Quỷ Giáng Lâm: Chồng Ma Thích Trêu Ghẹo full

Chương 2: Toàn m nữ

/347
Trước Tiếp
Chờ ánh trăng bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ, cuối cùng tôi đã lờ mờ nhìn thấy hình dáng của bóng đen kia.

Gương mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao, gần như mang tất cả những từ để hình dung vẻ đẹp của đàn ông ra cũng không đủ để miêu tả vẻ anh tuần của anh.

“Nương tử, dáng vẻ ngây người của nàng thật đáng yêu nha.” Bóng đen vừa nói vừa duỗi tay về tôi.

Cảm giác lạnh lẽo chợt kéo tôi quay lại thực tế, bây giờ không phải lúc mê trai. “Anh, anh là ai? Tốt nhất anh nên rời khỏi đây ngay lập tức, tôi vẫn có thể xem như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Bằng không, tôi mà báo cảnh sát, thì anh cứ chờ đi tù mọt gông đi.”

“Nương tử, trí nhớ của nàng trở nên kém như vậy từ khi nào? Ta là tướng công của nàng đây. Không phải chúng ta vừa mới bái đường sao?” Đối với sự uy hiếp của tôi, anh ta không chút mảy may trong lòng, còn cất giọng ngả ngớn.

“Ư a” Tôi vô thức phát ra một tiếng rên khẽ.

Bóng đen có vẻ rất hài lòng với phản ứng của tôi lúc này, khóe miệng anh ta cũng lên một độ cong hoàn hảo, không có ý dừng lại động tác trên tay.

“Thả tôi ra, đồ thần kinh, đồ lưu manh này, muốn vợ đến phát điên rồi hả? Tôi bái đường thành thân với anh lúc nào chứ?” Tôi khó khăn chống lại sự lăng nhục, phẫn nộ mà chửi rủa anh ta.

Tuy nhiên, tôi chỉ mới nói được một nửa đã chẳng còn chút sức lực nào. Tôi đột nhiên nhớ lại cảnh đám cưới ma vừa quay, rồi liên kết những việc xảy ra sau đó. Lẽ nào bóng đèn trước mắt tôi bây giờ là người có tên trên linh vị kia...

Nhờ ánh trăng, tôi phát hiện mặt đất không có bóng của anh ta. Tôi chỉ cảm thấy tim mình đã ngừng đập trong khoảnh khắc đó.

“Anh, anh, anh... Là ma à?” Cả người tôi run cầm cập, nói chuyện cũng lắp bắp.

Anh ta không hề phủ nhận, vẫn cứ cười híp mắt nhìn tôi: “A a, nương tử, biểu cảm của nàng thật đặc sắc, khiến ta không nhịn nổi mà yêu nàng nhiều hơn đấy, biết phải làm sao đây?”

Cơn đau như xé ruột xé gan truyền khắp cơ thể, tôi rất muốn trốn đi, nhưng cơ thể lại không thể nào nhúc nhích được. Cảm giác bị sỉ nhục đan xen với nỗi hoảng sợ khiến nước mắt tôi trào dâng.

“Đừng khóc, ta sẽ thật nhẹ nhàng.” Anh ta liếm giọt nước mắt vương trên khóe mắt tôi. Không biết có phải vì đau đến mức sinh ra ảo giác hay không, tôi lại cảm thấy giọng điệu của anh ta mang chút thương tiếc.

Thể lực của anh ta giống như là dùng mãi cũng không hết vậy. Đêm đó, anh ta muốn tôi rất nhiều lần, mãi cho đến khi tôi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy, trong phòng trống không, ngoài tôi ra thì chẳng có dấu vết tồn tại của người khác, cửa phòng cũng không có một vết tích bị cạy nào.

Nếu như không phải thấy được nhiều dấu vết bầm tím mập mờ qua gương cùng với cảm giác không thoải mái ở thân dưới, tôi thậm chí cảm thấy tất cả mọi việc diễn ra vào tối hôm qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Tôi lê thân xác mệt mỏi vào trong phòng tắm. Làn nước lạnh lẽo xối lên người khiến tôi tỉnh táo hẳn. Nỗi thê lương trong tim tôi không có nơi nào để trút đi. Bị một con ma cưỡng bức, nếu như nói ra chuyện này, e rằng sẽ bị cho là người điên mà đưa vào bệnh viện tâm thần.

Tôi bắt đầu thấy hối hận tại sao lúc trước lại mê tiền mà nhận vai diễn như thế. Từ đầu đến cuối người trong đoàn phim đều để lộ ra rất nhiều điểm không hợp lý, lẽ ra tôi phải sớm phát hiện mới đúng.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng lau mình, mặc quần áo vào, gọi điện cho phó đạo diễn. Đoàn phim nhất định có vấn đề, tôi phải đòi một lời giải thích rõ ràng.

Thế nhưng, đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút lạnh lẽo. Tôi lại gọi cho những người làm việc trong đoàn phim, vẫn như cũ, vẫn là số máy vừa gọi không đúng xin hãy kiểm tra lại và gọi lại sau.

Tim tôi như đóng bằng một nửa. Vẫn không cam tâm, tôi vội vàng ra ngoài, bắt một chiếc taxi đến nơi quay phim.

Nhưng đến nơi, tôi chết lặng. Không còn sót lại một chút dấu vết nào của đoàn làm phim, cả phim trường đều trống không, đến một nhân viên cũng không có, như thể từ trước đến nay, chưa từng có ai đến đây quay phim.

Tôi mất sức ngồi dựa vào tường, cả thế giới đều trở nên u ám. Tôi chợt hiểu rõ hàm ý thật sự của cầu hưởng thụ những ngày này mà phó đạo diễn đã nói với tôi sau khi quay xong.

Bọn họ nhất định đã sớm biết sẽ có kết cục thế này.

Lúc này điện thoại của tôi chợt reo lên. Tôi hít một hơi, lau nước mắt rồi bấm nghe.

Trong điện thoại, ông nội bảo tôi về quê một chuyến mà không nói rõ lý do. Tôi hơi lo lắng, cũng không thèm quan tâm rốt cuộc đoàn phim kia thế nào nữa, lập tức chạy đến bến xe mua vé.

Từ quê tôi đến trung tâm Yến Thành mất khoảng bảy tám tiếng ngồi xe, đó là một thôn trang nhỏ nằm ở phía Tây Bắc của Yến Thành, gọi là thôn Lâm Gia. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa một lần được nhìn thấy bố mẹ, là một tay ông nội nuôi tôi khôn lớn. Có thể nói, ông là người thân duy nhất của tôi.

Lúc về đến thôn Lâm Gia, trời đã nhá nhem tối, tôi gần như là chạy về phía nhà ông.

Đẩy cửa bước vào sân, tôi nhìn thấy ông đang ngồi hút tẩu thuốc trên chiếc ghế tre trong sân.

“Nhiễm Nhiễm về đấy à!” Ông nói.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyenđã hỗ trợ nha bạn - sent 2024-03-28 18:05:02
Dung Hoàng1711128318ưeb này có bịp hong d huhu - sent 2024-03-23 00:37:01
truyen850410Duyệt hộ thẻ ạ - sent 2023-11-16 11:40:25
Quỳnh Nghiêm1679223441Duyêt thẻ hộ e ạ - sent 2023-06-11 18:24:33
nhungggg25duyệt thẻ giúp m với - sent 2023-05-11 19:10:42
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương