Thái Hậu Bất Lương Trùng Sinh full

Chương 4: (2) trêu chọc

/132
Trước Tiếp
Duệ Văn đế là một kẻ ham mê sắc đẹp, ông ta ngự bắt khoanh vùng vào tranh của hàng loạt mỹ nhân để tham gia tuyển tú, trong đó có cả Tống Thần Tinh, đã thế còn xếp nàng vào danh sách hồng sam tủ nữ nữa.

Tú nữ bình thường, nếu không được tuyển vào cung thì có thể về nhà tự tìm hôn phối, nhưng hồng sâm tủ nữ thì khác, đa phần hồng sam tú nữ đều là con gái trong gia đình lương thiện, tài mạo song toàn, một khi đã vào cung thì chắc chắn sẽ là nô tì bát phẩm, không bao giờ có chuyện không trúng tuyền. Cho nên Tống Uy hết sức đắc ý, chưa chị đã thầm tự xưng là nhạc phụ của Hoàng thượng, còn bày ra dáng vẻ quốc trượng. Lúc tin này truyền tới, Tống Thần Tinh cũng không hề kinh ngạc, vì chuyện này giống hệt với đời trước, thậm chí nàng còn biết rõ ai sẽ là người cùng trúng tuyển với mình. Tống phu nhân thì ngược lại, bà khóc mấy lần, Tống Thân Tinh phái an ủi mãi bà mới ngừng khóc.

Ngày vào cung đã được ấn định sẵn, thời gian Tống Thần Tinh còn ở lại trong phủ cũng dần một ít đi. Nàng không cần chuẩn bị đồ cưới, cũng chẳng có tâm trạng học đánh đàn ca múa. Ngồi mãi trong phòng thì lại phải nhìn cảnh Tống phu nhân khóc lóc sụt sùi, chẳng còn cách nào khác, nàng đành dạo chơi trong vườn hoa mỗi ngày. Toà nhà Tống phủ do một vị tổ tiên nhà họ Tống làm quan nhị phẩm xây dựng. Sau khi Tống Uy về làm quan ở Kinh thành, ông ta được người trong tộc cho phép dẫn gia đình đến ở. Vườn hoa rất rộng, còn có một toà núi giả, Tống Thần Tinh chỉ thích mỗi chiếc đình hóng mát ở trên núi giả ấy, mấy hôm nay nàng đều tránh nóng ở đó. Núi giả dựa gần với tường cao, bên kia tường là đường cái phố Nam - nơi phồn hoa nhất kinh thành.

Tống Thần Tinh ngồi tính giờ trong đình hóng mát, quả nhiên một lát sau liền truyền đến giọng đọc của một thiếu niên: “Chín vị khương hoạt thông khí thương, tân chỉ khung thảo cầm địa hoàng, đổ mồ hội khư ướt kiêm thanh nhiệt, phần kinh luận trị biển báo lương.” Giọng nói trong sáng, sạch sẽ như cơn gió.

(*) Đây là công thức nấu canh Cửu vị khương hoạt của Trung Quốc, canh này ăn vào có tác dụng giải nhiệt trong cơ thể.

“Tiểu thư, thiếu niên này đang học thuộc lòng cái gì vậy? Sao em nghe không hiểu.” Vân Nhiễm nghe cùng với Tống Thần Tinh mấy ngày mà không nghe ra đầu mối gì. “Đây là phương ca, là những bài thuộc lòng của người hành nghề y, học thuộc rồi liền hiểu được dược tính của dược liệu, mỗi đại phu đều cần biết.” Tống Thần Tinh cũng đọc vài câu, mấy hôm nay nàng nghe nhiều đến thuộc cả rồi.

Vân Nhiễm thấy Tống Thần Tinh đọc thuộc lòng thì không nhịn được mà trêu chọc: “Thiếu niên này còn không thông minh bằng tiểu thư nhà ta, tiểu thư mới nghe có mấy ngày mà đã thuộc lòng, trong khi thiếu niên kia cứ đọc đi đọc lại mãi, chắc hẳn là chưa thuộc đâu.”

“Cũng đúng.” Tống Thần Tinh cười, nàng nhất thời hào hứng, đứng lên ghế đá trong đình hóng mát để nhìn thử quang cảnh bên ngoài tường, chưa biết chừng còn có thể trông thấy vị thiếu niên học thuộc lòng phương ca kia nữa.

Tống Thần Tinh còn chưa kịp hành động thì có một bóng người bước ra khỏi rừng trúc bên cạnh. “Tiểu thư, mấy ngày nữa ngài phải vào cung rồi, lão gia dặn dò nô tì phải trông chừng ngài, để ngài cẩn thận trong lời nói và việc làm!” Người nói chuyện chính là Trương bà tử, người hầu trung thành của Tống Uy .

“Ta nên làm gì còn cần người đến dạy bảo sao? Vân Nhiễm, lấy cho ta cái thang đến đây, hôm nay ta không chỉ trèo lên ghế đá này mà còn phải trèo lên tường kia nhìn thử.” Tống Thần Tinh liếc nhìn bà tử kia rồi ra lệnh cho Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm chần chừ giây lát, nàng ấy liếc nhìn Trương bà tử, lời khuyên đã đến bên miệng rồi nhưng lại nuốt xuống, sau đó ngoan ngoãn nghe lệnh vác thang tới. Gương mặt già nua của Trương bà tử đỏ bừng lên, ấp úng mấy câu rồi xoay người chạy đi tìm viện binh. Vân Nhiễm nhanh chóng vác thang đến, thấy Trương bà tử không còn ở đây nữa thì vội khuyên nhủ: “Tiểu thư đừng nên mạo hiểm, thân thể tiểu thư kiều quý, sao có thể trèo lên cái thang này.”

Tống Thần Tinh cười nhạt: “Thân thể kiều quý ư? Ở trong hậu cung đó, thứ không thiếu nhất chính là cành vàng lá ngọc, hôm nay mười ngón tay này của ta vẫn còn thon thả mềm mại, chưa biết chừng vào cung rồi lại bị bắt đi đổ dạ hương” ấy chứ?”

(*) Đồ dạ hương là cách nói khác của thu dọn phân

Lời nàng nói cũng không hề khoa trương, bởi ở đời trước, lúc nàng vừa mới vào cung vẫn chưa được Hoàng thượng sủng ái, dung mạo của nàng lại hơn người nên đã bị những phi tần đắc thế khác liên thủ ức hiếp, nàng bị bắt đi đổ dạ hương mất nửa năm trời. Mãi đến tận khi Tiêu Quý phi chưởng quản hậu cung biết tin, nàng mới được giải thoát.

Vân Nhiễm nghe mà sửng sốt hồi lâu, không sao thốt nên lời.

Trong lúc đó, Tống Thần Tinh đã dựng thang lên, hai ba bước trèo lên đỉnh mái ngói của đình hóng mát.

Đình hóng mát nằm trên chỗ cao nhất của núi giả, ngồi trên mái đình có tầm nhìn rất rộng, trông thấy đường cái phố Nam.

“Vân Nhiễm, có muốn lên đây nhìn không, bên ngoài náo nhiệt lắm!” Vân Nhiễm vội lắc đầu, nói: “Tiểu thư phải cực kì cẩn thận đấy, em ở dưới đây để thang cho tiểu thư là được rồi.” “Cũng được, đề ta nhìn xem thiếu niên học thuộc lòng phương ca kia đang ở đâu.” Tống Thần Tinh chăm chú nhìn ra ngoài.

Đường cái phố Nam đông đúc nhộn nhịp người qua lại. Đối diện bên kia đường là một tiệm trà, có một thiếu niên đấy chiếc xe gỗ nhỏ bên cạnh cửa tiệm. Trên xe treo một tấm bảng nhỏ, viết bốn chữ to ĐOÀN THỊ DƯỢC TRÀ. Trong tay thiếu niên kia là một cuốn sách, đang cúi đầu đọc đến hăng say.

Có người đến xem được trà, thiếu niên tủm tỉm ngẩng đầu trò chuyện với người đó. Hắn vừa ngẩng đầu liền khiến Tống Thần Tinh thất thần giây lát. Một đôi mắt thật là đẹp, to mà tròn, vừa đen vừa sáng. Vóc dáng hắn cao gầy nhã nhặn như thân cây trúc non, trông chẳng giống người bán hàng rong kiểm sống trên đường chút nào.

“Là tiểu thiếu gia nhà nào ra ngoài quan sát và thể nghiệm dân sinh ư?” Tống Thần Tinh lầm bầm. Dường như có cảm ứng, thiếu niên kia chợt nhìn về phía này, vừa hay mắt đối mặt với Tống Thần Tinh . Đôi mắt to tròn đen láy kia dần dần trừng lớn, cái miệng nhỏ nhắn cũng há hốc, gương mặt hắn tràn đầy vẻ không dám tin.

Tống Thần Tinh thoải mái vẫy tay với thiếu niên kia. Thiếu niên cũng sững sờ nâng tay lên, nhưng còn chưa kịp vẫy thì cuốn sách trong tay đã rơi xuống, đập bốp vào chân hắn.

Thấy thiếu niên kia ôm chân kêu đau, Tống Thần Tinh vui ơi là vui, nàng nhìn quanh quất, vươn tay hái một quả mận thật to, gói vào trong khăn tay rồi ném về phía hắn. Thiếu niên còn đang khom người ôm chân, không kịp tránh né nên vừa hay bị quả mận nện vào ngực. Hắn ngơ ngác cúi đầu nhặt lấy khăn tay bọc quả mận, khi ngẩng lên nhìn Tống Thần Tinh thì chỉ thấy nhoáng một cái, bóng nàng đã lướt qua đình hóng mát rồi biến mất.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
0765055655Duyệt thẻ em với - sent 2023-10-23 12:59:22
Khánh Hiền1616345254thế là hết rui ạ ?!?!!? - sent 2023-03-21 22:58:17
tranvoDuyệt thẻ giúp mình với ad - sent 2023-03-17 18:10:03
tranvoDuyệt thẻ giùm mình ad ơiii - sent 2023-03-17 17:56:10
nguyenthihongnganDuyệt thẻ cho mình với add oi - sent 2023-02-11 14:12:32
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương