Tân An Quỷ Sự

Chương 13: Ân huệ

/310
Trước Tiếp
Thấy không còn gì náo nhiệt để xem nữa, mọi người lại vội vã giải tán đi, chỉ có Yến Nương là không rời đi. Nàng dựa vào khung cửa, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm về phía cuối đường, giống như đang chờ đợi ai đó. Quả nhiên, không lâu sau, bóng dáng của Trình Mục Du đã xuất hiện. Hắn mặc thường phục, không hề đi về hướng của phủ Tân An mà lại đi về phía tiệm thêu Tế Hồng, trong chốc lát đã tới trước mặt nàng.

Yến Nương hành lễ, vươn tay hướng vào trong chào đón hắn “Đại nhân, mời vào.”

“Ngươi không hỏi ta tại sao lại đến à?”

“Chắc là cũng không phải tới chúc mừng ta khai trương thuận lợi.”

Hữu Nhi bưng hai chén trà xanh lên rồi liền lui xuống. Trình Mục Du nâng chén trà nhấp nhẹ một ngụm, sau đó nhìn về phía Yến Nương bằng ánh mắt sáng ngời: “Yến cô nương, ta đến đây là vì có hai chuyện. Đầu tiên là tạ ơn cô đã cứu Tấn Nhi, đã thế lại còn là hai lần. Ta nghe thằng bế kể rằng sau khi đeo chiếc vòng cổ cô tặng cho thì không còn mơ thấy ác mộng nữa. Hơn nữa thân thể cũng càng ngày càng hồi phục. Ơn lớn như vậy, đương nhiên ta phải đích thân đến tận nơi để nói lời cảm tạ.”

“Trình đại nhân quá lời rồi. Tấn Nhi thông minh, lanh lợi, tính cách lại rất hợp với ta nên ta mới đưa chiếc vòng cổ kia cho cậu bé. Còn việc sau đó không còn bị ác mộng quấy nhiễu nữa chỉ là chuyện trùng hợp. Ta chỉ là một người phụ nữ. Sao đại nhân lại nói về ta như thể ta giỏi giang lắm vậy.”

Trình Mục Du mỉm cười: “Được, chúng ta tạm không nói về chuyện này nữa. Ta còn có một chuyện muốn hỏi cô nương cho rõ ràng.”

“Hả?” Yến Nương vô cùng kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt. Bề ngoài trông hắn có vẻ hiền lành nhưng bên trong tựa như đang có một cơn sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt: “Tiểu nữ vừa mới đến, chẳng lẽ lại có chuyện gì có thể khiến cho đại nhân phải đích thân đến tận nơi hỏi thăm hay sao?”

“Đương nhiên là có.” Trình Mục Du nhìn Yến Nương không chớp mắt: “Yến cô nương, điều ta muốn hỏi cô chính là, cái ngày mà cô mới tới thành Tân An ấy, cô đã phát hiện Tấn Nhi đang nằm hôn mê bất tỉnh ở chỗ nào?”

Yến Nương chỉ hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói: “Phố Nam.”

“Phố Nam?”

“Khi đó, ta và Hữu Nhĩ vừa mới vào thành. Lúc đi tới phố Nam thì đúng lúc hắn cuống cuồng muốn đi tiểu nên đã chạy tới một con hẻm nhỏ. Đúng lúc đó, hắn đã nhìn thấy Tấn Nhi nằm trên một tảng đá xanh, bất tỉnh nhân sự.”

“Quả nhiên giống với suy đoán của ta.” Trình Mục Du chợt đứng lên. Hắn nhìn Yến Nương, nét mặt ôn hòa lại nhuốm thêm vẻ nghiêm nghị.

“Đại nhân, ta không hiểu.”

“Ta cũng không vòng vo nhiều nữa. Chuyện xảy ra ở thành Tân An không đơn giản chỉ là do dịch bệnh lây lan gây ra. Mấy ngày trước, có một đứa trẻ trên là Chu Ngũ Nhi chết giữa đêm mà hôm nay người nhà đứa bé đến quan phủ báo án, nói rằng tỷ tỷ của nó cũng không thấy đâu nữa. Đêm Chu Ngũ Nhi chết, ta cũng có mặt ở nhà đứa bé. Ta đã tận mắt nhìn thấy một vật quỷ dị chạy ra khỏi viện rồi chạy thẳng về phía phố Nam, mà Sử Phi cũng đã bị nó hủy mất gương mặt.

“Cho nên, ý của đại nhân là, nhiều trẻ con ở thành Tân An chết như vậy, nguyên nhân không phải là do dịch bệnh, mà là do bị thứ quỷ quái kia làm hại? Mà nơi con quỷ này trú ẩn khả năng cao là ở phố Nam thành Tân An?”

Trình Mục Du đánh giá Yến Nương bằng vẻ thích thú: “Tuy Yến cô nương nói mình chỉ là một người phụ nữ, nhưng theo ta thấy, dù có gọi cô là nữ trung hào kiệt cũng không hề quá lời. Đổi lại, nếu là một người phụ nữ bình thường, khi nghe một câu chuyện đáng sợ như vậy thì chắc đã sợ hãi đến không biết làm thế nào, sao có thể điềm nhiên như cô được.”

“Đại nhân quá khen rồi. Yến Nương xuất thân khó khăn, từ nhỏ đã lang bạt giang hồ, kiến thức đương nhiên là sẽ nhiều hơn so với những tiểu thư khuê các chưa từng ra khỏi nhà.”

“Không lẽ Yến cô nương lại là một hiệp khách du ngoạn giang hồ?” Trình Mục Du không hề che giấu hoài nghi trong mắt mình một chút nào.

Yến Nương đón lấy ánh mắt kia, khẽ mỉm cười: “Nếu đại nhân có hứng thú với thân thế của Yến Nương thì thay vào đó, chỉ cần chuẩn bị một bầu rượu ngon và ta sẽ kể mọi thứ thật chi tiết cho ngài.”

Nét mặt của Trình Mục Du cứng ngắc lại, hắn chưa bao giờ thấy một cô gái to gan như thế, lại dám giữa ban ngày ban mặt đùa giỡn với quan địa phương ngay tại chỗ này. Hắn cụp mi mắt xuống, hắng giọng: “Là ta đã quá đường đột. Yến cô nương, giờ không làm phiền cô nữa, ta có công vụ cần phải xử lý, xin cáo từ trước.” Nói xong, hắn không nhìn nàng nữa mà đi thẳng ra ngoài cửa.

“Đại nhân đi thong thả.” Yến Nương khẽ nói. Nàng nhìn theo bóng lưng thanh liêm của Trình Mục Du, hừ lạnh một tiếng khó có thể nghe thấy.

Hữu Nhĩ đi từ ngoài cửa vào. Hắn ta chép miệng nhìn về phía Trình Mục Du, hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn lừa hắn? Rõ ràng chúng ta không hề phát hiện ra Tấn Nhi ở phố Nam.”

“Lầu Thê Phượng giao y phục tới thì món nào cũng có mùi lạ. Cho nên, ta muốn nhân cơ hội này cho hắn một ân huệ.” Yến Nương kẹp lấy chén trà, cúi đầu trầm tư một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng đến phát sợ, nàng thầm thì: “Xác chết còn nguyên, xác chết còn nguyên. Đúng vậy, Đại Lý, tại sao ta lại không nghĩ tới chỗ đó cơ chứ.” Nói xong, nàng liền đứng dậy, đi thẳng ra ngoài không buồn ngoảnh đầu lại.

Phía sau lưng nàng, Hữu Nhĩ hét lớn: “Ngươi muốn đi ra ngoài sao? Trời sắp tối rồi. Đồ ngày mai phải giao cho lầu Thê Phượng còn chưa thêu tí nào đâu.”

“Giao cho ngươi đấy.” Yến Nương đáp mà không quay đầu lại: “Trước khi ta trở về phải hoàn thành, nếu không ngày mai sẽ không cho ngươi ăn cơm.”

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Thiết Thạch Lan.” Lời còn chưa dứt đã không thấy bóng người đâu nữa.

Thiết Thạch Lan là một khe núi mọc đầy cỏ dại. Bao nhiêu năm nay, thi thể người chết vì chiến tranh, dịch bệnh, thiên tai cùng với phạm nhân bị chém đầu đều sẽ được mai táng qua loa ở chỗ này. Gia đình nào điều kiện tốt còn có thể đóng một cỗ quan tài rồi chôn ở đây, còn những nhà nào khó khăn thì chỉ có thể quấn thi thể người thân vào một tấm chiếu rồi mang đến cái vùng hẻo lánh này. Địa thế nơi này không hề thấp, hằng ngày cũng vô cùng ít người qua lại, cho nên dù có là giữa ban ngày thì cả ngọn núi cũng tràn đầy khí lạnh, còn có cả một dải sương mù dày đặc vây quanh.

Người lớn ở thành Tân An mỗi khi dạy dỗ trẻ nhỏ đều sẽ mang nơi này ra để hù dọa. “Nếu không nghe lời thì sẽ quẳng con đến Thiết Thạch Lan. Cái nơi đó á, chỗ nào cũng có yêu quái ăn thịt người. Mắt của chúng nó xanh lét như là ma trơi, lưỡi thì vừa dài vừa sắc, chỉ cần liếm một cái là có thể xẻo được cả thịt cả xương từ trên người con ra.” Tất cả trẻ con đều bị hù dọa đến mức gào lên, sau đó mới ngoan ngoãn lên giường đi ngủ. Nhưng trong mơ, chúng vẫn sẽ không khỏi mơ đến nơi trong truyền thuyết kia. Chúng sẽ phát hiện ra ở phía sau đám cỏ dại kia thật sự có một con quái vật cực to lớn. Từ trong ngực nó phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, hàm răng sắc bén nhe ra bên ngoài, lúc nào cũng có thể cắn một nhát vào cái cổ trắng mịn của mình.

Sử Kim khi còn nhỏ cũng đã từng bị câu chuyện về Thiết Thạch Lan dọa sợ, cho nên hiện giờ, cho dù hắn là một nha dịch cao to của quan phủ, cho dù hắn biết rằng câu chuyện này được bịa ra để dọa trẻ con nhưng những lúc phải đi vào khe núi vắng vẻ này, hắn vẫn cảm thấy rất căng thẳng. Hắn lau mồ hôi trên trán, rút kiếm ra, nắm chặt trong tay, dừng lại để lấy bình tĩnh rồi mới tiến sâu về phía Thiết Thạch Lan.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenthithuthuyyTruyện còn ra không vậy? - sent 2022-10-06 20:49:25
hoaduongad chưa ra truyện nữa à .??? - sent 2022-07-09 09:20:05
huongle91qtLịch ra sao ad ơi?? - sent 2022-05-25 13:27:13
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương