Tân An Quỷ Sự

Chương 10: Kỳ lân

/310
Trước Tiếp
Tấn Nhi vươn tay nhận lấy cái vòng, mặt trên của nó là hình một con kỳ lân bằng vàng, con kỳ lân dựng thẳng hai lỗ tai, lưng uốn cong, giương nanh múa vuốt như thể có thể sống lại ngay lập tức. Cậu hơi do dự, không biết có nên nhận món quà đắt tiền như thế hay không. Đúng lúc này, Tưởng Tích Tích chạy tới và giật lấy cái vòng trong tay Tấn Nhi rồi nhét trả lại cho Yến Nương.

“Chúng ta không cần đồ của cô.” Vừa dứt lời, nàng ta cũng nhận ra nói như thế quá bất lịch sự nên bèn đưa ra một lý do để thoái thác: “À, chuyện là, con sư tử vàng này trông có vẻ rất đắt, chúng ta không thể nhận được.”

“Đó là kỳ lân...” Tấn Nhi khẽ lẩm bẩm một câu khiến mặt Tưởng Tích Tích đỏ lên, từ nhỏ nàng ta đã tập võ nên thậm chí còn không biết chữ, nên tất nhiên là không thể phân biệt sư tử và kỳ lân.

“Cho... Cho dù là gì thì chúng ta cũng không cần.” Nàng ta ấp úng nói, vẫn khăng khăng giữ ý kiến của mình. Người con gái trước mặt này thoạt nhìn rất xinh đẹp, khoan thai ngay thẳng, thông minh, nhưng không biết vì sao ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Yến Nương, nàng ta đã cảm thấy người này không có ý đồ gì tốt đẹp, dường như trên người nàng có một cảm giác gì đó khiến trong lòng Tưởng Tích Tích mơ hồ bất an, chính nàng ta cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác đó, nhưng kiểu trực giác không có chút chứng cứ nào chèo chống này lại thường khiến người ta phải sợ hãi hơn cả mấy thứ thực tế gì đó.

“Cái này không phải là vàng ròng mà chỉ là dát vàng lên thôi, không đáng mấy đồng đâu.” Từ đầu đến cuối Yến Nương vẫn không hề nhìn Tưởng Tích Tích, nàng nhìn Tấn Nhi và hỏi: “Đệ muốn nó, đúng không?

“Ừm.” Tấn Nhi gật đầu không chút do dự, cậu cầm lại cái vòng mà Yến Nương đưa cho trên tay, như là bắt được một cái phao cứu mạng: “Cảm ơn, ừm...” Cậu thấy cô gái này không lớn hơn Tưởng Tích Tích là bao, nhưng nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào với nàng.

“Cứ gọi ta là Yến Nương là được rồi.” Đôi mắt Yến Nương cong như trăng lưỡi liềm, nàng khẽ sờ đầu Tấn Nhi: “Tấn Nhi và ta rất có duyên đó, sau này thường xuyên tới chơi nhé.”

“Tấn Nhi.” Tưởng Tích Tích dường như không thể nhận ra đứa bé với vẻ mặt ngây thơ trước mặt này, từ trước tới nay thằng bé luôn nghe lời mình, sao hôm nay lại vì một cô gái mà làm trái lời mình: “Đệ quên gia quy của Trình gia rồi à, phụ thân đệ không cho phép đệ tùy tiện nhận đồ của người khác.”

Tấn Nhi nắm chặt tay, đương nhiên cậu không quên, nhưng vừa rồi ở trong mơ, cô bé mặc bộ đồ trắng đó liên tục gọi tên cậu và từ từ đi tới gần, bàn tay lạnh thấu xương, thỉnh thoảng còn có một hai con giòi bọ trắng ởn rơi ra từ đầu ngón tay đang bám víu lên cổ cậu. Hơi thở lạnh lẽo phả ra từ miệng cô bé gần như khiến cổ họng cậu hoàn toàn bị khóa lại, ngay cả một câu kêu cứu cũng không thể thốt ra, chứ đừng nói tới cái mùi hôi thối lướt qua mặt cậu hết lần này tới lần khác khiến cậu suýt chút nữa thì ngất đi. Giọng nói của cô bé giống như một khúc chiêu hồn tới từ địa ngục: “Ca ca, nào, chúng ta chơi với nhau đi, một mình ta thật sự cô đơn lắm.”

Tấn Nhi cắn rách cả môi, cậu cảm giác suýt chút nữa là mình đã mơ màng đi theo cô bé, dẫu sao cảm giác này cũng đau đớn đến mức ngực của cậu như sắp nổ tung, đúng là sống không bằng chết, sống không bằng chết mà. Nhưng cậu không thể đi được, nơi mà cô bé muốn dẫn cậu tới tràn ngập sự tối tăm và vô vọng, không có một chút ánh sáng nào, người nào đi tới đó sẽ bị thối rữa thành một bãi chất lỏng xanh biếc và ngấm vào bùn đất, cả cha lẫn Tích tỷ tỷ đều không thể tìm thấy cậu.

Trong giấc mộng, cậu hét to: “Ta không đi.” Nhưng đổi lại chỉ có vài tiếng cười chói tai, tiếng cười đó đánh vào màng nhĩ khiến cậu co rúm lại.

“Hì hì, không đi à? Vậy thì ta sẽ ăn thịt ngươi, được không?”

Tấn Nhi cảm thấy cổ mình đột nhiên rất lạnh, như có thứ gì đó nhọn hoắt, lạnh lẽo đang đâm vào da thịt và sắp chọc thủng cậu vậy. Đột nhiên cậu bật khóc, nỗi sợ hãi và không cam lòng cùng đè lên trái tim cậu: Tại sao lại là ta? Tại sao lại cứ bám lấy ta chứ?

Tiếng cười the thé lại vang lên, nhưng chỉ mới cười được một nửa thì ngừng lại, bởi có một âm thanh khác đã cắt ngang nó.

Tiếng pháo nổ ngoài cửa đã phá vỡ sự yên lặng của sáng sớm, đồng thời giải cứu Tấn Nhi ra khỏi giấc mơ vừa lạnh lẽo vừa ẩm thấp đó. Cậu khẽ mở đôi mắt đẫm lệ, mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu biết đó là lối thoát duy nhất của mình.

“Ta không đi.” Cậu lặp lại ba chữ này một lần nữa, trong giọng nói yếu ớt lộ ra vẻ kiên định không thể lay chuyển.

Tiếng pháo liên tục vang lên ngoài cửa, Tấn Nhi nhìn thấy cái bóng trắng kia không ngừng thu nhỏ lại, miệng phát ra tiếng rít gào như gió thổi. Nhưng tay cô bé vẫn chưa từ bỏ ý định túm lấy ống tay áo của cậu như muốn dẫn cậu đi cùng.

“Ta không đi.” Cậu dùng hết toàn bộ sức lực gỡ mấy ngón tay khô như cành cây đó ra và nhìn chằm chằm vào con ngươi vàng ố của cô bé.

“Ta không đi.” Cậu hét lớn rồi mở bừng hai mắt ra, hoàn toàn thoát ra khỏi giấc mộng tĩnh mịch chết chóc đó.

Tấn Nhi phớt lờ lời trách mắng của Tưởng Tích Tích, cúi đầu đeo cái vòng lên cổ: “Ta phải báo đáp tỷ thế nào đây?” Cậu cảm kích nhìn về phía Yến Nương.

“Báo đáp?” Yến Nương nghiêng đầu cười: “Bây giờ thì không cần, nhưng mà tương lai chắc chắn Tấn Nhi có thể giúp đỡ ta một việc lớn.”

Hữu Nhĩ treo bảng hiệu mạ bốn chữ “Tiệm thêu Tế Hồng” lên, Yến Nương khoanh tay đứng bên dưới, vừa cắn hạt dưa vừa chỉ huy hắn ta di chuyển trái phải.

“Không phải ngươi nói để cho đứa bé đó tự cầu phúc sao, sao giờ lại nhúng tay vào?” Hữu Nhĩ đầu đầy mồ hôi leo xuống thang, vừa phủi bụi trên tay vừa hỏi Yến Nương.

Yến Nương từ tốn cắn một hạt dưa, nhai vài cái rồi dùng ngón trỏ búng vỏ xuống đất: “Ta muốn giữ nó lại, sau này sẽ có lúc dùng tới nó.” Nói xong, nàng dùng mũi chân đá đống vỏ dưa trên đất bay tứ tung, sau đó đi vào sân, trước khi đi vẫn không quên dặn dò Hữu Nhĩ: “Tranh thủ dọn dẹp chút đi, hôm nay có một vị khách quan trọng tới đấy.”

Hữu Nhĩ le lưỡi với bóng lưng của nàng: “Nói một đằng làm một nẻo.”

Hắn ta cầm cây chổi lên, quét qua loa trước cửa mấy cái, sau đó nhìn về phía phủ Tân An. Mấy cây liễu ngoài cửa bị tơ liễu quấn quanh như được bao phủ trong làn sương khói tạo nên một cảm giác tịch mịch không nói nên lời. Bỗng nhiên, một cái chong chóng tre bay qua tường, rồi mấy tiếng cười trẻ thơ truyền vào tai hắn ta: “Tích Tích tỷ tỷ, nó bay ra ngoài rồi, tỷ mau nhặt về cho đệ đi.”

Hữu Nhĩ lắc đầu: “Tinh thần của đứa bé này mạnh mẽ thật đấy, tính cách cũng lanh lẹ, liên tiếp trúng tà thế mà vẫn tìm được đường sống trong cõi chết, thảo nào lại lọt vào mắt Yến Nương.” Hắn ta cầm chổi đi vào trong sân, bốn chữ “Tiệm thêu Tế Hồng” trên tấm biển sau lưng tỏa ra ánh sáng màu vàng đầy chói mắt dưới ánh mặt trời.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenthithuthuyyTruyện còn ra không vậy? - sent 2022-10-06 20:49:25
hoaduongad chưa ra truyện nữa à .??? - sent 2022-07-09 09:20:05
huongle91qtLịch ra sao ad ơi?? - sent 2022-05-25 13:27:13
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương