Quỷ Giáng Lâm: Chồng Ma Thích Trêu Ghẹo full

Chương 3: Bị mất điện thoại di động

/347
Trước Tiếp
Bởi vì chương trình học của đại học năm 3 cũng không gấp gáp, tôi ở quê với ông nội thêm hai ngày nữa, mới thu dọn đồ đạc, dự định quay lại Yến Thành để sống tiếp.

Ở quê được vài ngày, tôi cũng nghĩ thông suốt không ít, có câu “là phúc không phải họa, là họa tránh chẳng qua”, thay vì mỗi ngày nơm nớp lo lắng, không bằng thỏa thích tận hưởng những điều tốt đẹp mà cuộc sống mang lại.

Khi tôi quay lại phía Bắc thành phố, đang là giờ cao điểm tan tầm lúc gần tối, trên sân ga chật kín người, giờ phút này cho dù muốn thuê xe ô tô, hay là chen chúc lên phương tiện giao thông công cộng cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng, may mà tôi cũng không vội vàng, đã thoáng kéo giãn một khoảng ngắn với đám đông.

“Di động của tôi đâu rồi?” Đột nhiên, trong đám người một nữ sinh trạc tuổi tôi hoảng hốt kêu lên, làm cho những người khác phải ghé mắt nhìn qua.

Nữ sinh bắt đầu tìm kiếm trong túi xách của mình, thậm chí còn đổ đồ đạc trong túi xuống đất, nhưng vẫn không tìm thấy điện thoại di động của cô ấy.

Nữ sinh cuống cuồng lên, cô ấy kéo một thanh niên ở bên cạnh lại, sốt ruột hỏi: “Xin hỏi, anh có thấy điện thoại di động của tôi không? Màu trắng, phía sau có dán một ảnh.”

“Không thấy!” Người thanh niên chán ghét hất tay cô ấy ra, không kiên nhẫn lườm cô ấy một cái.

Nữ sinh chưa từ bỏ ý định lại hỏi từng người xung quanh mình, nhưng mà, tất cả mọi người ai cũng lắc đầu tỏ ý không nhìn thấy, thậm chí có một số người tính tình nóng nảy trực tiếp mắng mỏ.

“Cô gái à, hay là cháu có để quên điện thoại ở đâu đó không mang theo không?” Một người phụ nữ trung niên lớn tuổi có chút đồng cảm hỏi.

Nữ sinh lắc đầu: “Không có, vừa rồi cháu còn đang xem ở trên đường, cháu nhớ rõ ràng đã bỏ vào trong túi, phải làm sao bây giờ, chiếc điện thoại đó rất quan trọng đối với cháu, phía trên có bức ảnh duy nhất của cháu và cha mẹ, nếu làm mất điện thoại, cháu sẽ không được gặp lại cha mẹ của cháu mất, nếu như có ai lấy điện thoại của cháu thì làm ơn trả lại điện thoại cho cháu được không, cháu có thể cho người đó tiền.”

Cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, đã khóc không thành tiếng.

Tôi đau lòng nhìn cô ấy, thậm chí có thể thấu hiểu được cảm nhận của cô ấy, tôi hiểu rất rõ nỗi nhớ cha mẹ là loại giày vò như thế nào.

Cô gái vẫn đang bất lực khóc lóc không ngừng, đám đông xung quanh từ từ tản đi, tôi không thể nhìn thêm được nữa, khi tôi đang định đi đến an ủi cô ấy, đột nhiên một nữ sinh ăn mặc như Tiểu Thái Muội* vừa vây xem thu hút sự chú ý của tôi.

(*) Tiểu Thái Muội: Là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.

Bởi vì lúc nãy có rất nhiều người vây xem nên tôi cũng không phát hiện điều gì khác thường, hiện tại đám đông đã giải tán, tôi lập tức nhìn thấy, một bé gái thoạt nhìn khoảng bốn năm tuổi đang treo trước ngực cô ta.

Nói là treo, là vì hai tay của Tiểu Thái Muội đang đút vào trong túi, không có chạm vào người bé gái.

Cảnh tượng như vậy thoạt nhìn có chút quỷ dị, nhưng dường như Tiểu Thái Muội lại không cảm nhận được sức nặng của bé gái, thậm chí có thể còn nhẹ nhàng lắc lư theo nhạc trong tai nghe, mà dường như người xung quanh cũng không nhìn thấy.

Tôi tưởng rằng trời gần tối, ánh sáng mờ mịt nên mình bị hoa mắt, dụi dụi mắt rồi nhìn về phía Tiểu Thái Muội kia, cô bé trên người cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi.

Tôi chưa bao giờ gặp ánh mắt oán hận âm u lạnh lẽo như vậy, hoàn toàn không phải ánh mắt của một bé gái bình thường nên có, tôi bỗng dưng rùng mình một cái, tầm mắt lại không thể dời khỏi người cô bé ấy.

Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao giống như chỉ có tôi có thể nhìn thấy bé gái đó?

“Tôi nói dì này, rốt cuộc dì nhìn đủ chưa, chẳng lẽ không có ai nói với dì rằng cứ nhìn chằm chằm vào người khác như thế là bất lịch sự sao?” Tiểu Thái Muội bực mình nhổ kẹo cao su trong miệng ra, đi về phía tôi với giọng điệu rất không thân thiện.

Bị một người không kém mình bao nhiêu tuổi gọi là dì, trong nháy mắt đó, tôi có ý định muốn xông lên để cho cô ta mở to mắt mà nhìn rõ.

Chẳng qua, lúc này, tôi đang để ý đến bé gái ở trước ngực hơn.

Trong vô thức, tôi liền đưa tay ra sờ muốn xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, thế mà, tay của tôi thật sự xuyên qua bé gái kia, trực tiếp chạm vào bụng của Tiểu Thái Muội.

Có lẽ cảm nhận được sự đụng chạm của tôi, bé gái đột nhiên quay đầu lại, nhe răng trợn mắt với tôi, tôi bị dọa đến lập tức đứng yên tại chỗ, tay chân bắt đầu dần lạnh ngắt.

Tôi lại thấy ma rồi hả?!

Tiểu Thái Muội nhìn tôi như bị bệnh tâm thần, vừa mắng, vừa lùi về phía sau hai bước: “Mẹ nó, có phải dì bị bệnh hay không, sờ bậy cái gì đó! Có bệnh thì mau đến bệnh viện, đừng ở đây hù dọa người khác!”

“Ai ôi, đau chết tôi rồi.” Cô ta đột nhiên lảo đảo một cái, không biết vấp phải cái gì dưới chân, cả người té ngã trên mặt đất, ngồi dưới đất kêu rên lên, đồ đạc trong ba lô cũng rơi lả tả.

Trong đó còn có một chiếc điện thoại di động màu trắng.

Mà nữ sinh nãy giờ còn đang khóc thút thít, vừa thấy chiếc di động này, lập tức chạy tới, nhặt điện thoại di động lên, kích động chỉ vào Tiểu Thái Muội còn ngồi dưới đất: “Là cô, là cô trộm di động của tôi!”

“Chậc chậc, không ngờ trông còn nhỏ tuổi mà tay chân lại không sạch sẽ.”

“Đúng vậy, nhìn cách ăn mặc của cô ta là biết không phải loại con gái tốt đẹp gì.”

Mọi người còn đang đợi xe thấy chuyện có chuyển biến liền ào ào vây lại xem, cũng bắt đầu chỉ trích Tiểu Thái Muội, hoàn toàn quên mất thái độ lạnh lùng ban nãy của mình, thậm chí có người còn đề nghị báo cảnh sát.

Vừa nghe báo cảnh sát, Tiểu Thái Muội bắt đầu có vẻ luống cuống, cô ta ngẩng đầu lên, trừng tôi một cách dữ tợn, giống như muốn đổ hết tội lỗi lên người

tôi.

“Đều tại bà cô già này, xem tôi có cào nát mặt của dì ra không.” Cô ta tức muốn hộc máu đứng lên từ trên mặt đất, vươn tay muốn cào lên mặt tôi.

Móng tay của cô ta rất sắc, tôi bất giác đưa tay ra chắn, nỗi đau đớn bén nhọn truyền đến từ cánh tay, cánh tay lập tức bị xước một vệt máu.

Cũng may có mấy ông chú khá tốt bụng kịp thời giữ cô ta lại không để cô ta tiếp tục điên cuồng nữa.

Tôi hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, nhìn Tiểu Thái Muội giống như đang nổi điên, bỗng nhiên phát hiện con ma nhỏ vốn đang treo trên người cô ta không biết đã chuyển qua người tôi từ lúc nào, đang ghé vào trên cánh tay của tôi tham lam liếm chỗ bị cào chảy máu.

Tôi sợ đến mức vội vàng dùng sức vung vẩy cánh tay, muốn mượn lực ném con ma nhỏ kia đi.

Nhưng con ma nhỏ này giống như mọc rễ ở trên người tôi, vung tay thế nào cũng không ném ra được.

Có lẽ nhìn thấy hành vi kỳ lạ của tôi, mọi người xung quanh đang vây xem lại nhốn nháo dời tầm mắt lên người tôi, nhưng mà giờ phút này tôi cũng bất chấp những ánh mắt khác thường kia, trong lòng chỉ nghĩ đến phải làm sao mới có thể thoát khỏi con ma nhỏ này.

“Mẹ, đừng bỏ lại cục cưng lần nữa có được không?” Ma nhỏ ôm lấy cánh tay tôi, ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn tôi, ánh mắt cũng không còn lạnh lẽo như khi mới gặp.

Tôi đã hơi bị lời của con bé làm cho ngơ ngác, vừa rồi Tiểu Thái Muội gọi tôi là dì, tôi còn vì thế coi cô ta là người bất lịch sự, nhưng lúc này đột nhiên lại có một con ma nhỏ gọi tôi là mẹ, tôi rốt cuộc không bình tĩnh nổi nữa.

Người ta đều nói quý anh* bị cha mẹ vứt bỏ dẫn đến chết, hoặc vì phá thai mà không thể luân hồi lần nữa, sẽ tích tụ nỗi oán hận, bởi vì quá khát khao tình thương của cha mẹ, nên cho dù sau khi chết âm hồn cũng sẽ không tan, đi theo bên cạnh cha mẹ.

(*) Quỷ anh: Hồn ma trẻ sơ sinh chết trong bụng mẹ trước khi được sinh ra, bào thai bị phá bỏ.

Nhưng trước đây đừng nói mang thai, ngay cả tay của con trai tôi còn chưa từng nắm, hoàn toàn không có khả năng có con, chưa kể đối phương còn là một con ma trẻ con.

Chuyện này dù nghĩ thế nào đi nữa cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Ngay khi tôi đang sứt đầu mẻ trán nghĩ mọi cách để đuổi con ma nhỏ trên người này đi, Tiểu Thái Muội không biết lấy sức từ đâu, thoát khỏi người đang giữ chặt cô ta, đôi mắt cô ta trở nên đỏ rực vì tức giận, thoạt nhìn giống như bị quỷ ám vậy.

Trong nháy mắt, cô ta lao đến bên cạnh tôi, dùng sức đẩy tôi ra giữa đường, sức lực mạnh đến kinh người.

Dòng xe hơi trên đường cái nối tiếp nhau như nước chảy, sự việc xảy ra quá đột ngột khiến tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người văng ra ngoài đường.

“Me!”

“A!”

“Trời ơi, giết người rồi!”

Trong lúc nhất thời, tiếng la của con ma nhỏ và tiếng kêu hoảng sợ của những người vây xem đang vang lên bên tai tôi.

Cách đó không xa, một chiếc xe đang phóng nhanh về phía tôi, tôi vô thức nhắm hai mắt lại, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập của bản thân, chẳng lẽ cái gọi là bát tự thuần âm đã bắt đầu có hiệu lực, mạng sống của tôi đến đây là kết thúc rồi ư?

“Cẩn thận!” Ngay khi tôi cho rằng mình chết chắc, cánh tay đột nhiên được người nào đó kéo lại, cơ thể thuận thế được kéo về sân ga theo quán tính.

Gần như cùng lúc đó, chiếc xe bay nhanh qua ngay trước mặt tôi.

Tôi nhìn xe hơi đi xa, hai chân như nhũn ra, cả người yếu ớt dựa vào tấm biển quảng cáo của trạm giao thông công cộng.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyenđã hỗ trợ nha bạn - sent 2024-03-28 18:05:02
Dung Hoàng1711128318ưeb này có bịp hong d huhu - sent 2024-03-23 00:37:01
truyen850410Duyệt hộ thẻ ạ - sent 2023-11-16 11:40:25
Quỳnh Nghiêm1679223441Duyêt thẻ hộ e ạ - sent 2023-06-11 18:24:33
nhungggg25duyệt thẻ giúp m với - sent 2023-05-11 19:10:42
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương