Thái Hậu Bất Lương Trùng Sinh full

Chương 7: Tiêu mặc trì

/132
Trước Tiếp
Hai người còn đang bận thu dọn đồ đạc thì có tiếng gõ cửa vang lên. Vân Nhiễm nhìn Tống Thần Tinh, thấy nàng gật đầu mới ra mở cửa.

Bên ngoài là một người phụ nữ cao gầy, trên người cũng mặc váy đỏ tú nữ, tóc búi kiều thăng vận, khuôn mặt trứng ngỗng, mắt hạnh, môi đỏ răng trắng, đích thực là một khuôn mặt xinh đẹp, vừa nhìn đã khiến người khác yêu thích. Trông thấy nàng ấy, Tống Thần Tinh giật nảy mình, tại sao nàng ấy lại tới đây? Đời trước đến tận lúc chết hai người cũng không qua lại gì với nhau, nhưng tại sao hôm nay nàng ấy lại chủ động tìm tới cửa? “Ta đánh bạo tới thăm, xin muội muội chợ trách. Ta tên là Tô Bán Hạ, cha ta là tri châu vùng Tô Châu. Hôm nay ta tới vì nha hoàn đánh đổ lọ dầu hoa quế chải đầu của ta, lúc này khó tìm được độ dự phòng. Nhưng không có thì lại sợ trang dung không chỉnh tề làm mất lễ nghĩa. Nên ta đành phải mặt dày đến xin muội muội một ít.” Người phụ nữ kia khom người hành lễ, lời nói rất tự nhiên trang nhã.

Giọng nàng ấy trong trẻo dễ nghe, có phần không giống với người vùng Giang Nam mà ngược lại giống với người phụ nữ phương Bắc hơn. Tống Thần Tinh vội chào đáp lễ: “Mời tỷ tỷ ngồi, để ta cho nha hoàn tìm dầu hoa quế. Vân Nhiễm, mau tìm xem dầu hoa quế cất ở bao nào rồi lấy cho vị tỷ tỷ này một lọ.”

“Vậy làm phiền muội muội. Trước đây khi ở nhà, tẩu tẩu của ta thường khen ta dung mạo xuất chúng. Bây giờ chỉ muốn dẫn nàng đến gặp muội muội một lần. Nhan sắc này của muối thật khiến ta tự ti mặc cảm.” Tô Bán Hạ mỉm cười khen ngợi, một câu nói rất bình thường những qua miệng nàng ấy lại mang theo vé chân thành, vừa nghe liên cảm thấy thật tình.

“Tỷ tỷ nói gì vậy? Làm ta chỉ muốn độn thổ cho xong. Ta tên là Tống Thần Tinh, cha ta là Tống Uy - chủ quản Quốc Tử Giám. Từ nay về sau mọi người ở chung một điện, mong được tỷ tỷ chỉ dạy nhiều hơn.” Tống Thần Tinh cười đáp.

Tô Bán Hạ cầm dầu hoa quế, liên tục nói cảm ơn rồi mới từ biệt về phòng.

“Chủ tử, chúng ta chỉ mang theo hai lọ dầu, một lọ hoa quế một lọ hoa hồng. Hôm nay cho người ta rồi, không biết sau này có còn đủ dùng hay không đây?” Vân Nhiễm hí hoáy dọn dẹp đóng chai lọ trong tay nải quần áo, miệng lẩm bẩm.

“Thôi đi nhóc tham tiền ạ. Một lọ cũng đủ dùng rồi, ta không thích mấy đồ thơm nồng đó. Ta thấy Tô Bán Hạ kia cũng không giống người thích dùng thứ này, nàng trang điểm nền nã, sao có chuyện dùng mùi hoa quế ngọt ngào được? Nếu có dùng cũng chỉ dùng dầu hoa nhài thôi.” “Không dùng thì sao lại đi xin? Chẳng lẽ nàng ấy mượn cớ đến xem chủ tử, xem hàng xóm sau này của mình là ai?” Vân Nhiễm đảo mắt, hỏi nhỏ bên tai Tống Thần Tinh . Tổng Thần Tịnh gật đầu tán thưởng. Nhưng càng ngẫm nàng lại càng thấy lạ, chẳng lẽ mọi chuyện đã từ từ thay đổi? Đời trước Tô Bán Hạ tuyệt nhiên không hề tới xin dầu hoa quế gì gì đó. Nàng ấy vừa tuyển tú xong liền được phong làm tuyển hầu, sau đó thăng lên tài nhân. Hình như sức khoẻ không tốt lắm nên hiếm khi thấy nàng ấy ra ngoài. Chưa đầy mấy năm sau thì hương tiêu ngọc vẫn. Nếu không phải dung mạo nàng ấy đặc biệt, nhìn một lần là khó quên, chỉ sợ hôm nay gặp lại Tống Thần Tinh cũng không nhận ra.

Thôi, cứ đi bước nào hay bước ấy vậy, kết giao thêm một tú nữ cũng không phải chuyện xấu. Nàng nghĩ thầm. Tống Thần Tinh ở lại Trữ Tú Cung được một ngày thì có ma ma đến dạy dỗ lễ nghi. Hai mươi mấy hồng sam tú nữ cùng ở điện Nhàn An thuộc Trữ Tú Cung học các loại lễ nghi cung đình. Hành lễ như thế nào, quỳ xuống như thế nào, phân biệt địa vị của các phi tần qua trang sức đội đầu của họ như thế nào, ăn cơm như thế nào, trang phục như thế nào, thậm chí ngay cả việc đi đường như thế nào... tất cả đều có quy định rõ ràng. Đời trước Tống Thần Tinh đã quá quen với những chuyện này, nên nàng dễ dàng trổ hết tài năng nổi trội của mình giữa dàn tú nữ. Đến khi ma ma bảo nàng đứng lên dẫn dắt đội ngũ luyện tập hành lễ, nàng mới đột nhiên ý thức được một điều, không phải lúc nào tỏ ra xuất sắc cũng là việc tốt.

Vậy nên lúc dẫn dắt đội ngũ, nàng thường xuyên cố tình mắc vài lỗi nhỏ khiến những tú nữ đứng sau cũng sai theo. Ma ma nghiêm khắc trách mắng nàng: “Tổng tiểu chủ nhân, tại sao khi đứng luyện tập

phía sau ngài có thể hoàn thành đúng tiêu chuẩn, nhưng khi cho ngài dẫn đội ngũ ngài lại liên tục mắc lỗi?” Tống Thần Tinh sợ sệt đáp: “Hồi ma ma, ta, ta đứng ở đằng trước nên cảm thấy... cảm thấy rất căng thẳng.” Ma ma hừ lạnh: “Mới bây giờ đã căng thẳng, nếu sau này ngài lên đại điện, được diện kiến Hoàng thượng cùng chư vị nương nương, ngài định như thế nào?” Tống Thần Tinh chỉ biết vâng vâng dạ dạ. Kết quả là ma ma không nhìn Tống Thần Tinh bằng con mắt khác nữa.

Rất nhanh đã đến ngày tuyển chọn trên điện. Trời còn chưa sáng, bên trong Trữ Tú Cung đã huyên náo ầm ĩ, đám nha hoàn vội đến chân không chạm đất, múc nước trang điểm thay quần áo, mùi hương gay mũi như muốn bay cả ra ngoài cung.

Tống Thần Tinh cũng dậy rất sớm, nàng ngồi chải đầu trước gương đồng. Vân Nhiễm đi múc nước về, thấy vậy thì vội ngăn cản: “Chủ tử, hôm nay là ngày tuyển chọn trên điện, chủ tử đừng chải búi tóc trái đào nữa, không khéo Hoàng thượng lại tưởng chủ tử là tiểu nha đầu mất! Nào, để em chải cho chủ tử búi tóc nguyên bảo, đây là kiểu tóc thích hợp nhất với gương mặt tròn của ngài.”

“Hôm nay có đủ loại mỹ nhân khoe sắc, chỉ dựa vào búi tóc cũng không tạo ra sự khác biệt, em không cần quá để ý.” Tống Thần Tinh lười biếng đáp. “Nhưng những tú nữ khác đều trang điểm ăn mặc lộng lẫy, chủ tử thế này không phải là hơi tuỳ tiện quá mức sao? Mấy ngày hôm nay ma ma luôn nói cái gì mà Hoàng gia uy nghiêm, chủ tử vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

“Thôi được rồi.” Tống Thần Tinh đành phải để Vân Nhiễm chải cho mình búi tóc nguyên bảo cầu kì, lại cài lên cây trâm ngọc tua vàng - một trong số những của hồi môn của Tống phu nhân , sau cùng đeo thêm đôi hoa tại thạch lựu mạ vàng.

Trang điểm xong xuôi, thiếu nữ trong gương đã rũ bỏ đi một phần ngây thơ, thêm vào đó một chút quyến rũ yêu kiều. “Vân Nhiễm, em không phải nương tử chuyên chải đầu, nhưng tay nghề còn tốt hơn nương tử chải đầu nhiều!” Tống Thần Tinh khen ngợi, nàng lấy từ trong hộp trang sức ra một cây trâm bạc cài vào tóc Vân Nhiễm, “Em cũng phải trang điểm đi, đừng để đám nô tài kia coi thường em. Em yên tâm, giờ đây chúng ta sẽ quyết không chịu tủi hổ.”

Vân Nhiễm mỉm cười, dù nàng ấy không hiểu chủ tử nói “giờ đây” là có ý gì.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
0765055655Duyệt thẻ em với - sent 2023-10-23 12:59:22
Khánh Hiền1616345254thế là hết rui ạ ?!?!!? - sent 2023-03-21 22:58:17
tranvoDuyệt thẻ giúp mình với ad - sent 2023-03-17 18:10:03
tranvoDuyệt thẻ giùm mình ad ơiii - sent 2023-03-17 17:56:10
nguyenthihongnganDuyệt thẻ cho mình với add oi - sent 2023-02-11 14:12:32
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương