Tân An Quỷ Sự

Chương 2: Hai túi thơm

/310
Trước Tiếp
Trình Mục Du đắp chăn cho Tấn Nhi, hắn quay lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Tưởng Tích Tích, khẽ an ủi: “Vẫn ổn cả, chỉ là đang ngủ thôi.”

Tưởng Tích Tích khẽ thở phào nhẹ nhõm, đi theo Trình Mục Du ra khỏi phòng. Nàng ta thoáng do dự, nhưng rồi vẫn nói ra lời trong lòng: “Đại nhân, ngài thật sự không cảm thấy cô gái tên Yến Nương kia rất khả nghi sao? Trên đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như thế. Nàng ta thuê nhà bên cạnh phủ nha, đúng lúc đó lại bắt gặp Tấn Nhi, nhưng cũng vừa khéo để chúng ta thấy nàng ta cứu Tấn Nhi về. Còn nữa, một cô gái trẻ, một thân một mình tới thành Tân An mở tiệm thêu. Thân thế, gia cảnh chẳng có mảy may người biết, chỉ việc này thôi cũng đã rất đáng ngờ rồi.”

Trình Mục Du khẽ liếc nhìn Tưởng Tích Tích: “Ngươi nghĩ nàng ta có ý đồ? Một cô nương thêu thùa với một thiếu niên chạy vặt?”

Tưởng Tích Tích cúi đầu: “Cũng không phải. Chẳng qua ta cảm thấy sau này ngài nên để ý nhiều hơn, bớt tiếp xúc qua lại với bọn họ thì hơn.”

Sắc mặt của Trình Mục Du dịu lại, nhưng miệng vẫn mím chặt. Hắn nhẹ nhàng nói: “Nếu Tấn Nhi không có vấn đề gì thì chúng ta vẫn nên quan tâm tới tình hình dịch bệnh gần đây thì hơn! Đã có mười mấy đứa trẻ chết rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được nguyên nhân gây bệnh. Khi nào thì thái y của Ngự Y Viện mới tới được?”

“Đáng lẽ ngày mai là đến thành Tân An rồi, nhưng trên đường đi lại gặp phải lũ Hoàng Hà nên mới bị trì hoãn thời gian.”

Trình Mục Du chau mày: “Xem ra ta phải tự đi xem xét một chuyến rồi.”

Tưởng Tích Tích kinh hãi: “Đại nhân, người không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Tấn Nhi chứ. Bệnh này lây lan rất nhanh, nhỡ lây cho thằng bé thì biết phải làm sao?”

“Bây giờ không thể lo được nhiều như vậy. Ngày mai ngươi bảo vú em đưa Tấn Nhi về nhà cũ ở. Đến khi tất cả mọi chuyện yên bình trở lại thì hẵng đón nó về.” Nói xong câu đó, hắn liền bước nhanh về phía tiền đường, bóng lưng dần dần chìm vào bóng đêm.

Hữu Nhĩ giống như một cơn lốc cuốn đi thật nhanh mạng nhện, rác rưởi ở trong phòng, ngoài phòng, trên mái hiên, dưới mái hiên, chất thành đống ở giữa sân. Nhìn từ xa, trông hắn ta như có thêm mấy cánh tay. Hơn nữa, ánh trăng chiếu xuống khiến bộ lông bạc của hắn ta tỏa sáng lấp lánh, khiến người ta cảm thấy vừa quái lạ lại vừa thú vị.

“Xem như xong.” Hữu Nhĩ quét đống rác cuối cùng ra ngoài cửa, sau đó vừa thở hổn hển vừa trở vào sân. Hắn ta thấy Yến Nương không biết kiếm được một chén rượu bằng ngọc ở đâu ra mà trông rất tinh xảo, còn nàng thì đang ngẩn ngơ ngồi nhìn ánh trăng trong sân. Dưới ánh trăng màu xanh nhạt, bóng dáng của nàng trông vừa lạnh lẽo vừa hiu quạnh.

“Trông cô có vẻ thoải mái nhỉ”. Hữu Nhĩ đi tới trước mặt nàng, cái đuôi dài quét xuống đất khiến bụi bay lên để tỏ vẻ kháng nghị.

Yến Nương giơ tay lên trước mặt, hung dữ liếc xéo con khỉ kia một cái: “Đang yên đang lành ngươi làm ta mất cả hứng.”

“Hứng cái gì mà hứng, ngay cả một người uống rượu cùng cũng không có.” Hữu Nhĩ vừa nói vừa biến thành hình người, ngồi xuống bên cạnh Yến Nương.

Yến Nương bị hắn ta tạt cho một gáo nước lạnh, vừa định vặc lại thì nghe thấy một tiếng thở dài rất nhỏ truyền từ căn phòng ở sân sau tới. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ nhướn mày, nói nhỏ: “Ta vốn định tha mạng cho ngươi, nhưng ngươi lại cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết.”

Nói xong, nàng liền đứng lên đi về phía căn phòng, đến khi chỉ còn cách cửa phòng mấy bước thì dừng lại, lặng lẽ nhìn căn phòng cũ nát bị bóng râm của tán cây bao phủ. Một lúc sau, cánh cửa gỗ kêu lên cót két rồi tự mở ra.

Một đôi tay khô quắt vịn vào khung cửa, bò lên từng chút một. Vài cái móng tay của đôi tay này đã bị bong ra, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy sơn móng tay màu đỏ loang lổ còn sót lại. Phía sau bàn tay là hai cánh tay tái nhợt, da thịt như bị lóc ra, nhìn thấy cả xương trắng ở bên trong.

Yến Nương thở dài: “Chết thảm như vậy, bảo sao ngươi vẫn cứ chấp nhất không buông. Nhưng chung quy, mọi chuyện trên đời cũng khó có thể vẹn toàn. Ngươi, ta, chúng sinh đều không thể tránh khỏi thế sự vô thường, chi bằng cho qua đi. Dẫu có là cô hồn dã quỷ du đãng thế gian thì cũng không có gì không tốt.”

Mặc dù Yến Nương đã khuyên bảo, nhưng dường như ma nữ kia vẫn không có ý rút lui. Cô ta tiến lên phía trước mấy bước, để cơ thể lộ ra dưới ánh trăng. Toàn thân cô ta không mảnh vải che chắn, từ trên xuống dưới không có chỗ nào nguyên vẹn, còn có hai cái lỗ to bằng miệng bát, khuôn mặt bê bết máu nhưng vẫn có thể thấp thoáng thấy được diện mạo thật trước khi chết của cô ta khá xinh đẹp. Hiện tại lại chỉ còn lại hàm răng khô khiến người ta không khỏi thấy xót xa trong lòng.

“Lăng trì.” Trong đầu Yến Nương lập tức bật ra hai chữ này. Thế nhưng ý nghĩ này bị nàng gạt bỏ ngay lập tức. Không phải, không phải lăng trì. Loại cực hình này đã bị bãi bỏ nhiều năm nên những vết thương trên người cô ta không thể là bởi nguyên do này. Vậy thì kẻ nào đã gây ra những hành vi độc ác trời đất khó dung với cô gái này như vậy?

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, ma nữ kia đột nhiên ném một thứ xuống trước cửa, Yến Nương khom lưng nhặt thứ đó lên thì phát hiện là một lệnh bài, nàng sờ mấy chữ cái được khắc trên mặt lệnh bài, dần nở một nụ cười gằn.

“Mối thù của ngươi cứ giao cho ta đi!” Yến Nương nhướn mày, chỉ nghe một tiếng vút vang lên, một thứ giống như chiếc khăn tay hình vuông bay về phía ma nữ, bao quanh toàn bộ cơ thể cô ta, chỉ một lát sau, ma nữ đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn một cái túi thơm căng phồng xuất hiện tại vị trí mà cô ta vừa đứng lúc nãy.

Yến Nương đi tới nhặt cái túi thơm lên, cầm trong tay và đi về phía trụ đá mà mình vừa ngồi lúc nãy. Hữu Nhĩ vẫn đang ngồi trên trụ đá bên cạnh, cầm chén rượu thưởng thức, thấy Yến Nương cầm túi thơm đi tới, hắn ta ló đầu ra hỏi một câu: “Sao tự nhiên lại quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này vậy?”

Yến Nương giật lấy cái chén trong tay hắn, lầm bầm: “Không vớ vẩn, ngươi mới vớ vẩn.”

Hữu Nhĩ bị nàng chọc tức, nhảy dựng lên khỏi trụ đá, đang định tranh cãi mấy câu thì đột nhiên bị nhét hai cái túi thơm vào trong ngực. Yến Nương đanh mặt nhìn hắn ta: “Cất cẩn thận vào, nếu làm mất thì ta sẽ nấu cái đầu khỉ của ngươi đấy.” Nói xong, nàng đi thẳng vào phòng mình, không thèm để ý tới Hữu Nhĩ đang om sòm phàn nàn phía sau nữa.

***

“Cha, cha.” Những tiếng gọi non nớt của trẻ con vang lên trong phòng. Nghe thấy tiếng gọi, Tưởng Tích Tích vội mở cửa ra và đi vào, nàng ta lao về phía Tấn Nhi đang dụi mắt, ôm cậu bé vào lòng: “Tấn Nhi, đệ tỉnh rồi à, có đói bụng không, để tỷ tỷ mang cơm vào cho đệ nhé.”

“Tích tỷ tỷ.” Tấn Nhi mở to cặp mắt lanh lợi nhìn Tưởng Tích Tích: “Diều đâu? Diều đâu mất rồi?”

“Diều? Diều gì?”

“Cái diều màu đen, rất to, trông giống một con diều hâu, rất đẹp, Tấn Nhi đuổi theo nó, nhưng mãi mà chẳng đuổi kịp.”

Tưởng Tích Tích nắm vai cậu bé: “Tấn Nhi, đệ đã chạy theo diều à?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenthithuthuyyTruyện còn ra không vậy? - sent 2022-10-06 20:49:25
hoaduongad chưa ra truyện nữa à .??? - sent 2022-07-09 09:20:05
huongle91qtLịch ra sao ad ơi?? - sent 2022-05-25 13:27:13
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương