Tân An Quỷ Sự

Chương 1: Tình cờ gặp gỡ

/310
Trước Tiếp
Một ngày tháng ba đầu năm, từng bông liễu trắng như tuyết nhẹ nhàng bay trong gió, bao phủ toàn bộ thành Tân An trong màu trắng xóa mờ mịt.

Trình Mục Du đứng trong phủ, lo lắng ngóng ra ngoài. Sáng nay, con trai độc nhất của hắn - Tấn Nhi vẫn còn chơi đùa trước cửa, nhưng chỉ một lúc sau đã không thấy tăm hơi đâu nữa, đã mấy giờ trôi qua, mấy nhóm người hầu được phái đi tìm cũng đã lục tục trở về nhưng vẫn không phát hiện tung tích đứa nhỏ.

Trình Mục Du nắm chặt tay, trán dần đẫm mồ hôi. Tấn Nhi là đứa con duy nhất mà người vợ đã mất để lại cho hắn, cũng là độc đinh của nhà họ Trình. Tuy ca ca của hắn đã lấy vợ nhiều năm nhưng lại không sinh nổi mụn con nào. Mà sau khi vợ mất, hắn cũng không lấy thêm ai và cũng sinh thêm con nữa, cho nên không cần nói cũng có thể hiểu được tầm quan trọng của Tấn Nhi đối với gia tộc này. Hiện tại đứa nhỏ mất tích, lại đúng vào thời điểm nhạy cảm, điều này không khỏi khiến lòng Trình Mục Du nóng như lửa đốt.

Một bóng người yểu điệu, tay cầm trường kiếm vội vã chạy từ ngoài cửa vào. Thấy thế, Trình Mục Du nhanh chóng bước về phía nàng ta, nhíu mày khẽ hỏi: “Vẫn không thấy à?”

Tưởng Tích Tích buồn bã lắc đầu. Trên mặt hiện lên vẻ lo âu không kém gì so với Trình Mục Du. Nàng ta đã trông coi Tấn Nhi lớn lên, coi cậu bé như em trai ruột của mình, nhưng vừa rồi, nàng ta đã tìm kiếm khắp thành Tân An nhưng vẫn không phát hiện chút manh mối nào.

“Đại nhân.” Tưởng Tích Tích cắn môi dưới, khẽ tiến một bước về phía Trình Mục Du, giọng nói lại trở nên kiên định hơn: “Hay là phong tỏa thành lại đi! Nếu như Tấn Nhi bị người khác bắt thì ít nhất cũng có thể đảm bảo chúng không ra được khỏi cổng thành. Lỡ như chúng trốn thoát, cao chạy xa bay thì chúng ta biết đi đâu để tìm thằng bé về.”

Trình Mục Du quay lưng lại, qua một lúc lâu, hắn mới trả lời: “Không được. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Trình gia. Hiện tại, thành Tân An không có nơi nào yên bình, không thể vì việc riêng của chúng ta mà gây ra động tĩnh lớn như vậy.”

“Nhưng mà...” Tưởng Tích Tích định phản bác thêm vài câu thì bị hắn giơ tay ngăn lại. Nàng ta biết tính tình của Trình Mục Du. Thoạt nhìn, trông hắn rất khiêm tốn, nhã nhặn, nhưng mỗi khi đã ra quyết định quan trọng thì không ai có thể xoay chuyển. Tưởng Tích Tích bất đắc dĩ đeo lại kiếm lên lưng, chắp tay thi lễ với bóng lưng lạnh lùng đó rồi đi ra ngoài phủ.

Một cơn gió mạnh lướt qua, thổi hoa liễu bay khắp phủ khiến Trình Mục Du và Tưởng Tích Tích cùng lấy tay che mắt. Lúc hai người từ từ mở mắt ra thì thấy hai bóng người đang một trước một sau tiến về phía phủ Tân An. Người đi trước mặc một bộ đồ xanh, trông chưa đến hai mươi tuổi, là một cô nương thanh tú. Nàng có đôi mắt phượng dài, khóe miệng khẽ nhếch, nở một nụ cười như có như không. Phía sau nàng là một thiếu niên chạy vặt, có lẽ chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, tóc búi trên đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ sắc sảo, thông minh. Thiếu niên đó cõng một đứa bé da dẻ nõn nà trên lưng. Có vẻ như đứa bé đang ngủ, cánh tay thả lỏng, đung đưa bên vai chàng thiếu niên.

“Tấn Nhi”. Tưởng Tích Tích khẽ kêu lên, chạy như bay ra ngoài phủ, ôm đứa bé từ trên lưng thiếu niên vào lòng rồi cẩn thận vỗ vào mặt đứa bé, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ để kiểm tra hơi thở của nó.

“Thằng bé chỉ đang ngủ thôi.” Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía đối diện, cô gái mặc áo xanh kia đi đến trước mặt Tưởng Tích Tích, lấy một chiếc khăn tay từ trong ống tay áo ra rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Tấn Nhi.

Tưởng Tích Tích vội hất tay nàng, rút kiếm sau lưng ra rồi kề lên cổ cô gái. Đôi mắt lướt từ trên xuống dưới một lượt đánh giá người xa lạ trước mặt, giọng nói trầm xuống đầy lạnh lùng: “Nói, có phải các ngươi đã bắt Tấn Nhi đi không?”

Nhìn thấy lưỡi kiếm sắc bén sang loáng, thiếu niên kia sợ đến mức ôm đầu ngồi xổm xuống đất, miệng không ngừng la hét: “Cô nương đừng có không phân biệt được tốt xấu, chúng ta phát hiện đứa nhỏ này bất tỉnh ở ven đường, tiểu thư tốt bụng nên mới định đưa nó về nhà chăm sóc…”

Tưởng Tích Tích hừ lạnh một tiếng: “Các người không nhìn xem đây là đâu, ngươi cho rằng có thể lừa được ai với loại chuyện hoang đường này?” Còn chưa dứt lời, thanh kiếm kia đã tiến về phía trước, thiếu chút nữa là vẽ một đường máu trên cần cổ trắng ngần của cô gái.

Đột nhiên có hai ngón tay kẹp lấy kiếm của Tưởng Tích Tích. Giọng nói trầm thấp của Trình Mục Du vang lên ở bên tai nàng ta: “Nếu như họ là người bắt Tấn Nhi đi thì tại sao lại quay lại đây để chui đầu vào rọ. Đừng hành động theo cảm tính. Ngươi đưa thằng bé vào trong nhà trước đi, lát nữa ta sẽ kiểm tra kỹ cho nó.”

Nói xong, hắn nhìn về phía cô gái bị Tưởng Tích Tích dùng kiếm đe dọa nãy giờ, lúc này mới phát hiện trên mặt nàng chẳng những không có vẻ gì là sợ hãi, mà ngược lại còn giống như đang có ý dò xét mình. Đôi mắt lạnh như sao băng nhìn thẳng vào mắt hắn không chớp lấy một lần. Sau cùng, khóe mắt như có nét cười khiến hắn cũng không thể hiểu nổi.

Trình Mục Du ngẩn người. Hắn cảm thấy nét cười này dường như rất quen thuộc, nhưng hắn lại không nhớ nổi đã từng nhìn thấy ở đâu. Hắn bị nhìn đến nỗi mất tự nhiên, ở lại không xong mà đi cũng không được. Cũng may nàng đã lên tiếng trước, phá vỡ sự lúng túng giữa hai người: “Nói vậy, vị này đây mới chính là huyện lệnh của thành Tân An, Trình đại nhân nhỉ! Tiểu nữ là Yến Nương, mới đến đây, mong được đại nhân giúp đỡ nhiều hơn.”

Tưởng Tích Tích đang bực bội bế Tấn Nhi đi vào nhà, nghe thấy lời Yến Nương nói thế thì lại quay lại. Nàng ta nhíu đôi mày liễu lại: “Các ngươi sắp sống ở đây sao?”

Yến Nương cũng không so đo mâu thuẫn trước đó. Nàng nhìn Tưởng Tích Tích: “Ta đã thuê được gian nhà cách vách huyện nha, sẽ mở một tiệm thêu, nếu cô nương không chê thì lát nữa ta sẽ chọn hai tấm vải gấm chất lượng cao đưa tới cho cô, thế nào?”

Tưởng Tích Tích cười lớn: “Tặng gấm thì ta không cần, nhưng mà...” Nàng ta tiến đến gần và nói thầm bên tai Yến Nương: “Gian nhà đó có nhiều chuyện ma quỷ, rất nhiều người đã chết trong đó rồi, các ngươi cũng nên cẩn thận”.

***

Cánh cửa gỗ trong sân được đẩy ra, bụi bay tới khiến Yến Nương lùi thẳng về phía sau. Nàng nhìn về phía cây liễu lớn đang nhẹ nhàng lay động phía sau lưng rồi nhặt một hòn đá ném về phía đó: “Hữu Nhĩ, đừng đùa nữa, mau dọn nhà thôi.”

Tiếng gió thổi trên cành liễu xào xạc, sau đó, thiếu niên tên Hữu Nhĩ nhảy từ trên cây xuống. Hắn ta phủi bông liễu trên người rồi đi vào sân dưới ánh mắt chê bai của Yến Nương.

Sau khi bước vào tiểu viện của căn nhà rách nát không chịu được này, cơ thể Hữu Nhĩ dần biến thành một con khỉ lông màu trắng bạc. Chỉ có điều, giữa hai lông mày của con khỉ này lại mọc một con mắt thứ ba, nằm giữa những sợi lông trắng như tuyết, tỏa sáng lấp lánh.

Hắn ta nhìn quanh sân vườn bừa bãi rồi thở dài: “Bừa thế này thì ta phải quét tước tới năm nào tháng nào đây?”

Yến Nương không để ý tới lời than vãn của hắn mà đang chọn một trụ đá sạch sẽ để ngồi xuống. Nàng nói sâu xa: “Trên đời này, trừ ngươi ra, quả thật không ai có thể dọn dẹp cái sân này trong một đêm được”.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenthithuthuyyTruyện còn ra không vậy? - sent 2022-10-06 20:49:25
hoaduongad chưa ra truyện nữa à .??? - sent 2022-07-09 09:20:05
huongle91qtLịch ra sao ad ơi?? - sent 2022-05-25 13:27:13
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương