Thái Hậu Bất Lương Trùng Sinh full

Chương 12: Tiến thoái lưỡng nan

/132
Trước Tiếp
Lúc hoàng hôn, hai thái nữ ở tại chính điện tới bái kiến Tống Thần Tinh .

Hại thái nữ này đều là người phương Nam, một người hoạt bát đáng yêu, một người phóng khoáng uyển chuyển, mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng. Kiếp trước Tống Thần Tinh không giao thiệp với bọn họ nhiều lắm, bởi bọn họ vào cung không lâu liền được thị tấm, thăng địa vị. Còn nàng phải mất ba - bốn năm mới được sủng ái. Khi đó, không biết hại vị thải nữ Lý, Lan này đã bị Duệ Văn để lãng quên, vứt bỏ ở tận xó xỉnh nào rồi.

Hai thải nữ đi vào thiền điện, hành lễ xong thì ngồi ở phòng khách nhỏ uống trà. Tống Thần Tinh kiên nhẫn trò chuyện với bọn họ. Lý thải nữ hơi lớn tuổi, năm nay đã mười tám, suýt nữa đã quá tuổi để ứng tuyển nên nàng ta khá chững chạc, mọi cử chỉ đều rất hợp lễ nghi. Lan thải nữ thì tỏ ra căng thẳng hơn nhiều, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán làm ướt cả tóc mai nàng ta.

“Tổng tỷ tỷ, đây là lần đầu tiên thiếp đến bái kiến ngài, thiếp không mang theo được thứ gì, chỉ có chút đặc sản quê nhà là hoa lộ, mỗi ngày uống một ít có thể giúp thơm miệng và tốt cho sức khoẻ.” Lý Thi Họa cung kính đưa một chiếc hộp gỗ tao nhã cho Vân Nhiễm đứng cạnh Tống Thần Tinh .

Tuy nói quy củ trong cung là phi tần địa vị thấp phải gọi địa vị cao hơn là tỷ tỷ, nhưng Tống Thần Tinh không thoải mái cho lắm khi để một người phụ nữ lớn hơn mình bốn tuổi gọi mình như vậy. “Lý thải nữ quá khách sáo rồi, Bích Dao Cung này chỉ có bốn người chúng ta nên cô không cần gò bó quá, cứ gọi tên ta là được.” Tống Thần Tinh cười đáp, nàng còn tự tay thêm trà cho hai người họ. Lan Tiểu Nhu muốn nói lại thôi nửa ngày, đến tận lúc sắc mặt đỏ bừng, nàng ta mới lấy hết can đảm mở miệng: “Tổng tỷ tỷ, thiếp cũng có lễ vật tặng ngài, nhưng đó không phải thứ gì quý giá, chỉ là món đồ mà thiếp tự thêu.” Giọng nàng ta lí nhí như muỗi kêu.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, không hiểu sao Tống Thần Tinh lại nghĩ ngay đến muội muội Tổng Tuệ Nguyệt của mình, Tuệ Nguyệt ra đời khi trong nhà đã có đủ nếp đủ tẻ nên không được mọi người yêu thích. Cũng vì chuyện muội muội là con gái mà mẫu thân thường lén khóc thầm. Lớn lên trong hoàn cảnh kiều đó khiến Tuệ Nguyệt trở nên nhút nhát tự ti, khi nói chuyện cũng luôn giống thể này.

“Gửi lông ngỗng đi xa ngàn dặm, lễ vật nhẹ nhưng nặng ở tình cảm, Lan thải nữ chớ tự coi nhẹ mình. Nào, đưa ta xem xem cô thêu gì nào?” Tống Thần Tinh nhẹ giọng, chủ động nhận lấy tác phẩm thêu thùa của Lan Tiểu Nhu. Là một chiếc khăn tay thêu con mèo nhỏ đang vờn bướm, tuy họa tiết đơn giản nhưng tay nghề rất tinh xảo, con mèo nhỏ được thêu rất sống động.

“Lan thải nữ thêu thật đẹp, nhìn con mèo nhỏ này như đang sống vậy.” Tống Thần Tinh thật lòng khen ngợi. Lý Thi Họa cũng phụ họa mấy câu. Lan Tiểu Nhu cười ngượng ngùng, tỏ ra rất xấu hổ. Nàng ta thầm thì: “Không được đến mức như tỷ tỷ đã khen, chỉ là thần thiếp ở khuê phòng không có việc gì làm nên thêu chơi mà thôi.” Ba người tán gẫu một hồi, sắc trời cũng dần tối. Thấy đã đến giờ cơm, hai người họ cùng cáo từ ra về.

Đợi hai người họ rời đi, Vân Nhiễm thu hai món lễ vật lại, nâng khăn mỉm cười: “Chủ tử, Lan thải nữ này thật là ngây thơ đơn thuần, nhìn nàng em liền nghĩ ngay đến Nhị tiểu thư nhà mình.”

“Chứ còn gì nữa, có ai lại nói thứ mang làm quà tặng là đồ thêu chơi lúc rảnh rỗi đâu? Không biết nàng có thể ngây thơ được đến khi nào, trong cung này không có chỗ cho kẻ ngây thơ. Nhưng Lý thải nữ kia thì khác, vừa nhìn liền biết là người khôn khéo.” Tống Thần Tinh lắc đầu cảm thán.

“Chủ tử, ngày mai phải đi thỉnh an rồi, chủ tử có cần mặc thử cung trang trước không? Cung trang đều được may đại trà, sợ chủ tử mặc sẽ bị rộng.” Nam Xuân mang cung trang vừa được ban vào hỏi ý kiến. Nam Xuân này chính là cung nữ thấp bé mà Nguyễn Bảo chọn. Qua một ngày, nàng ta không nói gì nhiều nhưng làm việc nhanh nhẹn, cũng rất chăm chỉ.

“Được, mặc thử xem sao, chẳng may không vừa người thì còn phải sửa lại, tránh việc ngày mai thất lễ.” Tống Thần Tinh gật đầu nới lỏng áo ngoài cho Vân Nhiễm và Nam Xuân hầu hạ nàng mặc vào cung trang tím nhạt. Cung trang được chế tạo theo cấp bậc, chất liệu và cách thêu cũng khác nhau. Nhóm phi tần có thể tự may cung trang, chỉ cần màu sắc và kiểu dáng không quá mức là được.

Tống Thần Tinh vừa mới vào cung nên mới phải mặc loại may sẵn này. Cung trang được may bằng loại vải cao cấp, thêu thùa cũng rất đẹp, chẳng qua mặc vào rất rộng, phần eo phải rộng hơn một tấc.

(*) Một tác bảng mười centimet.

“Chủ tử cởi ra để em sửa lại, mặc thế này rộng quá.” Vân Nhiễm vừa nói vừa cầm hộp kim chỉ đến.

Nam Xuân chần chừ giây lát mới lên tiếng: “Chủ tử để nô tì làm cho ạ. Vân Nhiễm tỷ tỷ, nô tì từng là người của xưởng may, chuyên môn chế tác cùng trang nên tay nghề cũng tạm được.” Nói xong, nàng ta co quắp đứng tại chỗ.

“O? Xưởng may ư? Sao ngươi không tiếp tục ở lại đó? Ta nghe nói công việc ở đó nhàn rỗi hơn ra ngoài làm hạ nhân nhiều.” Tống Thần Tinh hứng thú nhìn nàng ta.

“Hồi chủ tử, nô tì... trong nhà nô tì có cha già sức khoẻ không tốt. Lương bồng ở xưởng may quá ít, không đủ tiền thuốc thang cho cha nô tì. Cho nên, cho nên nô tì mới cầu xin Nguyên Bảo công công cho nô tì ra ngoài làm cung nữ.” Nam Xuân khẩn trương đến toát mồ hôi lạnh, nói năng cũng lắp ba lắp bắp.

“Hoá ra là một người con hiếu thảo. Không sao cả, ngươi sửa đi, cửa tốt ta sẽ ban thưởng để người mang về nhà chữa bệnh cho cha.” “Cảm... cảm ơn chủ tử, vậy nô tì xin phép đi sửa, mang đi sửa.” Nam Xuân kích động, luôn miệng nói cảm ơn rồi mang cung trang lui xuống.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
0765055655Duyệt thẻ em với - sent 2023-10-23 12:59:22
Khánh Hiền1616345254thế là hết rui ạ ?!?!!? - sent 2023-03-21 22:58:17
tranvoDuyệt thẻ giúp mình với ad - sent 2023-03-17 18:10:03
tranvoDuyệt thẻ giùm mình ad ơiii - sent 2023-03-17 17:56:10
nguyenthihongnganDuyệt thẻ cho mình với add oi - sent 2023-02-11 14:12:32
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương