Quyến Rũ Ông Chú Tuổi Băm full

Chương 36: (2) gọi anh thức dậy

/365
Trước Tiếp
Cúp điện thoại xong, cả căn phòng rộng lớn lại chìm vào yên tĩnh, người đàn ông nhẹ nhàng lắc rượu vang trong ly rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại,

ánh đèn trên cao chiếu thẳng lên mặt anh, chân mày như lưỡi kiếm sắc bén khẽ giật giật.

Anh mở mắt ra, con ngươi nhuốm vẻ trầm lắng, bên tay trái của anh là chiếc thắt lưng có giá trị không cao kia.

Chiếc thắt lưng bằng da màu đen có phần khóa được làm theo phong cách cổ xưa khá chín chắn, rõ ràng không phải là thứ tốt nhất, nhưng nó lại bất ngờ khóa chặt một thứ khác.

Động lòng là điều chẳng thể phủ nhận.

Trốn tránh cũng vô dụng thôi.

Rõ ràng vào ban ngày anh vẫn còn nghĩ tới việc sẽ vạch rõ giới hạn, nhất quyết không liên quan gì nữa, nhưng chỉ một chiếc thắt lưng đã khiến kế hoạch của anh hoàn toàn thất bại.

Anh chẳng nghe lọt chữ nào khi ngồi xem nhạc kịch.

Thậm chí dáng vẻ của người đi cùng trông như thế nào, anh cũng không ấn tượng bao nhiêu.

Lúc lái xe thì tự nhiên lại tới cổng trường Đại học A.

Sự xuất hiện của Lương Ngọc đã đánh thức anh, giúp anh kịp dừng chân trước khi bước ra và quay xe trở về nhà, nhưng cũng chẳng có ích là bao, cả đêm nay lòng anh rối bời, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh cô bé kia và Lương Ngọc ở cạnh nhau, bọn họ đi chơi ở đâu, nói chuyện gì, ăn thứ gì, có phải rất thân mật hay không, phải chăng là sẽ tiếp xúc cơ thể như nắm tay, ôm eo, thậm chí là hôn nhau.

Mỗi một hình ảnh đều âm thầm kích thích anh, khiến anh bứt rứt không yên, chỉ muốn lập tức lái xe ra ngoài tìm hai người bọn họ.

Nhưng thực tế là anh vẫn ngồi im ở đó suốt cả buổi tối.

Lương Ngọc gọi điện thoại đến, anh không bắt máy ngay, cũng không muốn nghe máy, anh sợ bạn tốt sẽ khoe khoang với anh qua điện thoại, nói ra thứ mà anh không muốn nghe nhất.

Thế nhưng, anh lại không kìm được mà quan tâm đến những điều ấy, anh muốn biết vào tối nay bọn họ đã làm gì. Chỉ là, không ngờ vừa cầm điện thoại lên thì đầu bên kia đã cúp.

Lúc ấy anh còn nghĩ, cúp cũng tốt, cúp hay lắm, tại không nghe thì lòng khỏi phải nghĩ, nhưng anh sai rồi. Khi Lương Ngọc gọi đến lần thứ hai, anh gần như ngay lập tức bắt máy.

Rốt cuộc Tiêu Yến Thầm vẫn không dám hỏi, anh sợ mình thật sự hỏi ra được điều gì đó, nhưng cũng may là hai người kia không có tiến triển gì cả.

Vào giây phút ấy, anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có điều lời Lương Ngọc nói lại tiếp tục đả kích đến anh.

Lương Ngọc ba mươi tuổi đã là ông chú già trong mắt cô gái kia.

Còn anh thì sao? Anh đã ba mươi hai tuổi rồi, cô gái kia cứ gọi anh là chú Tiêu suốt, có phải cũng chê anh già quá hay không?

Chênh lệch mười hai tuổi khiến anh cảm thấy khoảng cách giữa họ quá lớn.

Nhưng Lương Ngọc nói rất đúng, không dễ gì mới rung động, tại sao phải buông tay?

Đã lâu lắm rồi anh mới trải qua tâm trạng thế này, thấp thỏm, băn khoăn, lo được lo mất.

Nụ cười của cô gái khiến anh cảm thấy thật ngọt ngào, giọt nước mắt cô rơi lại làm anh chua xót không thôi, vẻ yếu đuối mỏng manh của cô đã khơi dậy khát khao che chở trong anh, còn những lúc cô xa cách hờ hững lại khiến anh tức giận vô cùng.

Nếu tránh không thoát, chạy không khỏi, thế thì trốn tránh cũng vô ích mà thôi, nên thế nào thì làm thế ấy, đáp án đã quá rõ ràng. Cứ do dự như vậy không phải là phong cách thường thấy của anh.

Rượu vang vào miệng, mắt anh sáng ngời, trong lòng đã có quyết định.

Chỉ là trước đó anh phải giải quyết gã đối thủ ranh mãnh đầy mình kia đã.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Thúy Quỳnh ĐỗDuyệt thẻ cho ei - sent 2023-09-21 16:36:16
Châu DiệpTừ chương 200 lẻ mấy bị nhảy chương với lỗi nên đọc chả hiểu gì,AD kiểm tra dùm - sent 2023-08-16 18:14:14
nanahuynhDuyệt thẻ giúp mình - sent 2023-07-23 20:01:28
Ngọc Huyền Trầnđuyệt thẻ giúp mình vs ạ - sent 2023-07-12 21:55:47
thobenho_sociuDuyệt thẻ giúp mình với ad - sent 2023-06-03 22:18:38
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương