Quyến Rũ Ông Chú Tuổi Băm full

Chương 17: (1) lửa giận đang bùng cháy

/365
Trước Tiếp
Thật sự là quá điên cuồng, điên cuồng đến mức làm cho người ta muốn bóp chết cô.

Lúc chưa tận mắt nhìn thấy, Tiêu Yến Thầm hoàn toàn không tưởng tượng ra được hình ảnh sẽ là như vậy.

Hiện tại tận mắt chứng kiến, Tiêu Yến Thầm chỉ cảm thấy da đầu muốn nổ tung.

Anh kìm nén cơn tức giận, cố xem xong đoạn ghi hình, lúc quay đầu đối diện với vẻ mặt mong đợi của cô gái kia, sắc mặt của người đàn ông lạnh như dòng sông băng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nứt toạc ra vậy.

“Đây chính là thứ cô thường làm?”

“Vâng, đúng, chỉ là trước kia không suy nghĩ nhiều đến thế, nếu không gặp phải chuyện này, tôi cũng không ngờ camera lại có tác dụng như vậy.”

Cô còn tự mãn vì sự thông minh của mình.

“Cô còn đắc ý nữa sao?” Người đàn ông cố gắng lắm mới có thể đè xuống nỗi kích động muốn ném người nọ ra ngoài cửa sổ.

“Một cô gái như cô, không học hành cho giỏi mà suốt ngày lông bông theo mấy tên khốn kiếp kia, cảm thấy mình giỏi lắm à? Có phải cô muốn chơi đến một ngày thật sự khiến bản thân rơi vào nguy hiểm mới cam tâm không?”

Nụ cười nơi khóe môi của Lương Hạ cứng đờ, cô nhìn người trước mắt, không biết tại sao đối phương phải nổi giận dữ dội như vậy.

“Có nhiều bạn bè, chơi thỏa mãn liền không coi ra gì, cô còn trẻ, không hiểu chuyện cũng chẳng sao, ai cũng có lúc trẻ dại và bồng bột. Nhưng cô có biết thế nào là chừng mực không? Cô không biết cái gì nên chơi và cái gì không nên chơi sao?

Cố Triều Tịch là ai? Cả cái đám đua xe cùng cô là người như thế nào? Đừng cho là tôi không biết gì về nhóm các cô. Tôi biết nhiều hơn cô, kiến thức cũng nhiều hơn cô đấy.

Buông thả, sa đọa, coi trời bằng vung, các cô chỉ là những đứa trẻ không biết trời cao đất rộng, chẳng làm nên trò trống gì. Cô tưởng cô coi người khác là đồ chơi, nhưng thật ra trong mắt người khác thì cùng lắm cô cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi!”

“Này, chú vượt quá giới hạn rồi đấy.”

Cô gái nhướng mày, ánh mắt tín nhiệm đã biến mất, trên mặt cô lại hiện lên vẻ bướng bỉnh kiêu ngạo giống như trong video.

“Chú chẳng là gì của tôi cả, chỉ là người được người khác nhờ vả tới giúp mà thôi, can thiệp quá rộng rồi đó?”

Cuộc đời cô như thế nào, còn chưa tới lượt người khác đánh giá.

“Chuyện ngày hôm nay, nếu chú sẵn lòng giúp một tay thì chúng ta lập tức tới bệnh viện, còn không sẵn lòng giúp thì cứ nói thẳng, tôi xuống xe ngay lập tức, tuyệt đối không quấy rầy chú nữa!”

Sắc mặt người đàn ông dần u ám, ánh mắt lạnh đi.

Cô gái cũng đối chọi gay gắt, khí thế bướng bỉnh cương quyết cùng phản nghịch không chịu bó buộc, vào giờ phút này, nỗi sợ hãi đối với người đàn ông đều biến mất chẳng còn gì nữa.

Sau lần duy nhất được xem là hài hòa vào lúc nãy. Bầu không khí trong xe lại một nữa rơi vào căng thẳng.

Cơn giận dữ bùng cháy trong cơ thể người đàn ông, anh nhìn chằm chằm vào mặt cô gái, anh nổi giận vì cô nổi loạn phản nghịch, vì cô cà lơ phất phơ, hơn nữa vì lời nói ẩn ý mang theo vẻ chống cự và xa cách của cô.

Anh mấp máy môi mấy lần nhưng lại phát hiện mình chẳng có lời nào để nói nữa.

Anh giận quá hóa cười, lắc tới lắc lui vật trong tay: “Không liên quan, đúng là không liên quan thật, tôi không là gì của cô cả, cuộc sống của cô cũng không cần tôi chịu trách nhiệm.”

Cô phản nghịch điên cuồng, cô thiếu tự trọng, cũng không có có bất kỳ quan hệ gì với anh cả.

Anh đưa vật trong tay cho thư ký ngồi ở hàng ghế trước.

“Xem thử đi, rốt cuộc có thể dùng những gì.”

Anh không muốn xem, cũng không xem nổi, anh sợ đến lúc thấy cảnh tượng điên cuồng hơn nữa thì mình sẽ tức chết mất.

Đầu óc anh bị chập cheng rồi nên mới không dừng lại, còn không chịu xuống xe mà nghênh ngang rời đi, không thèm quan tâm chuyện hoang đường này nữa.

Thật hèn hạ đến phát sợ.

Cũng chỉ là nhờ vả của người bạn mà thôi, đúng là, nếu không phải vì Lương Ngọc thì còn lâu anh mới lo chuyện điên khùng này.

Tốt lắm, giải quyết xong chuyện này, tất cả trở về vị trí cũ, ai cũng chẳng là gì của ai cả.

Thật tốt làm sao!

Quả là tốt đến không thể tốt hơn.

Xe dừng lại ở cổng bệnh viện, người đàn ông thẳng tay đẩy cửa xe ra rồi đi xuống. Anh bước nhanh vào bệnh viện, chẳng thèm quay ra sau nhìn người vẫn đang ngây ngốc ngồi ở đó.

Thẩm Lương Hạ xuống xe.

Đi theo phía sau người kia.

Thật ra cô rất muốn rời khỏi, chẳng muốn ở chung một chỗ với người kia, nói thật là khí thế áp bức đến từ anh cũng làm cô phát bực.

Nhưng cô không thể đi, chuyện này do cô gây ra, cho dù cô không có năng lực giải quyết thì cũng phải có thừa dũng khí gánh chịu trách nhiệm.

Lâm trận bỏ chạy, không phải là phong cách của cô.

Nếu bỏ chạy thì chính cô cũng sẽ xem thường mình.

Đối phương ở phòng bệnh cao cấp, cửa phòng bệnh có người trông chừng. Thư kí đưa danh thiếp tới, sau đó cửa phòng bệnh nhanh chóng mở ra, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi ra, vẻ ngoài bình thường nhưng khí thế trên người lại làm cho người ta không thể coi thường.

Anh ta không nói gì mà tươi cười, chạy tới chỗ Tiêu Yến Thầm : “Thì ra là anh Tiêu, từ trước đến nay chỉ thấy anh trên báo hoặc trên tivi thôi, hiện tại có thể nhìn thấy người thật, đúng là phước đức ba đời.”

Hai người bắt tay nhau, cho dù đối diện với sự nhiệt tình của người nọ, Tiêu Yến Thầm vẫn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo và xa cách, quả nhiên người trưởng thành nói chuyện luôn làm cho người ta cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Người đàn ông này là anh họ của cậu ấm nhà giàu, em họ xảy ra chuyện nên bị người lớn trong nhà cử tới nơi này dọn dẹp hậu quả, sau khi đến nơi anh ta mới biết kẻ đầu sỏ hại em mình nằm viện đã bị bắt, nhưng lại được người ta bảo lãnh ra ngoài.

Lúc ấy anh ta vẫn đang nghĩ, đến tột cùng là ai có thể dễ dàng cứu người ra như vậy, trong khi gia đình anh ta đã gây sức ép từ sớm. Khi biết

đối phương chính là Tiêu Yến Thầm , anh ta mới không ngạc nhiên nữa.

Biết kẻ đầu sỏ có quan hệ với Tiêu Yến Thầm nên anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao cũng không quen biết gì người kia, cũng chẳng rõ tính tình của anh Tiêu này ra sao. Nhưng chỉ trong một buổi sáng, anh ta hỏi thăm tin tức từ người quen mới biết được đôi chút về một chút về Tiêu Yến Thầm.

Anh là người lạnh lùng vô tình, ra tay chính xác, tàn nhẫn và nhanh chóng.

Thậm chí bạn tốt của anh ta thẳng thắn nói trong điện thoại, thù này không nên kết, nếu thật sự xung đột với Tiêu Yến Thầm , với thực lực của nhà bọn họ thì không giành được bao nhiêu lợi ích.

Thật ra thì anh ta không tin lắm, cho dù năng lực của Tiêu Yến Thầm có lớn hơn nữa thì nhà bọn họ cũng là gia tộc trăm năm, cây lớn rễ sâu, ăn sâu bén rễ bao nhiêu năm nay, đương nhiên thế lực cũng chẳng nhỏ, sao mà không chiếm được lợi ích chứ.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Thúy Quỳnh ĐỗDuyệt thẻ cho ei - sent 2023-09-21 16:36:16
Châu DiệpTừ chương 200 lẻ mấy bị nhảy chương với lỗi nên đọc chả hiểu gì,AD kiểm tra dùm - sent 2023-08-16 18:14:14
nanahuynhDuyệt thẻ giúp mình - sent 2023-07-23 20:01:28
Ngọc Huyền Trầnđuyệt thẻ giúp mình vs ạ - sent 2023-07-12 21:55:47
thobenho_sociuDuyệt thẻ giúp mình với ad - sent 2023-06-03 22:18:38
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương