Tân An Quỷ Sự

Chương 7: Đi tuần đêm

/310
Trước Tiếp
Một thứ nhẹ bẫng chợt rơi xuống từ trên hông của Vân Oanh, hết thảy mọi thứ trước mắt đột nhiên biến mất, kể cả bài vị mà nàng ta đang cầm trong tay. Vân Oanh quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển một lúc lâu rồi mới run rẩy cầm thứ đang rơi trên mặt đất kia lên, cẩn thận cầm trong tay.

Đó là một cái khăn tay, mặt trên thêu hình một con chim nhỏ đang đậu trên cành cây, con chim đó có bộ lông màu xanh đen như ngọc thạch, đôi chân đỏ như máu hơi nhấc lên, giống như sẽ lập tức vỗ cánh bay lên không trung vậy.

“Rầm” một tiếng, đầu Vân Oanh đột nhiên va phải một cái gì đó rất cứng, nàng ta mở choàng mắt và phát hiện mình đang nằm sấp trên mặt đất, nha đầu bên cạnh còn đang dựa vào mình ngáy khò khò. Thì ra tất cả những chuyện vừa nãy chỉ là một giấc mơ quái dị. Nhưng nếu thật sự là mơ thì tại sao tay mình lại đang nắm một chiếc khăn tay giống hệt chiếc khăn tay trong giấc mơ kia?

Vân Oanh ngẩn người nhìn chằm chằm chiếc khăn tay một hồi lâu rồi mới chợt nhớ nó từ đâu ra. Hôm nay, lúc nàng ta đang vô cùng đau thương trông chừng Tiểu Phu ở phủ Tân An thì một người đứng phía sau đã đưa cái khăn này cho nàng ta. Khi ấy, nàng ta vẫn chưa thấy rõ vẻ ngoài của người kia mà chỉ mơ hồ nghĩ rằng chắc đó là một cô gái trẻ, bởi vì tay người đó vừa trắng vừa thon dài, mảnh khảnh, còn có mùi hương rất thơm và dễ chịu.

Vân Oanh nhắm mắt tập trung suy nghĩ trong chốc lát, vứt những suy nghĩ đầy hoang đường của mình ra khỏi đầu, sau đó nàng ta mở mắt, thấy từng tia nắng mai đã chiếu vào song cửa sổ bèn nhét lại chiếc khăn tay vào vạt áo, đánh thức từng nhóm người làm dậy rồi sắp xếp những việc cần làm trong hôm nay. Hai vị phu nhân đều không còn nữa, lão gia đau thương đến mức không thể rời giường nên cho dù thế nào nàng ta cũng phải gánh vác trọng trách của Hoắc phủ, không thể để gia nghiệp này trở nên hoàn toàn rối tung được.

***

Hữu Nhĩ đưa một bát cháo trắng cho Yến Nương, sau đó nghiêng người dựa vào cạnh băng ghế, thờ ơ nói: “Nghe nói tối hôm qua đứa bé nhà họ Trình lại quay về phủ Tân An, hơn nữa còn bị thương.”

Yến Nương múc một thìa cháo cho vào miệng nhưng chợt co rụt cổ lại vì nóng, nàng vỗ vỗ miệng và nói: “Ta biết thằng bé đã về, động tĩnh lớn đến mức tất cả mọi người trong ngõ đều bị đánh thức mà.”

“Ngươi cũng biết sao nó lại bị thương rồi à?”

“Từ nhỏ thằng bé đã nhanh nhạy, chắc chắn có thể nhìn thấy vài thứ mà người bình thường không thể thấy được.” Yến Nương nghiêm túc thổi chén cháo nóng như thể đây là chuyện quan trọng nhất cả thiên hạ.

Hữu Nhĩ “ồ” một tiếng, nhảy xuống khỏi băng ghế, hắn ta ném cái khăn đang cầm trong tay đi rồi ra cửa, nhưng ngay khi chân sắp bước qua ngưỡng cửa thì lại rụt lại, hắn ta quay đầu lại nhìn Yến Nương, hỏi: “Không phải vì chuyện mà ngươi làm hôm qua nên đứa bé kia mới...”

Đôi lông mày lá liễu của Yến Nương khẽ nhếch lên, nàng lại múc một thìa cháo cho vào miệng rồi nói đầy mập mờ: “Chắc là vậy. Nhưng mà đó là số phận của nó, trách ai được chứ.”

***

Tưởng Tích Tích đã đứng chờ được một lúc lâu, nhìn thấy Trình Mục Du đi ra khỏi phòng ngủ của Tấn Nhi bèn vội vàng xông tới: “Vết thương của Tấn Nhi thế nào rồi?” Giọng nàng ta run rẩy tới mức như thể không phải là giọng của mình nữa.

Sắc mặt Trình Mục Du cũng không khá hơn Tưởng Tích Tích, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Chỉ bị thương một chút ngoài da thôi, nhưng mà hình như thằng bé đã phải chịu nỗi sợ hãi quá độ, đến tận bây giờ mới ngủ được.”

Tưởng Tích Tích đấm một cú vào cái cột bên cạnh: “Đều tại thuộc hạ, đáng lẽ thuộc hạ nên đi cùng cậu bé tới nhà cũ, tâm trạng trẻ con vốn không ổn định, hơn nữa hôm qua cậu bé còn nhìn thấy thi thể Tiểu Phu, cho nên mới...”

Trình Mục Du mệt mỏi phất phất tay: “Chuyện này không phải do Tấn Nhi tự nghĩ ra toàn bộ, ta hỏi Sử Phi rồi, hắn nói mặc dù lúc đó không phát hiện ra cái gì nhưng vẫn cảm giác được một thứ ẩm ướt lành lạnh đứng sau lưng, theo như hắn nói thì hình như thứ đó vừa mới bò ra khỏi mặt đất, còn có mùi hôi thối của xác chết tỏa ra. Còn bà vú của Tấn Nhi thì lập tức thu dọn đồ đạc rời đi ngay trong đêm, Sử Phi có hỏi thế nào bà ta vẫn chẳng hề hé miệng, như thể chỉ sợ không kịp chạy trốn vậy.”

Toàn thân Tưởng Tích Tích chợt nổi da gà, nàng ta mấp máy đôi môi khô khốc: “Nhưng tại sao thứ đó lại muốn tìm tới Tấn Nhi chứ?”

“Lúc Tấn Nhi vừa ra đời đã có người tính một quẻ cho nó, người kia nói nó lục căn thanh tịnh, tai thính mắt tinh, có lẽ có thể nhìn thấy những thứ người bình thường không thể thấy, nghe thấy những thứ người bình thường không thể nghe được, nhưng ta chưa bao giờ thấy nó có gì khác biệt so với những đứa trẻ khác.” Trình Mục Du rũ mắt, một lúc lâu sau, hắn lại trầm ngâm nhìn chằm chằm Tưởng Tích Tích: “Bây giờ thành Tân An đang trong thời buổi rối ren, ta cũng không thể phân thân được nên giao Tấn Nhi cho ngươi, ngươi hãy chăm sóc cho nó thật tốt thay ta.”

“Nhất định.” Tưởng Tích Tích trả lời, rồi lại thầm suy nghĩ trong lòng: Ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Tấn Nhi, cho dù là kẻ nào đang giả thần giả quỷ thì cũng đừng hòng động đến một cọng tóc của cậu bé.

***

Trình Mục Du vội vàng ra khỏi phủ Tân An, hai anh em Sử Phi, Sử Kim theo sát phía sau hắn, vẻ mặt họ đầy trang nghiêm, sắc mặt còn đen hơn cả bầu trời khi bị mây đen phủ kín. Yến Nương đứng dưới cây liễu nhìn họ, rồi chợt phát hiện ánh mắt Trình Mục Du đảo về phía nàng đang đứng, dường như ánh mắt của hắn dừng lại nhìn nàng trong chốc lát rồi lại thu về. Yến Nương thản nhiên nhận lấy ánh mắt đầy dò xét và hoài nghi đó, nàng ung dung đùa nghịch lọn tóc mai bị rối, hứng thú nhìn chằm chằm vào bóng lưng vội vàng của Trình Mục Du, không lâu sau, bọn họ rẽ vào khúc cua cuối đường và hoàn toàn biến mất.

“Trình đại nhân tự đi tuần đêm à?”

“Chắc thế đấy, nghe nói tối qua lại có thêm hai đứa bé chết.”

“Nhưng đây là dịch bệnh mà, đi tuần đêm thì có ích gì không?”

“Xem ra chuyện này có gì đó kỳ lạ, giải tán giải tán, dẫn con về đi, ai về nhà nấy, đợt này có việc gì hay không thì cũng cố ra ngoài ít thôi, thành Tân An này đang rối tung cả lên đấy.”

Mọi người dần dần tản đi, Yến Nương liếc nhìn cánh cổng lớn màu đỏ thắm của phủ Tân An một cái rồi xoay người đi vào trong nhà.

Đêm đã khuya, bầu trời đen kịt giống như vừa được nhuộm bởi mực, khắp nơi đều bị bao phủ bởi ánh trăng mờ nhạt, trống trải yên tĩnh tựa như thời gian đã dừng lại, nhưng thỉnh thoảng lại có âm thanh ngắt quãng đầy kỳ quái vang lên.

Buổi tối ở thành Tân An vốn yên bình và tĩnh lặng, nhưng giờ đây, sự yên lặng này lại xen lẫn một chút yên ắng đầy đáng sợ, dường như bầu không khí tĩnh mịch này có thể lây lan rộng ra, nó luân chuyển từ nhà này sang nhà khác, xóa sạch sức sống của cả tòa thành, biến Tân An thành một cái mồ vùi lấp người sống.

Chu Ngũ Nhi bị mắc tiểu nên tỉnh dậy, cậu đẩy Chu Tiểu Tứ đang ngủ bên cạnh một cái, khẽ nói: “Tỷ, đệ muốn đi tiểu.”

Chu Tiểu Tứ mơ mơ màng màng khẽ kêu rên rồi mắng: “Ngươi lớn thế này rồi, chẳng lẽ còn muốn ta phải xi tiểu cho à?”

Chu Ngũ Nhi nuốt nước miếng một cái: “Cha nói thành Tân An đang có yêu quái chuyên ăn thịt trẻ con cho nên mới không cho đệ ra ngoài, cha còn bảo tối hôm qua Lăng tỷ nhà bên cạnh đã bị yêu quái bắt đi và ăn thịt mất rồi...”

Tiểu Tứ kéo chăn lên, cái thời tiết bất thường này khiến cánh tay đang lộ ra ngoài của Tiểu Tứ cảm thấy man mát: “Đấy chỉ là mấy chuyện ma quỷ để lừa trẻ con thôi, đệ muốn đi thì tự đi đi, ta không đi với đệ đâu.” Nói xong, Tiểu Tứ liền chìm vào giấc ngủ.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenthithuthuyyTruyện còn ra không vậy? - sent 2022-10-06 20:49:25
hoaduongad chưa ra truyện nữa à .??? - sent 2022-07-09 09:20:05
huongle91qtLịch ra sao ad ơi?? - sent 2022-05-25 13:27:13
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương