Tân An Quỷ Sự

Chương 4: Vân oanh

/310
Trước Tiếp
Nhìn thấy cảnh này, Tưởng Tích Tích bước tới, định đỡ lấy người phụ nữ trông có vẻ như sắp ngã xuống kia nhưng lại bị nàng ta né tránh. Người phụ nữ kia từng bước một tiến về phía cổng phủ Tân An, bóng lưng yếu đuối hiện lên vẻ kiên định. Nàng ta cẩn thận đặt cô bé trong lòng lên thềm đá phủ nha, lưu luyến nhìn cô bé rồi sau đó rút dùi trống kêu oan ra trước mắt bao người, dùng hết sức lực đánh lên mặt trống.

“Đại nhân.” Giọng điệu của nàng ta nặng nề hơn rất nhiều so với vừa rồi. “Đại nhân, dân nữ có điều oan khuất, mong đại nhân có thể giúp dân nữ tìm lại công bằng.”

Nàng ta đã nói dứt lời, nhưng dùi trống vẫn không hề ngừng lại, không ngừng nện lên mặt trống, thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường khiến họ tụ tập lại xung quanh và khẽ bàn luận, chỉ trỏ.

“Đây chẳng phải là người nhà họ Hoắc sao...”

“Cô bé kia đêm qua không qua được. Mới đầu tôi còn tưởng hôm nay nhập liệm, ai ngờ...”

“Đúng là tội nghiệp. Mẹ chết chưa được bao lâu cha đã lấy vợ bé. Mới đó mà cô bé cũng đã đi theo luôn rồi...”

Cánh cổng phủ Tân An mở ra, vang lên một tiếng “két”. Trình Mục Du đi ra cùng hai hộ vệ. Hắn mặc một bộ áo liền thân, trên khuôn mặt luôn bình tĩnh lộ ra vẻ tức giận khó lòng phát hiện.

“Cha.” Tấn Nhi vừa định chạy về phía hắn thì bị Tưởng Tích Tích ngăn lại. Nàng ta ôm Tấn Nhi quay trở lại lẫn vào trong đám đông rồi dùng tay áo che mũi và miệng cậu bé lại.

Trình Mục Du đưa mắt nhìn về phía thi thể cô bé đang nằm mấy lần rồi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang mặc bộ đồ màu trắng kia, khẽ hỏi: “Cô bé bị nhiễm dịch bệnh đúng không?”

“Đúng vậy, thưa đại nhân.”

“Vậy thì ngươi nên biết rằng hiện tại cô bé không thể xuất hiện ở đây mà nên ở chỗ Thiết Thạch Lan.”

“Đại nhân.” Nàng ta đáp lại câu hỏi của Trình Mục Du, trên mặt không hề lộ vẻ sợ hãi. Nàng ta đứng thẳng người và nói lớn: “Đúng là Tiểu Phu đã nhiễm bệnh. Nhưng đáng lẽ cô bé có thể vượt qua kiếp nạn này. Nếu không vì người đàn bà kia biết rõ tình hình dịch bệnh hiện tại rất nghiêm trọng mà vẫn còn muốn dẫn cô bé ra ngoài thì cô bé đã không chết. Kết quả trước khi đi vẫn đang yên đang lành nhưng đến tối thì qua đời...” Nàng ta vừa nói, nước mắt vừa rơi.

Trình Mục Du nhíu chặt mày: “Người đàn bà ngươi nói là ai?”

Nửa năm trước, phu nhân của Hoắc gia vì bệnh mà qua đời, để lại một đứa con gái tên là Tiểu Phu, nhờ Vân Oanh là nha hoàn hồi môn của mình chăm sóc. Ba tháng sau, Hoắc lão gia cưới vợ mới về nhà. Người vợ này xuất thân dòng dõi thư hương, vừa vào phủ đã xử lý việc nhà đâu ra đấy, đối xử với Tiểu Phu như con mình sinh ra, không chỉ tự mình nuôi nấng mà còn chăm lo việc ăn, mặc, ở, đi lại cực kì chu đáo. Ngày nào cũng chơi cùng cô bé, dạy cô bé học chữ, từng chút giúp cho cô bé nguôi ngoai nỗi buồn mất mẹ.

Cách cư xử của người vợ mới khiến Hoắc lão gia rất vui mừng, đến nỗi còn đem cả chiếc vòng ngọc đen tổ truyền của Tương gia tặng cho nàng ấy như một sự khen thưởng cho những gì nàng ấy đã làm cho gia đình này. Nhưng đám người làm lại luôn kín đáo chỉ trích vị phu nhân mới đến này. Đối với bọn họ, nàng ấy làm tất cả những chuyện này chẳng qua là chỉ để lấy được lòng tin và sự yêu thương từ Hoắc lão gia. Dù sao nàng ấy cũng lấy chồng ở độ tuổi hai mươi nên hiển nhiên sẽ muốn lấy lòng gia đình chồng. Hơn nữa, có người còn từng tận mắt nhìn thấy, nàng ấy từng nhân lúc Hoắc lão gia đi vắng mà dùng kim thêu đâm vào đầu ngón tay của Tiểu Phu.

“Vân Oanh, ngươi nói xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì.” Trình Mục Du nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc đồ tang đang quỳ rạp dưới đất, hắn thấy cơ thể nàng ta khẽ run lên, từng giọt nước mắt rơi xuống đất, tựa như việc phải nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua là một cực hình đối với nàng ta.

“Do gần đây trong thành có dịch bệnh nên chúng ta chưa từng để Tiểu Phu ra ngoài. Có lẽ vì hôm qua đúng vào ngày giỗ của mẹ cô bé nên cô bé cứ khăng khăng muốn đến thăm mộ mẹ. Chúng ta có khuyên như thế nào cô bé cũng không nghe lời. Ban đầu, ta kiên quyết muốn cô bé ở nhà, nhưng phu nhân lại nói gì mà muốn nuôi dưỡng lòng hiếu thảo của Tiểu Phu, nói rằng khu mộ nằm ở nơi xa xôi thưa thớt người nên không lo bị lây bệnh dịch, có vấn đề gì nàng ấy sẽ chịu. Vì vậy nàng ấy và Tiểu Phu đã ngồi kiệu ra khỏi phủ. Nhưng trên đường đi đến khu mộ thì Tiểu Phu lại bị lạc. Mãi cho đến khi chạng vạng tối chúng ta mới tìm thấy cô bé trên phố và đưa cô bé về nhà ngay trong đêm. Đêm đến, Tiểu Phu bắt đầu hôn mê bất tỉnh. Không lâu sau, hơi thở cô bé càng ngày càng yếu. Lão gia đã tìm đại phu tốt nhất trong thành nhưng cũng không thể làm gì được. Đại phu nói, triệu chứng của cô bé y hệt như những đứa bé bị nhiễm bệnh dịch, thế này thì không thể cứu nổi. Quả nhiên, trời còn chưa sáng, Tiểu Phu đã...” Vân Oanh quỳ trên mặt đất và tiến mấy bước về phía trước: “Đại nhân, Tiểu Phu là đứa con duy nhất của đại phu nhân. Trước khi lâm chung người đã dặn dò ta, bảo ta phải thay người chăm sóc thật tốt cho cô bé. Nhưng hiện tại, chưa đến một năm mà cô bé đã đi theo mẹ. Sau này, ta biết ăn nói thế nào với phu nhân đây...”

“Ngươi nói hôm qua Tiểu Phu bị lạc trên đường đi đến nghĩa trang. Chẳng phải cô bé ngồi kiệu cùng Hoắc phu nhân hay sao?” Trình Mục Du nhạy bén tìm được điểm đáng ngờ trong lời nói của Vân Oanh.

Vân Oanh lau nước mắt. Ánh mắt nàng ta nhanh chóng bị hận thù che phủ, giọng nói của nàng ta cũng trở nên cao vút. “Mấy người khiêng kiệu nói, lúc bọn họ đang đi trên đường thì tiểu thư Tiểu Phu đột nhiên chạy ra khỏi kiệu, còn va phải một người hầu khiến gã nghiêng người làm đổ cả cỗ kiệu. Sau khi bọn họ luống cuống đứng dậy thì mới phát hiện Tiểu Phu đã biến mất vào trong đám người từ lúc nào. Đại nhân, ngài có cảm thấy việc này rất kỳ quặc không? Người đàn bà kia nhất quyết muốn đưa cô bé ra ngoài trong khi tình hình dịch bệnh đang lây lan mạnh, rồi lại để lạc mất cô bé giữa đường phố đông người. Đây rõ ràng là một cái bẫy. Vì nàng ta muốn giết chết Tiểu Phu, giết chết cốt nhục duy nhất của đại phu nhân.”

***

Lúc chiếc quan tài nhỏ màu đen được khiêng tới phủ Tân An, đám đông tụ tập trước cổng nãy giờ đột nhiên lùi về sau như thủy triều, chỉ để lại Yến Nương đứng một mình ở phía trước, khiến bóng dáng nàng nổi bật trông giống như một bông hoa sen màu xanh đơn độc.

“Hai vị đại ca, hai người muốn đem quan tài gỗ này đi đâu vậy?” Yến Nương giữ hai người khiêng quan tài lại và hỏi. Vẻ thờ ơ trên khuôn mặt nàng có vẻ không hợp với bầu không khí căng thẳng xung quanh một chút nào.

“Còn đi đâu được nữa. Tất nhiên là khiêng tới cái nơi Thiết Thạch Lan quỷ quái kia rồi.” Một người trong đó tức giận nhổ nước bọt xuống đất. “Đúng là xui xẻo. Mỗi lần gặp phải dịch bệnh là ta không dám về nhà mấy ngày liền, sợ lây bệnh cho lũ trẻ trong nhà.”

“Thôi. Ai bảo Trình đại nhân trả công cao như thế. Nếu không thì làm gì có ai chịu làm công việc này.” Đồng nghiệp của gã khẽ xoa dịu. Hai người nói xong liền chạy như bay về phía Tây.

“Thiết Thạch Lan...” Yến Nương lặng lẽ nhớ kỹ ba chữ này.

“Cô nương, cô vừa mới đến nên chưa biết Thiết Thạch Lan là nơi nào đúng không!?” Cụ Trần tiến đến giải thích cho nàng. “Đó là một khu mộ hoang, chuyên mai táng những thi thể không ai nhận và những phạm nhân bị quan phủ xử tử. Trình đại nhân sợ dịch bệnh lây lan nên sai người đem thi thể lũ trẻ nhiễm bệnh đến nơi đó. Đó là lý do tại sao những người khiêng quan tài lại miễn cưỡng đi đến nơi đó như vậy.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenthithuthuyyTruyện còn ra không vậy? - sent 2022-10-06 20:49:25
hoaduongad chưa ra truyện nữa à .??? - sent 2022-07-09 09:20:05
huongle91qtLịch ra sao ad ơi?? - sent 2022-05-25 13:27:13
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương