Thái Hậu Bất Lương Trùng Sinh full

Chương 1: (1) sống lại

/132
Trước Tiếp
Nương nương, mời lên đường.” Tiểu thái giám Phúc Sinh khoảng mười lăm, mười sáu tuổi run rẩy dâng khay lên, trên khay có rượu, lụa trắng và dao găm.

Đại tổng quản thái giám Trương Hữu Đức cười sờ mặt Phúc Sinh làm hắn càng thêm run rẩy.

“Nương nương, xin ngài hãy chọn một loại, nhưng lão nô đề nghị ngài chọn rượu độc cho thoả đáng. Dù sao một tuyệt đại giai nhân như ngài mà treo cổ tự tử thì mắt trợn lưỡi thè, thật sự là xấu xí lắm. Còn nếu dùng dao găm thì lại chảy máu, không để thu vào quan tài. Dù gì ngài cũng là người được tuân táng cùng Tiên hoàng.”

Người phụ nữ ngồi trước gương đồng tự dùng bút than tỉ mỉ kẻ lông mày, lại dùng lá son tô đỏ đôi môi căng mướt. Dường như nàng không hề nghe thấy những lời của Trương Hữu Đức. Lão ta cũng không nóng nảy, khoanh tay đánh giá mỹ nhân bị gọi là yêu phi này. Yêu phi vào cung năm mười lăm tuổi, mười bảy tuổi đã được Tiên để ngũ thập nhị tri thiên mệnh* yêu thích, sủng ái nhất lục cung, phong quang vô hạn. Đến sinh nhật hai mươi tuổi, Tiên để phong nàng Thần Quý phi, trở thành người phụ nữ có địa vị cao nhất chốn hậu cung.

(*) Chỉ người bước vào tuổi năm mươi.

Ngày đó Trương Hữu Đức vẫn chỉ là một tổng quản nội vụ, lão ta may mắn được tham dự tổ chức buổi lễ sắc phong của nàng. Đến tận hôm nay lão ta vẫn còn nhớ rõ như in, người phụ nữ này mặc bộ cung trang đơn giản nhất, tuỳ ý đi vào bữa tiệc rượu được tổ chức cho mình. Không nhìn rõ dung mạo xinh đẹp đến đâu, nhưng từng cử chỉ của nàng, một cái nhăn mày một nụ cười đều khiến người khác không khỏi ngắm nhìn. Nhan sắc lục cũng đều bị nàng lấn át.

Tống Thần Tinh bôi tinh dầu hoa hồng, dán tóc mai chỉnh tề, lại chọn một đoá hoa đỏ thắm dính vào trên trán rồi mới đứng dậy, đi tới trước mặt Trương Hữu Đức.

Lão ta không tự chủ được mà nín thở, dù lão đã sớm biết Thần Quý phi xinh đẹp, nhưng lúc này vẫn bị nàng làm cho choáng váng. “Tuẫn tảng là ý chỉ của Tiến hoàng hay của Nhiếp Chính Vương?” Tống Thần Tinh cầm dải lụa trắng lên cấn thận đánh giá.

Trương Hữu Đức chần chờ giây lát mới đáp: “Vốn dĩ lão nô không nên nói lời này, nhưng nếu nương nương đã hỏi thì lão nô xin trả lời. Bởi dù sao nương nương cũng là người sắp gặp liên hoàng. Ý chỉ này đương nhiên là do Nhiếp Chính Vương ban xuống, Tiên hoàng đi gấp, không kịp giao phó điều gì.” “Vậy thì tốt rồi, ta xin được cảm tạ hắn. Mà thôi, người thay tã chuyển lời, nói với hắn rằng Tống Thần Tinh vô cùng biết ơn.” Thần Quý phi đặt lụa trắng xuống rồi cầm lấy dao găm.

“Cái này... Lão nô sẽ cố gắng chuyển lời cho ngài. Nương nương ngài xem, thời gian đã không còn sớm nữa, có phải ngài nên sớm kết thúc hay không?” Gương mặt già nua của Trương Hữu Đức nhắn lại như hoa cúc, lộ rõ niềm vui sướng của kẻ tiểu nhân đắc chí.

“Sao phải vội?” Thần Quý phi ung dung lau chùi lưỡi dao găm, chỉ hơi không cẩn thận đầu ngón tay nàng đã bị cắt rách, “Dao găm này khá sắc đấy nhỉ.” “Đó là đương nhiên rồi, chuẩn bị đồ cho nương nương thì không thể dùng hàng thứ phẩm.” Trương Hữu Đức cười nói. “Sắc thì tốt, chỉ sợ không sắc thôi.” Thần Quý phi nói ẩn ý. Trương Hữu Đức cảm thấy lời của Thần Quý phi có hàm ý khác, khi lão ta vẫn còn đang khó hiểu thì chợt thấy Thần Quý phi nhanh nhẹn dùng dao găm cắt hai nhát lên mặt mình. Vết dao cắt qua trán đến tận bên tai, gương mặt xinh đẹp như hoa kia nháy mắt chỉ còn là một mớ máu thịt lẫn lộn.

Hai chân Trương Hữu Đức mềm nhũn, liên tục lùi ra sau, lão ta cất giọng run run: “Thần Quý phi, sao ngài phải khổ như vậy? Với dung mạo của ngài, cho dù xuống hoàng tuyền thì cũng vẫn là sủng phi của Hoàng thượng, tội gì phải huỷ hoại chứ?” “Sủng phi? Xinh đẹp? Ha ha ha, cũng chỉ vì gương mặt này mà cả cuộc đời ta phải chịu không biết bao nhiêu tủi nhục. Chỉ mong Diêm Vương có thể mềm lòng, nếu kiếp sau may mắn được đầu thai làm người thì nhớ giữ lại cho ta hai vết sẹo này, như vậy ta cũng mãn nguyện rồi.”

Dường như Thần Quý phi không hề cảm thấy đau đớn, nàng khẽ sờ lên vết cắt gớm ghiếc trên mặt, máu tươi chảy xuống theo cánh tay nàng. Thần Quý phi ngửa cổ uống cạn ly rượu độc tràn đầy. Nàng buông ly, đi tới trước gương đồng, nhẹ giọng nói với cô nương đã không còn xinh đẹp ở trong gương: “Nếu có kiếp sau, đừng đối xử khắt khe với bản thân như thế, hãy sống cho thật tốt.”

Mùa Thu năm Thiên Khải thứ nhất, tiểu thái giám Phúc Sinh chứng kiến người phụ nữ xinh đẹp nhất hậu cung ngã xuống. Hắn vẫn luôn không hiểu, một cô nương xinh đẹp đến vậy, tại sao lại có thể tàn nhẫn tự cắt hai dao lên mặt mình? Chẳng lẽ không đau sao?

Lúc Tống Thần Tinh tỉnh lại, nàng còn tưởng mình sẽ gặp được Hắc Bạch Vô Thường dưới âm tào địa phủ. Nhưng đập vào mắt nàng lại là gương mặt giàn giụa nước mắt của mẫu thân.

“Tinh Nhi, rốt cuộc con cũng tỉnh lại rồi, nếu con mà còn không tỉnh thì nương sẽ đi cùng con.” Tống phu nhân dùng khăn tay lau qua loa nước mắt nước mũi, cẩn thận kiểm tra nhiệt độ trên trán của con gái.

“Nương?” Tống Thần Tinh ngơ ngác nâng tay sờ má mẫu thân, nàng không nén nồi chua xót trong lòng, nước mắt cứ thể vỡ oà theo tiếng “nương” kia.

Đã bao lâu rồi nàng chưa được thấy gương mặt của mẫu thân, bao nhiêu lần khóc tỉnh khỏi giấc mộng giữa hoàng cung âm u lạnh lẽo, nàng muốn gặp mẫu thân một lần cũng là hy vọng xa vời. Ngay cả khi mậu thân qua đời nàng cũng không được nhìn mặt bà lần cuối.

“Chao ôi, nương ở đây, Tinh Nhi đừng sợ.” Tống Trường thị cầm tay con gái áp vào má mình, “Sau này con đừng tự chà đạp thân thể mình như vậy nữa. Nương biết con khó chịu, con còn nhỏ tuổi thế này đã bị bắt vào cung hầu hạ Hoàng thượng, khiến trái tim nương đau như bị đao cắt. Nương chỉ hận cha con, ông ta bị vinh hoa phú quý mê hoặc, còn có cả tiểu yêu tinh kia ở sau lưng ông ta thêm dầu vào lửa nữa. Tinh Nhi, con yên tâm, nương sẽ tiếp tục đi van cầu cha con, nhất định không thể để con vào cung hầu hạ Hoàng đế.”

Vào cung ư? Chẳng lẽ, chẳng lẽ không phải mình đang ở âm tào địa phủ? Tống Thần Tinh ngồi bật dậy túm tay mẫu thân, “Nương, nương nói cho con nghe, hôm nay là ngày nào?” Tống phu nhân sợ hết hồn, lại muốn đưa tay sờ trán con gái, “Tinh Nhi à, hôm nay là mùng ba tháng Năm, con ngủ mê man ba ngày rồi.” “Vậy năm nay, tính cả tuổi mụ là con được mười lăm sao?” Tống Thần Tinh khàn giọng, run run hỏi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
0765055655Duyệt thẻ em với - sent 2023-10-23 12:59:22
Khánh Hiền1616345254thế là hết rui ạ ?!?!!? - sent 2023-03-21 22:58:17
tranvoDuyệt thẻ giúp mình với ad - sent 2023-03-17 18:10:03
tranvoDuyệt thẻ giùm mình ad ơiii - sent 2023-03-17 17:56:10
nguyenthihongnganDuyệt thẻ cho mình với add oi - sent 2023-02-11 14:12:32
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương