Quỷ Giáng Lâm: Chồng Ma Thích Trêu Ghẹo full

Chương 1: Đám cưới ma

/347
Trước Tiếp
Tôi là một sinh viên năm ba khoa Sân khấu kịch của Học viện Điện ảnh. Tháng trước, tôi mới nhận một bộ phim cổ trang tình yêu buồn. Nói là nhận vai, thật ra chẳng qua tôi chỉ đóng vai nữ phụ tuyến mười tám trong phim, chỉ có vài cảnh và đã quay xong từ lâu rồi.

Tuy nhiên, hai ngày trước, đột nhiên tôi nhận được cuộc gọi của đoàn làm phim, rằng chị Linh - nữ chính trong phim không may ngã bị thương ở chân, phân cảnh tiếp theo khá gấp, liên quan đến đám cưới ma, hy vọng tôi có thể thay thế, và họ đồng ý trả cho tôi thêm mười vạn tệ tiền thù lao.

Nghe đến đám cưới ma, tôi có hơi do dự. Khi còn nhỏ, ở quê nhà, tôi thường nghe ông nội kể không ít những chuyện ma quái, nhất là cái gì mà người chồng ma, cô dâu ma, lại càng là cơn ác mộng thời thơ ấu của tôi.

Thế nhưng sức cám dỗ của mười vạn tệ tiền thù lao đối với tôi mà nói là quá lớn. Nếu có được số tiền này, tôi không những không cần lo chi phí sinh hoạt mà còn có thể gửi một ít về cho ông nội, như vậy ông sẽ không cần phải suốt ngày chạy đôn chạy đáo xem phong thủy trừ tà cho người ta.

Ở bên kia đầu dây, phó đạo diễn thúc giục tôi trả lời. Tôi cắn răng, cuối cùng vẫn đồng ý.

Đến ngày quay, tôi có mặt ở đoàn phim từ rất sớm.

Vừa bước vào phòng trang điểm tôi đã nhìn thấy Adny (hay còn gọi là Y) - nhân viên trang điểm riêng của chị Linh cũng có mặt ở đó. Tôi lịch sự gật đầu chào cô ấy, định chuẩn bị tự mình trang điểm.

“Hôm nay tôi phụ trách trang điểm cho cô.” Lời của Y khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.

Tuy rằng nói như vậy không hay cho lắm, nhưng Y khiến người ta cảm thấy khá là lạnh lùng. Ngày trước ở trong đoàn phim, tôi thậm chí đến nói chuyện với cô ấy cũng không dám, chứ đừng nhắc đến chuyện trang điểm.

Có điều nghĩ cũng phải thôi, bây giờ tôi phải thay chị Linh diễn cảnh đám cưới ma, trang điểm gì cũng đều do Y phụ trách, cũng không có gì kỳ lạ cả.

Tôi ngồi trước gương trang điểm, nhìn mũ phượng, khăn quàng vai của mình trong gương, đột nhiên tôi có cảm giác như đã từng quen. Chẳng biết tại sao, trong lòng tôi lại mơ hồ sinh ra một chút thê lương.

“Lâm Nhiễm.” Y mở miệng gọi tôi một tiếng khiến tôi bừng tỉnh khỏi mạch cảm xúc khó hiểu đó.

“Vâng, sao vậy chị Y?” Tôi ngẩng đầu lên hỏi cô ấy.

“Cô...”

“Chị Tiểu Nhiễm, đạo diễn nói nếu như đã trang điểm xong rồi thì mau đi thôi, bỏ lỡ giờ lành thì không được đâu.”

Sự xuất hiện của người trong đoàn phim đã ngắt lời Ý định nói, tôi gật gật đầu biểu thị mình đã biết.

Khi đứng lên, tôi phát hiện Y vẫn đang nhìn tôi, ánh mắt như có lời muốn nói với tôi.

“Chị Y, vừa nãy chỉ có điều gì muốn nói với em sao?” Tôi hỏi.

Cô ấy giúp tôi chỉnh lại trang phục, đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng trước kia. Cô ấy lắc đầu, không nói gì cả.

Bởi vì người trong đoàn phim vẫn ở ngoài cửa, tôi không muốn để họ đợi quá lâu, nên sau khi cảm ơn chị Y, tôi vội vàng đến phim trường cùng người đó.

Tôi đã xem lại kịch bản khi trang điểm, tình tiết cũng khá đơn giản, tôi chỉ cần bái đường với một cái linh vị, rồi ôm nó vào động phòng là được.

Từ đầu đến cuối, tôi thậm chí không cần nói bất kỳ lời thoại nào.

Quá trình quay cũng dễ dàng như tôi nghĩ, chỉ là lúc tôi nâng linh vị vào động phòng thì đầu ngón tay trỏ bị một cái dằm ở mép linh vị chưa được mài nhẵn đâm phải.

Từng giọt máu từ từ rướm ra, thấm lên linh vị. Đúng lúc đó, tôi đột nhiên nghe bên tai có tiếng cười khẽ của một người đàn ông.

Tôi chợt đứng hình, vô thức quay đầu nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra điều gì bất thường.

Trong quá trình quay phim, thật ra biểu hiện như vậy không chuyên nghiệp gì cả, tôi nghĩ là sẽ bị hộ cắt, nhưng đạo diễn lại không có ý ngừng lại. Hình như những diễn viên khác cũng không nhìn thấy phản ứng vừa nãy của tôi, cứ tiếp tục tiến hành quay cảnh kế tiếp đầu vào đấy dựa theo kịch bản.

Tôi cũng đành coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Theo như kịch bản viết, tôi ôm linh vị vào chuẩn bị động phòng.

“OK, xong.” Cuối cùng đạo diễn cũng lên tiếng, tôi thở phào nhẹ nhõm, muốn đứng dậy nói tiếng cảm ơn.

Tuy nhiên, bất kể là đạo diễn hay thợ quay phim, đều không đợi tôi vén khăn đỏ trùm đầu lên đã vội vàng thu dọn dụng cụ, rời khỏi phòng.

Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi luôn cảm thấy sau khi quay phim xong, ánh mắt của cả đoàn nhìn tôi có hơi kỳ lạ.

Tôi về phòng trang điểm, thay lại quần áo của mình. Phó đạo diễn đưa tôi một cái thẻ ngân hàng: “Vai diễn của em đã xong cả rồi, những ngày này muốn ăn gì uống gì thì cứ hưởng thụ.”

“Cảm ơn phó đạo diễn.” Tôi nhận tấm thẻ ngân hàng, nói lời cảm ơn rồi rời đi.

Tôi không sống trong ký túc xá của trường mà tự mình thuê một phòng chung cư. Lúc taxi dừng ở dưới lầu, trời đã sắp sáng rồi. Cả tiểu khu im lặng như tờ, hầu hết các hộ gia đình đều đã say giấc nồng.

Tôi bấm tầng mười ba, mệt mỏi tựa lưng vào thang máy.

Bình thường quay phim cũng nửa đêm mới về nhưng không có lần nào mà mệt như hôm nay.

Tôi đưa tay vuốt tấm thẻ hình chữ nhật trong túi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyenđã hỗ trợ nha bạn - sent 2024-03-28 18:05:02
Dung Hoàng1711128318ưeb này có bịp hong d huhu - sent 2024-03-23 00:37:01
truyen850410Duyệt hộ thẻ ạ - sent 2023-11-16 11:40:25
Quỳnh Nghiêm1679223441Duyêt thẻ hộ e ạ - sent 2023-06-11 18:24:33
nhungggg25duyệt thẻ giúp m với - sent 2023-05-11 19:10:42
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương