Quỷ Giáng Lâm: Chồng Ma Thích Trêu Ghẹo full

Chương 6: Mặt d y chuyền hình người

/347
Trước Tiếp
Trong phim, tôi vào vai bạn thân của Trương Phỉ Phỉ, để nuôi dưỡng tình cảm hai bên, cũng để thuận tiện cho diễn xuất, đạo diễn đã cố tình sắp xếp

tôi và cô ta ở cùng một phòng.

Sau khi đến đoàn làm phim, đạo diễn bảo tôi về khách sạn làm quen với kịch bản, thuận tiện nghỉ ngơi điều chỉnh một chút.

Vừa nghĩ đến việc tôi không chỉ có thể quay phim với thần tượng, mà thậm chí còn ở chung một căn phòng, sự phấn khích và căng thẳng làm cho tôi hưng phấn đến mức cảm thấy chóng hết cả mặt.

Trương Phỉ Phỉ còn chưa tới, trong phòng chỉ có một mình tôi, tôi buộc bản thân bình tĩnh để xem kịch bản và lời thoại, nội dung kịch bản rất thú vị, vô tình, tôi bị cuốn vào cốt truyện.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng được mở ra, có một người trông giống như trợ lý mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào, Trương Phỉ Phỉ thì đi theo phía sau.

Lúc này tôi mới phát hiện, bầu trời bên ngoài đã tối.

“Chị Phỉ, xin chào, tôi tên là Lâm Nhiễm, vừa mới tới vào buổi trưa, trong phim đóng vai Tiểu Như, những ngày tiếp theo, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Tôi vươn tay ra, kính cận lễ phép giới thiệu bản thân.

Trương Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, cũng không có ý định bắt tay với tôi, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, tôi hậm hực thu tay lại, quay về ngồi trên giường của mình.

“Tiểu Vương, cô vẫn còn đứng đấy làm gì, còn không mau đi chuẩn bị, ngồi trong xe quá lâu làm tôi mệt chết rồi, tôi phải tắm và thư giãn thật tốt mới được.” Cô ta vừa bóp chân vừa sai sử trợ lý của mình.

“Ồ, được rồi, chị Phỉ.” Tiểu Vương gật đầu, trên mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn làm theo lời dặn dò của Trương Phỉ Phỉ, lấy một cái bồn tắm di động từ trong đồng hành lý ra, mang vào phòng tắm.

Mặc dù cảm thấy đi quay phim mà còn tự mang theo một cái bồn tắm riêng thì có hơi khoa trương, nhưng dù sao cô ta cũng là một nhân vật cấp bậc ảnh hậu, hơn nữa nghe nói cô ta có một chút khiết phích nên tôi cũng có thể hiểu được hành vi này.

Tôi thấy Trương Phỉ Phỉ không có ý trò chuyện với tôi, nên tiếp tục nghiên cứu kịch bản.

Ngay khi tôi đang mê mẩn, phòng tắm đột nhiên truyền đến một cơn thịnh nộ mắng mỏ: “Cô làm sao vậy? Theo tôi nhiều năm như vậy, đều là vô ích có phải không?”

Tôi nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng buông kịch bản xuống đi vào phòng tắm, chỉ thấy Trương Phỉ Phỉ đang chỉ vào nước trong bồn tắm giận dữ nhìn Tiểu Vương.

“Xin lỗi chị Phỉ, hôm nay thật sự là quá gấp gáp, nên em để quên nước ở trong biệt thự rồi.” Tiểu Vương cúi đầu xin lỗi.

“Xin lỗi? Hừ, Vương Giai Giai, cô có biết đường ống nước của khách sạn nhỏ hẻo lánh này bẩn lắm không? Tắm bằng nước của họ, có khác gì tắm bằng nước thải đầu, tôi thấy là cô đang cố ý! Tôi mặc kệ cô dùng biện pháp gì, tóm lại trước mười một giờ nhất định phải có đủ Nông Chi Tuyền để tôi tắm rửa, nếu không làm được thì ngày mai cô tự mình thu dọn đồ đạc rời đi đi!”

Cuối cùng tôi cũng hiểu là chuyện gì đang xảy ra, Nông Chi Tuyền là một loại nước khoáng trên thị trường, một chai năm trăm ml có giá sáu nhân dân tệ.

Nếu như muốn đổ đầy bồn tắm cao cỡ một người này, phải dùng bao nhiêu chai mới đủ, cái này cũng quá lãng phí rồi.

Chưa kể nơi này là ngoại ô Yên Thành, vị trí hẻo lánh, lúc tôi đến vào buổi trưa thì đã phát hiện, xung quanh chỗ này đừng nói là siêu thị, ngay cả cửa hàng nhỏ cũng không có, muốn mua nhiều nước như vậy trong một thời gian ngắn, e là không phải chuyện dễ dàng.

Đây rõ ràng là đang gây khó dễ mà, nghĩ đến đây, hảo cảm vốn có của tôi đối với Trương Phỉ Phỉ đã giảm đi rất nhiều.

Tôi vốn tưởng rằng Vương Giai Giai sẽ cự tuyệt yêu cầu vô lý của cô ta, nhưng cô ấy chỉ cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt: “Chị Phỉ, cầu xin chị đừng sa thải em, em, em nhất định...”

“Không muốn tôi sa thải thì phải xem biểu hiện của cô, chứ không phải là ở đây nói suông!” Trương Phỉ Phỉ nói xong thì rời khỏi phòng tắm, không nhìn cô ấy nữa.

Vương Giai Giai giơ tay lên nhìn đồng hồ, hít hít mũi, nở nụ cười hơi lúng túng với tôi.

“Này, cái đó...” Tôi vốn định hỏi cô ấy có cần giúp đỡ gì hay không, dù sao thì bây giờ trời cũng đã tối rồi, cho dù cô ấy thực sự mua được nhiều nước như vậy, nhưng chỉ có một cô gái nhỏ như cô ấy có lẽ không thể mang lên lầu.

Chỉ là không đợi tôi nói ra miệng thì Vương Giai Giai đã cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Tôi nhìn cửa phòng bị đóng lại một lần nữa, rồi lại nhìn Trương Phỉ Phỉ đang ngồi trên giường chơi điện thoại di động, trong lòng thất vọng vô cùng, tôi không thể ngờ, thần tượng của mình ở nơi riêng tư lại đối xử hà khắc với trợ lý như vậy.

Dường như nhận thấy tôi đang nhìn cô ta, Trương Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn tôi một cái: “Làm người ấy, quý ở chỗ tự mình biết mình, nếu muốn tiếp tục lăn lộn trong giới này, cái gì nên nói cái gì không nên nói tôi nghĩ không cần tôi nhắc nhở nhỉ.”

Tôi ngây ngẩn cả người, không nghĩ rằng cô ta sẽ cảnh báo tôi một cách thẳng thắn như vậy.

Trong khi nói chuyện, cô ta đã đứng dậy, cởi áo khoác của mình và treo nó trên móc treo. Ngay khi cô ấy quay người lại, sự chú ý của tôi đã bị hấp dẫn bởi một món đồ trang sức nhỏ đeo trước ngực cô ta, ngay cả uy hiếp của cô ta cũng bị ném sang một bên. Đó là một mặt dây chuyền nhỏ bằng gỗ có kích thước bằng ngón tay cái, mặt dây chuyền được chạm khắc thành hình dạng của một đứa trẻ ngồi xếp bằng, bên ngoài được sơn một lớp sơn màu đỏ như máu, trông hơi quỷ dị.

Đôi mắt của đứa trẻ khép hờ, trông khá nhỏ và đáng yêu, nhưng bằng cách nào đó, nó làm cho tôi cảm thấy khó chịu.

Tôi đột nhiên nghĩ về một phương pháp nuôi tiểu quỷ mà ông nội đã từng nói với tôi trước đây, một trong số đó dường như là khóa hồn bằng gỗ Hoàng Dương, sau đó khắc gỗ thành hình người rồi mang theo bên mình, như vậy thì người cầu nguyện có thể muốn gì được nấy, trải qua cuộc sống mà họ mong muốn.

Chẳng qua loại chuyên nuôi tiểu quỷ này chung quy vẫn là hai người hại mình, người nuôi tiểu quỷ cuối cùng phần lớn đều bị nó cắn trả, cho nên, pháp thuật này vẫn luôn được người trong nghề coi là tà thuật.

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền trước ngực cô ta, trên mặt Trương Phỉ Phỉ hiện lên một tia khó chịu, cô ta để mặt dây chuyền trở lại bên trong quần áo, quay đầu trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi lại ngồi trở lại giường, cũng cầm kịch bản lật xem.

Trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi, không ai nói chuyện với ai, chỉ có tiếng xào xạc phát ra khi đọc kịch bản.

Nhưng mà tôi lại không yên lòng, trong đầu vẫn hiện ra dáng vẻ của mặt dây chuyền kia, chẳng lẽ Trương Phỉ Phỉ đang nuôi tiểu quỷ?

“Mẹ ơi, con không thích đứa bé trên người dì đó, nó luôn nhìn chằm chằm vào con, còn mắng con, bảo con cút ra ngoài.” Ngay khi tôi đang suy nghĩ lung tung, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc của con ma nhỏ.

“Á!” Tôi bị âm thanh đột nhiên phát ra này dọa sợ đến mức trực tiếp đứng bật dậy, đưa tay sờ thử, mới phát hiện là cái bình thủy tinh vốn được đặt trong túi xách, không biết từ khi nào đã chạy vào túi của mình.

Trương Phỉ Phỉ hiển nhiên cũng bị tiếng hát của tôi dọa sợ, trên mặt cô ta lộ rõ vẻ phiền não, tựa như giây tiếp theo có thể lập tức nổi bão.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chị Phỉ, hình như vừa rồi tôi nhìn thấy một con chuột chạy ngang qua cửa sổ.” Tôi tìm một lý do sứt sẹo.

“Chuột à? Ở đâu?” Vừa nghe có chuột, sắc mặt Trương Phỉ Phỉ trở nên trắng bệch, cô ta vội nhảy lên giường, hoảng sợ dò xét trong phòng.

Tôi giả vờ đi đến cửa sổ, cầm chai nước khoáng gõ lên trên bàn vài cái: “Làm sao lại không có nhỉ, có lẽ là do tôi bị hoa mắt, ha ha.”

“Úi, đột nhiên đau bụng quá, tôi đi nhà vệ sinh một chút.” Tôi cười, một tay nắm chặt bình thủy tinh trong túi, nhanh chóng đóng cửa nhà vệ sinh rồi khóa trái lại.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyenđã hỗ trợ nha bạn - sent 2024-03-28 18:05:02
Dung Hoàng1711128318ưeb này có bịp hong d huhu - sent 2024-03-23 00:37:01
truyen850410Duyệt hộ thẻ ạ - sent 2023-11-16 11:40:25
Quỳnh Nghiêm1679223441Duyêt thẻ hộ e ạ - sent 2023-06-11 18:24:33
nhungggg25duyệt thẻ giúp m với - sent 2023-05-11 19:10:42
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương