Tân An Quỷ Sự

Chương 3: Dịch bệnh

/310
Trước Tiếp
“Sau đó thì sao, sau đó đã có chuyện gì?” Tưởng Tích Tích vội vàng chất vấn.

au đó...” Tấn Nhi chớp mắt, suy nghĩ một lúc lâu: “Sau đó đệ cứ chạy về phía trước để đuổi theo con diều, chạy mãi chạy mãi thì tự dưng không thấy nó đâu nữa mà thấy loáng thoáng có một bóng người đang đứng ở phía trước. Sau đó, sau đó đệ cũng không nhớ rõ nữa.” Cậu kéo ống tay áo Tưởng Tích Tích: “Tỷ tỷ, Tấn Nhi đói, đệ muốn ăn bánh ngọt thơm phức.”

Tưởng Tích Tích không nỡ tiếp tục chất vấn, bèn bảo người làm bưng thức ăn tới cho Tấn Nhi, mãi cho đến khi cậu bé đã ăn uống no say và vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình đầy thỏa mãn, nàng ta mới vuốt búi tóc tròn trịa trên đầu cậu, khẽ dò hỏi: “Tấn Nhi, đệ có muốn tới chỗ này với tỷ tỷ không?”

***

Hữu Nhĩ bưng đĩa anh đào đi ra và chia cho các cụ già đang ngồi tán gẫu dưới tán cây.

“Đứa nhỏ này ngoan thật đấy, biết chúng ta rụng hết răng rồi không nhai được nên cố tình chọn mấy quả vừa to vừa mềm cho chúng ta.”

“Lúc nào thì khai trương tiệm thêu vậy, để ta tới đặt thêu cho con dâu mấy cây quạt.”

Hữu Nhĩ vừa phục vụ mấy cụ già ăn trái cây, bỏ hạt vừa tươi cười rạng rỡ: “Còn nhiều thứ cần phải mua quá, chắc phải mấy ngày nữa mới tiếp đón cụ được, cô nương nhà chúng ta đã nói rồi, đến lúc đó ấy à, chắc chắn phải để giá hợp lý cho hàng xóm láng giềng, nhưng mà...” Hắn ta đổi giọng, ra vẻ như vu vơ hỏi: “Nếu khai trương trong thời gian này thì có không phù hợp quá không, hôm qua chúng ta đi vào thành, thấy vài nhà đang làm đám tang, còn nghe nói hình như gần đây thành Tân An không được yên bình cho lắm, nhưng chúng ta mới đến nên không tiện hỏi thăm...”

Các cụ già chợt trầm tư, sau đó, một tiếng thở dài vang lên: “Đúng là có chuyện đó, nếu khai trương bây giờ thì đúng là không thích hợp lắm thật, dù sao thì bệnh tật cũng đang hoành hành khắp thành.” Cụ Trần vừa nói vừa tỏ ý bảo Hữu Nhĩ tới gần.

Hữu Nhĩ vội tiến thêm vài bước, ngồi xổm xuống bên đầu gối cụ Trần rồi khẽ hỏi: “Chẳng lẽ là dịch bệnh ạ?”

Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của cụ Trần dịch tới gần hắn ta, hạ thấp giọng nói xuống, giống như sợ bị người khác nghe thấy: “Nếu nói là dịch bệnh thì cũng không đúng, thứ nhất là nó không đáng sợ như thế, đến bây giờ cũng chỉ có mười mấy người chết. Ta là người từng tìm được đường sống từ trong cõi chết khi có dịch bệnh đây, khi ấy người chết như ngả rạ. Nhà nào cũng đau đớn vì có người chết, đâu đâu cũng có tiếng khóc. Ôi, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa không ra ngoài, làm gì dám ngồi ở đây tán gẫu giống như bây giờ. Thứ hai là bệnh này chỉ lây cho trẻ em, ngươi nhìn thử xem, trong số những người đã chết không có ai là người trưởng thành, toàn bộ đều là mấy đứa bé chưa đến mười tuổi, ngươi thử nói xem có kỳ lạ không.”

“Chúng có triệu chứng gì vậy ạ?”

“Có người nói không có triệu chứng gì mà chỉ là ngủ rồi không dậy nữa, sau đó tay chân dần lạnh đi. Hầy, cho nên khó mà phòng bị trước được. Vì việc này mà Trình huyện lệnh cũng vò đầu bứt tóc lắm, nghe nói đã tới kinh thành mời ngự y rồi, cũng không biết có thể mời được người tài giỏi nào đến.”

Hữu Nhĩ đang định hỏi thêm mấy câu, nhưng chợt nhìn thấy Tưởng Tích Tích từ đằng xa đang đi tới, còn dắt theo một đứa bé năm sáu tuổi có cặp mắt sáng rõ, lanh lợi, thông minh, đó chẳng phải là cậu nhóc Tấn Nhi mà hắn ta đã cõng hôm qua đấy sao?

Hữu Nhĩ nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của Tưởng Tích Tích, liền biết nàng ta tới không phải vì chuyện tốt đẹp gì. Thế là hắn ta bèn lùi lại, định quay trở vào sân, nhưng vừa đi được vài bước, Tưởng Tích Tích đã nhanh chân đi tới trước mặt, tóm lấy cổ áo hắn ta và hỏi Tấn Nhi: “Người đệ gặp ngày hôm qua có phải hắn không?”

Tấn Nhi không trả lời mà đứng ngẩn ra, bình tĩnh nhìn chằm chằm Hữu Nhĩ hồi lâu, sau đó đột nhiên che miệng, giọng cười trẻ con vang lên từ phía sau bàn tay: “Buồn cười quá đi, ca ca, sao huynh lại mọc thêm một con mắt vậy.”

Những người xung quanh nghe thấy vậy thì sửng sốt, sau đó, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Hữu Nhĩ, những ánh mắt đó giống như những ngọn đuốc khiến toàn thân hắn nóng bừng, như có gai ở sau lưng.

May mà người dập lửa tới đúng lúc, không biết từ lúc nào, Yến Nương đã đi ra, nàng cầm khăn tay, vừa nhẹ nhàng lau trán Hữu Nhĩ vừa trách móc: “Ngươi đấy, nấu một bữa cơm thôi mà cũng để tro dính khắp nơi.” Nói xong, nàng cười hì hì nhìn Tấn Nhi: “Giờ thì sao, trên trán ca ca có còn con mắt đấy nữa không?”

Tấn Nhi dụi mắt, nhìn kỹ lại mặt Hữu Nhĩ một lúc lâu, sau đó, cậu bé giãy ra khỏi tay Tưởng Tích Tích rồi đi tới gần Yến Nương, nhìn gương mặt tươi cười của nàng với vẻ sùng bái: “Tỷ tỷ, tỷ biết phép thuật ạ? Con mắt đó đã bị tỷ lau sạch rồi sao?”

Một tràng cười chợt vang lên từ trong đám đông, thậm chí, người đó còn dùng tay quẹt đất bôi lên giữa trán rồi nói với Tấn Nhi: “Tiểu Tấn Nhi, ngươi nhìn thử xem có phải ta cũng có thêm một con mắt không?”

Tấn Nhi biết họ đang trêu chọc mình nhưng cũng không tức giận, cậu bé nhìn Yến Nương như có điều suy nghĩ, sau đó tung tăng chạy về phía đĩa anh đào, nhưng đột nhiên lại bị Tưởng Tích Tích tóm lấy: “Tấn Nhi, đệ vẫn chưa trả lời câu hỏi của tỷ tỷ, người đệ đã gặp trước khi ngủ hôm qua có phải bọn họ không? Có phải bọn họ đã bắt cóc đệ không?”

Vừa dứt lời, mấy ông cụ bà cụ vẫn đang cười đùa ban nãy cũng im bặt. Họ liếc nhìn nhau, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào trước lời nói của Tưởng Tích Tích.

Qua một lúc lâu, Tấn Nhi khẽ lắc đầu: “Không phải họ.”

Nghe thấy ba chữ này, cuối cùng tấm lưng cứng đờ nãy giờ của Hữu Nhĩ cũng có thể thả lỏng. Yến Nương thì vẫn tỏ vẻ như chẳng có gì liên quan đến mình, nhưng nàng lại nhìn Tấn Nhi bằng vẻ dò xét.

Tưởng Tích Tích nhíu mày, không cam tâm ngồi xuống: “Tấn Nhi, đệ nghĩ kỹ lại xem? Thật sự không phải bọn họ sao? Hay là do lúc đó đệ không được tỉnh táo nên quên mất rồi?”

“Không phải, người kia mặc một bộ đồ đen kịt, lưng còng giống như một cái cung vậy.”

“Nhưng...”

Câu nói của Tưởng Tích Tích chợt bị cắt ngang, bởi vì bỗng nhiên có một tiếng khóc rưng rức vang lên từ con ngõ nhỏ bên ngoài. Tiếng khóc đó chợt ngừng lại một lúc, nghẹn ngào, rồi lại bất thình lình cất lên, từ xa đến gần, lúc cao lúc thấp khiến ai nghe thấy cũng phải sởn tóc gáy, hoảng loạn sợ hãi.

Mọi người vô thức đi về phía phát ra tiếng khóc, vừa mới đi đến trước phủ nha thì đã nhìn thấy một bóng người màu trắng đang lảo đảo đi từ phía bờ sông tới, đó là một cô nương trẻ, nàng ta vừa đi vừa khóc, cơ thể gầy yếu như cành liễu lay động trong gió, giống như chỉ cần sơ ý một chút thôi là sẽ bị gió thổi đi mất. Nàng ta ôm chặt một cơ thể bé nhỏ trong lòng, đó là một bé gái tầm tuổi Tấn Nhi, nhưng sắc mặt cô bé tái xanh, thân thể cứng đờ, trông có vẻ như đã chết từ lâu.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenthithuthuyyTruyện còn ra không vậy? - sent 2022-10-06 20:49:25
hoaduongad chưa ra truyện nữa à .??? - sent 2022-07-09 09:20:05
huongle91qtLịch ra sao ad ơi?? - sent 2022-05-25 13:27:13
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương