các nam sinh không cảm được, ngủ thiếp đi, hoặc hoàn toàn không nắm được chỗ cảm động của phim, sau khi hết phim cũng không biết nội dung và ý nghĩa của bộ phim đó, chỉ thấy hai mắt nữ sinh đỏ hoe vì khóc, không thể tìm được chủ đề trò chuyện với cô gái đó.

Hai kiểu nam sinh này đều không có thể hẹn hò với nữ sinh thêm lần nữa.

Trường hợp muốn mời thành công nên tham khảo cách làm của Tiễn Niên.

Đầu tiên, hôm qua cô đã tìm hiểu về bộ phim mình sắp xem, tra thông tin trước, biết ở cuối bộ phim sẽ có after credits, từ đó có thể kéo dài thời gian ở chung với Mạnh Quân, cũng để lại một hồi ức đặc biệt.

Sau đó, trong đoạn phim after credits biết được nhân vật chính của phim này tham gia phim mới, cô lập tức đưa ra lời mời đi xem phim tiếp theo.

Tất cả đều vô cùng tự nhiên, hơn nữa lại còn thành công suôn sẻ.

Cảnh Sơn đã không thể chịu nổi việc Tiễn Niên hoàn toàn lơ đi sự tồn tại của anh ta, chỉ lo làm sao để tiếp tục hẹn hò với Mạnh Quân. Anh ta đứng bật dậy, dùng cơ thể to lớn của mình để tìm kiếm cảm giác tồn tại.

Tuy rằng buổi xem phim lần này chỉ là hoạt động tập thể do cả lớp triển khai, nhưng cuối cùng Tiễn Niên vẫn ngồi kế bên Mạnh Quân, tận hưởng thế giới tối đen như mực và gần gũi này trong suốt hai giờ đồng hồ, cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Vì vậy, Tiễn Niên vẫn chạy lon ton đến trước mặt Hàn Sơ Hạ khoe khoang một phen: “Tớ hẹn hò với Mạnh Quân nè!”

Hàn Sơ Hạ dửng dưng nói: “Tớ nghe nói rồi, cả lớp đều hẹn với cậu hết mà.”

Cái mũi của Tiễn Niên vểnh lên tận trời, cô kiêu ngạo nói: “Tớ là người duy nhất anh ấy mời được chưa? Tớ đặc biệt với anh ấy lắm đó!”

Hàn Sơ Hạ chuẩn bị ngủ trưa, nên lập tức đâm cho cô một dao: “Ôn thật đấy.”

Tiễn Niên không thể phản bác lại được, đành căm giận lên trên giường đi ngủ!

Mạnh Quân thích chơi bóng rổ. Nội dung của các tiết học thể dục ở đại học tương đối tự do, thông thường thì các nam sinh trong lớp sẽ đánh bóng với nhau vào nửa tiết cuối.

Hôm đó Tiễn Niên không có nhiều tiết, sau khi được tan học sớm, lúc đạp xe ngang qua sân bóng rổ thì nhìn thấy Mạnh Quân mặc đồ bóng rổ để lộ cánh tay ngồi cạnh sân.

Cô ở bên ngoài sân bóng gọi một tiếng, Mạnh Quân quay đầu nhìn thấy là cô bèn lập tức đứng dậy đi qua, giữa hai người còn có một cái lưới sắt ngăn cách. Chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ bất giác cười rộ lên, cất giọng lanh lảnh hỏi: “Lớp các anh đang thi đấu à?”

Anh nhẹ giọng đáp: “Chỉ chơi thôi.”

“Sao anh không lên sân vậy?”

“Cảnh Sơn muốn chơi, tôi xuống để nhường cậu ấy lên.”

Tiễn Niên nhìn tóc của anh mướt mồ hôi, bởi vì vừa mới vận động xong nên sắc mặt của anh hết sức hồng hào, trong sinh động hơn dáng vẻ sạch sẽ nhẹ nhàng thoải mái thường ngày của anh rất nhiều, giống như một con ngựa tốt thuần chủng mới chạy xong vậy, vẫn ưu nhã nhưng lại càng thêm động lòng người hơn.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Mạnh Quân cảm thấy ngứa ngáy ở trong cổ họng, nên che miệng khẽ ho nhẹ mấy tiếng.

Tiễn Niên quan tâm nói: “Chập tối nhiệt độ sẽ giảm rất nhanh, anh phải mặc thêm áo khoác khi ngồi trên sân đó.”

Hôm nay Mạnh Quân không mang theo áo khoác thể thao mà chỉ chỉ mặc áo len. Sau khi vận động xong, cả người anh ướt đẫm mồ hôi, anh không muốn cử để như vậy mà mặc áo len vào chút nào. Anh nghĩ sẽ chơi xong nhanh thôi nên cũng không quá để ý, bây giờ đột nhiên ho khan mới cảm giác được là vừa rồi cũng hơi lạnh.

Cảnh Sơn chơi được mười lăm phút đã mệt đến mức thở hổn hển, bèn chật vật gọi: “Mạnh Quân, mau, mau lên, thua mười điểm rồi.”

Nghe vậy, Mạnh Quân vẫy tay với Tiễn Niên rồi lập tức quay trở lại sân đấu.

Khi đạp xe rời đi, Tiễn Niên suy nghĩ: “Sáng mai không thể làm sữa hạt được rồi.”

Trước khi về nhà, cô đi một vòng tìm mua trái cây. Lê tuyết mùa này không dễ mua cho lắm, nhất là loại có vỏ ngoài màu nâu nhạt, da mỏng thịt mềm với đặc biệt nhiều nước thì lại càng khó tìm hơn nữa, vì nó bảo quản và vận chuyển khó hơn các loại lệ khác, vậy nên chỉ cần đưa ra thị trường thôi là sẽ bán rất nhanh, cô rất sợ sẽ không mua được.

Cuối cùng Tiễn Niên cũng tìm được quả lê tuyết mà mình cần trong siêu thị trái cây lớn nhất thành phố.

Lúc Tiễn Niên còn nhỏ, các sản phẩm không phong phú như bây giờ, mấy thứ như trái cây thì lại càng khan hiếm, trên thị trường chỉ toàn là trái cây bản địa.

Táo và lê đều là những loại trái cây phổ biến, nhưng loại lệ bản địa là lễ vàng hạt to thịt thô, ăn cũng không ngon.

Khi đó Tiễn Ngạn Vũ làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước, mỗi dịp năm mới công ty đều sẽ phân phát trái cây.

Một năm nọ công ty phát cho một giỏ lê tuyết, một giỏ táo vàng, người trong nhà thấy mấy quả lê bé tí lại còn có màu nâu vàng thì cho rằng vị của nó cũng thô ráp như lê vàng. Thế nên giỏ táo tỏa hương nồng kia đã được ăn hết sạch, còn giỏ lê thì bị ném ra ban công tự sinh tồn trong gió lạnh mùa đông.

Tiễn Ngạn Vũ trở về sau chuyến công tác dài ngày, nhớ đến trái cây công ty phát cho, đi tìm thì thấy đã hỏng mất bảy tám phần, lắc đầu thở dài: “Tiếc quá, tiếc quá đi, lệ này là lê tuyệt ngon nhất nước do công ty đặc biệt cử người đến tận nơi trồng mua về, mỗi nhân viên chỉ được chia mười cân, mà bị mọi người bỏ hư hết rồi.”

Đó là lần đầu tiên Tiễn Niên nghe thấy hai chữ lê tuyết.

Tiễn Ngạn Vũ đau lòng lựa mấy quả hư vứt đi, cuối cùng chỉ lựa được bốn năm quả còn chưa hư, ông tự tay gọt vỏ, chia cho Tiễn Niên và Tiên Quân mỗi đứa một quả.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Hằng Lê BảoTruyện này nữ 9 ok không ạ để mình đọc với - sent 2023-10-20 22:55:55
nguyennguyet19Cho m hỏi tr có hay k các thánh - sent 2023-08-22 21:17:43
vanhamy357Cho minh xin rv zoii - sent 2023-05-17 23:18:26
vanhamy357Văn án của tất cả các truyện đâu r ad - sent 2023-05-17 23:17:55
Huyền Trương1580481987Duyệt thẻ e với ạ - sent 2023-02-23 19:19:21
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương