Tân An Quỷ Sự

Chương 6: Linh đường

/310
Trước Tiếp
Tấn Nhi không thở nổi nữa. Cậu liếc sang bên cạnh và nhìn thấy một chiếc bình sứ Thanh Hoa cao hơn người một chút, cậu bèn dùng hết sức lực bổ nhào về phía chiếc bình sứ đó.

Bình sứ bị đẩy rơi xuống đất, vỡ tan tành. Tiếng động này lớn tới mức không chỉ làm bà vú đang ngủ trên giường giật mình mà còn khiến Sử Phi đang nằm ở phòng sát bên cạnh cũng phải tỉnh dậy. Hắn lập tức cầm kiếm, lao vọt vào phòng Tấn Nhi thì nhìn thấy cậu đang nằm bất động bên cạnh chiếc bình vỡ. Sử Phi hốt hoảng lớn tiếng gọi Tấn Nhi, định chạy về phía cậu nhưng lại cảm nhận được một điều gì đó cực kỳ bất thường khiến lông tơ trên người dựng hết cả lên. Sau đó, tiếng hét đầy hoảng sợ của bà vú đang đứng cạnh giường vang lên: “Ma, có ma.”

Sử Phi cảm thấy thứ gì đó lạnh toát đang dán vào lưng mình. Sau đó, hai bàn tay trẻ con đang từ từ lần dần lên eo, lưng hắn, làm cho áo choàng trên người hắn bị ướt đẫm một mảng lớn. Mũi và miệng hắn đều cảm nhận được mùi bùn đất tanh hôi đến váng cả đầu. Cũng may Sử Phi là người tập võ nên ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, hắn mạnh mẽ rút thanh kiếm dài đang cầm trong tay ra khỏi bao. Lưỡi kiếm được ánh trăng chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, lúc này cảm giác lạnh toát ở sau lưng cũng dần biến mất. Cùng với tiếng bước chân gần như không thể nghe rõ, Sử Phi lờ mờ nhìn thấy một bóng người vụt qua cửa rồi biến mất vào màn đêm mịt mờ.

***

“Vân Oanh tỷ tỷ đã về rồi à?” Người canh cửa nở nụ cười, bước tới bên cạnh Vân Oanh vừa đi vào.

Vân Oanh ra hiệu cho tất cả mọi người trong phủ giữ yên lặng rồi khẽ hỏi: “Lão gia ngủ rồi à?”

“Vâng. Đả kích cứ liên tục kéo đến như vậy thì ai mà chịu được. Hứa tổng quản đã hầu hạ lão gia về phòng ngủ từ sớm rồi.”

Vân Oanh gật đầu rồi đi vào trong viện.

Trong đại sảnh quấn đầy những dải lụa trắng. Trên mặt bàn đặt hai cây nến trắng và một tấm bài vị. Dòng chữ trên bài vị thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh nến lập lòe. Trước linh vị là một mâm trái cây. Vì Tiểu Phu ra đi quá đột ngột nên trong phủ thậm chí còn không kịp chuẩn bị mứt hoa quả cô bé thích ăn nhất, chỉ có thể tạm thời chuẩn bị vài loại hoa quả sấy.

Một vài nha hoàn gác đêm đều đang nằm ngủ ngổn ngang trong phòng. Vân Oanh liếc nhìn bọn họ, hai hàng lông mày lại càng nhíu chặt. Nàng ta đang định đánh thức họ thì nghe thấy sau lưng có tiếng chân rất khẽ.

“Hứa tổng quản đấy à?” Vân Oanh nhìn phía sau, khẽ hỏi: “Lão gia đã ngủ chưa?”

“Vừa mới ngủ thôi. Ôm y phục của tiểu thư rồi mới miễn cưỡng chợp mắt được.” Hứa tổng quản thở dài: “Phu nhân, à không, người đàn bà kia... Thế nào rồi?”

“Bị giam lại rồi.” Vân Oanh quay đầu nhìn về phía bài vị. “Nàng ta nhận hết rồi. Nhưng dù có muốn không nhận cũng không thể. Bằng chứng đã quá rõ ràng...”

“Cũng đúng.” Hứa tổng quản nhìn vòng eo thon nhỏ của Vân Oanh, ánh mắt sáng lên. Hắn ta bước qua mấy nha hoàn đang ngủ say trên đất, tiến tới bên người Vân Oanh rồi nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng ta. “Nàng cũng đã vất vả cả một ngày rồi. Hay là cũng nghỉ sớm một chút đi!” Ánh mắt của hắn ta lướt nhanh qua chóp mũi xinh xắn và đôi môi đỏ hồng, cuối cùng dừng lại ngay trên cần cổ mềm mại của nàng ta.

Vân Oanh rút mạnh tay về. Nàng ta thấp giọng, mắt đảo qua nhìn một nha hoàn đang trở mình: “Hứa tổng quản, Tiểu Phu vừa mới mất. Tối nay ta nhất định phải trông coi linh vị của cô bé. Hơn nữa, lúc này chắc chắn lão gia không thể ngủ ngon được. Ngươi nên túc trực hầu hạ cho tốt.”

Hứa tổng quản ho nhẹ mấy tiếng, gãi gãi đầu. Hắn đá một cái vào nha hoàn đang nằm gần mình nhất: “Ta thì không được ngủ. Còn các ngươi ai nấy đều ngủ say hơn cả lợn.”

Ánh trăng rọi vào phòng, khiến cả căn phòng như được dát một lớp bạc kỳ quái. Nha hoàn ngay cạnh Vân Oanh ngáp một cái, một lúc sau đã dựa lên bồ đoàn ngủ tiếp. Vân Oanh quỳ tại chỗ không nhúc nhích. Mặc dù chân đã tê rần nhưng nàng ta không hề có ý định đứng lên. Nàng ta nhìn chăm chăm vào bài vị của Tiểu Phu, lưng thẳng tắp tựa như một pho tượng điêu khắc trong đêm.

Bỗng nhiên, một tiếng “lạch cạch” vang lên từ dưới gầm bàn khuất tối khiến Vân Oanh giật bắn mình. Nàng ta mơ hồ đi về phía cái bàn, cúi người thì nhìn thấy một cái bánh ngọt lăn ra rồi nằm yên trên đất. Nàng ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vươn tay nhặt chiếc bánh đó lên thì phát hiện cái bánh bị khuyết một miếng, dường như đã bị ai đó ăn mất.

“Mấy nha đầu này càng ngày càng hư hỏng. Đồ lễ của tiểu thư mà cũng dám ăn vụng.” Vân Oanh mắng thầm một câu trong lòng.

Nàng ta nhíu mày định gọi đám nha hoàn và bà mụ đang ngủ dậy nhưng ngay khi định đứng lên thì lại láng máng nghe thấy tiếng thở dài từ dưới gầm bàn.

Vân Oanh chợt cảm thấy căng thẳng, da đầu tê dại như bị người ta kéo tóc. Nàng ta nhìn chằm chằm vào khoảng không đen kịt dưới gầm bàn, dần dần ngửi thấy mùi bùn đất ẩm ướt, lẫn bên trong còn có một mùi nào đó rất khó ngửi nhưng hiện tại nàng ta đã quá căng thẳng nên không thể động đậy, do vậy chưa thể xác định được đây là mùi gì.

Một cơn gió thổi vào phòng khiến ánh nến lóe lên, làm khoảng không đen kịt dưới gầm bàn kia trong nháy mắt sáng lên. Vân Oanh liếc thấy một cái bóng trắng, nhỏ bé gầy teo, co rúc, run rẩy ở dưới gầm bàn.

Cuối cùng Vân Oanh cũng nhớ ra mùi này là mùi gì. Mới sáng nay thôi, khi nàng ta lén ôm thi thể Tiểu Phu ra khỏi phủ đã ngửi thấy mùi thuốc nhuộm này từ cái áo liệm mới nhuộm được mặc trên người cô bé. Mùi này không hôi thối nhưng cũng khiến dạ dày nàng ta phải nôn nao một hồi.

“Không ngon.” Bóng dáng nhỏ gầy kia lên tiếng. Giọng nói này hoàn toàn khác với khi cô bé còn sống. Giọng nói này nghe vừa lạnh lẽo vừa quái đản. Có lẽ là do miệng cô bé bị bùn đất bên dưới lòng đất làm cho lạnh đến mức đóng băng chăng?

Vân Oanh bỗng quăng cái bánh ngọt xuống. Hai tay nàng ta chống xuống đất, ra sức lùi về phía sau thì lại chạm phải một tấm gỗ cứng. Nàng ta cầm tấm gỗ lên xem mới phát hiện đây là một chiếc bài vị, trên đó ghi “Bài vị của Tiên Thất Vương thị”

Vân Oanh hét lên một tiếng đầy kinh hãi. Đây chẳng phải là bài vị của đại phu nhân hay sao? Sao nó lại xuất hiện trong linh đường của Tiểu Phu?

Đột nhiên bóng một người phụ nữ mờ mờ ảo ảo xuất hiện sau lưng Vân Oanh. Trông người này như đang mặc một cái bao trắng, phồng lên nhìn rất quái dị. Hai cánh tay người phụ nữ vươn về phía Vân Oanh đang co rúm vì sợ hãi, giọng nói mơ hồ vang lên: “Vân Oanh... Sao ngươi có thể vứt bỏ con của ta.”

“Phu nhân...” Tiếng Vân Oanh dập đầu xuống đất vang lên bộp, bộp: “Ta sai rồi, người tha thứ cho ta, tha thứ cho ta...”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenthithuthuyyTruyện còn ra không vậy? - sent 2022-10-06 20:49:25
hoaduongad chưa ra truyện nữa à .??? - sent 2022-07-09 09:20:05
huongle91qtLịch ra sao ad ơi?? - sent 2022-05-25 13:27:13
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương