Thái Hậu Bất Lương Trùng Sinh full

Chương 9: Phong tài nh n

/132
Trước Tiếp
Tống Thần Tình nghĩ đến ngây người, lúc nàng vừa hoàn hồn ngước mắt lên liền trông thấy gương mặt của Duệ Văn để.

Dù Duệ Văn đế đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng có lẽ do được bảo dưỡng đầy đủ nên ông ta vẫn giữ gìn được phong độ, mũi cao mắt phượng, gương mặt như ngọc, thân hình tráng kiện không lộ dấu vết của tuổi già, thay vào đó trông ông ta như một người mới ba mươi tuổi.

Duệ Văn để cười hoà nhã: “Tiêu ái khanh hãy bình thân. Ngươi vội vã tới đây vì có việc quan quan trọng gì cần bấm báo sao?” “Khởi bẩm Hoàng thượng, Trấn Nam tướng quân ra lệnh cho vị thần hoả tốc hội kinh, quả thật là có việc quấn quan trọng cần bấm báo. Chẳng qua việc quân cơ mật, xin Hoàng thượng cho phép vị thần được bầm bảo riêng.” Tiêu Mặc Trì đứng thẳng trong điện, dường như hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng xung quanh. “Việc quân nhường nào mà còn quan trọng hơn cả việc tuyển tú của trẫm?” Duệ Văn đế cười nhạt quét mắt nhìn về phía mấy tú nữ. Tống Thần Tinh thấy vậy thì vội cụp mắt xuống, nhưng vẫn bị Duệ Văn để bắt được. “Ồ, nhìn trộm trẫm sẽ phải vào ngục giam. Tú nữ này có lá gan không nhỏ đâu!”

Mọi việc đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của Tống Thần Tinh , tuy nàng rất quen thuộc với tính tình của Duệ Văn để, nhưng giờ phút này nàng vẫn không rõ ông ta đang nói đùa hay cố tình mượn cớ để thị uy. Nàng vội vàng quỳ xuống nhận lôi: “Xin bệ hạ thứ tội, là dân nữ... láo xược.”

“Thôi, trẫm luôn khoan dung với mỹ nhân. Tiêu ái khanh, người chưa thành gia thất nhỉ? Chi bằng trẫm gả tú nữ nhỏ này cho ngươi, ngươi thấy sao? Tiểu nha đầu, ngươi là con gái nhà ai?”

“Chủ... chủ quản Quốc Tử Giám Tống Uy là cha của dân nữ...” Suýt nữa Tống Thần Tinh đã quên mất phải lên tiếng thế nào. Nàng cứng ngắc thốt ra những lời này, nhưng trong lòng thì đang gào thét vui mừng: Chẳng lẽ mình không cần vào cung nữa? Chẳng lẽ lúc này mình thật sự trốn thoát được sao? Nhưng, nhưng người kia là kẻ đầu sỏ đã giết chết mình mà?

Duệ Văn để sững sờ giây lát mới nói: “Ồ, hoá ra ngươi chính là người phụ nữ trong bức họa mà Tiền ái khanh dâng lên, nhìn ở ngoài còn đẹp hơn trong bức họa mấy phần. Tiêu ái khanh, ngươi có đồng ý không?”

Hiếm lắm mới thấy Tiểu Mặc Trì cứng họng, hắn ấp a ấp úng: “Tạ... tạ ơn Hoàng thượng đã yêu mến. Chỉ là vị thần đã sớm hạ quyết tâm, không ổn định được biên giới phía Nam thì sẽ không trở lại triều đình. E là vị thần không phải đối tượng thích hợp để kết duyên, không thể để cô nương này bỏ lỡ tuổi xuân.”

Nghe vậy, đầu óc Tổng Thần Tình trở nên trống rỗng, đủ loại cảm xúc quay cuồng khiến nàng không biết nên vui hay buồn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, vượt xa dự tính của nàng làm nàng gần như không kịp phản ứng. “À!” Duệ Văn để cười nhạt, “Chỉ hướng của ngươi cũng hay quá nhỉ? Mất hết cả hứng, cút đến thư phòng phía Nam chờ trẫm. Tiêu Quý phi, nàng giữ lại hết cả bốn tú nữ này đi. Còn về phần địa vị, nàng cứ tự xem rồi quyết định.” Nói xong, ông ta phất tay áo, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Tiêu Mặc Trì hành lễ rồi nhanh chóng cáo lui. Tiêu Quý phi nhìn theo bóng lưng Tiêu Mặc Trì bằng ánh mắt hơi u sầu, rồi cúi đầu nhìn Tống Thần Tinh còn đang quỳ dưới đất. “Mấy vị này đều là người có dung mạo xuất chúng, bệ hạ đã cho phép thì tỷ muội chúng ta hãy cùng tới bàn bạc, xem nên phân địa vị cho từng người ra sao.” Tiêu Quý phi nói với đám phi tần bên cạnh.

“Xin nương nương cứ đưa ra quyết định, thân thiếp ngu dốt, không hiểu được những thứ này.” Hà chiêu nghi ngồi ở cuối cùng từ chối.

Thục phi dùng khăn tay che mũi, khoan thai nói: “Theo muội thì tỷ hãy thu xếp cho cả bốn tú nữ này vào ở Bích Dao Cung, nơi đó không lớn không nhỏ, rất thích hợp. Các nàng được tuyển tú cùng nhau cũng coi như có duyên, từ nay về sau sống chung một chỗ sẽ có thể chăm sóc lẫn nhau.” “Thục phi nương nương nói rất đúng!” Lưu phi vội tiếp lời.

Tiêu Quý phi cười nói: “Vậy thì cứ nghe theo sắp xếp của Thục phi đi. Về chuyện địa vị, hồng sam tí nữ các nàng vốn đã là thải nữ* bát phẩm. Ta rất vừa ý quan tú nữ và Tổng tú nữ, thêm vào đó còn được bệ hạ điểm danh. Ta nghĩ hay là phong Quan tú nữ và Tổng tú nữ làm tài nhân, Lý tú nữ và Lan tú nữ thì đợi thị tấm xong lại xem xét, các muội muội thấy sao?”

(*) Thải nữ là một danh hiệu trong lục cung.

“Thăng một lúc hai cấp có phải quá nhanh không?” Thục phi nhướng mày, lẳng lặng quan sát Quan Sơ Ảnh và Tống Thần Tinh . “Quan tú nữ là người nhà thái thường tự thiếu khanh, cha và huynh của nàng đều tận tâm tận lực dốc sức vì triều đình. Hậu cùng chúng ta quan tâm Quan tú nữ một chút cũng là việc nên làm. Còn Tổng tú nữ vốn chưa đủ tuổi để tuyển chọn, nhưng bệ hạ vừa liếc nhìn liền cho nàng làm hồng sâm tú nữ , hiển nhiên là đã ưng bụng.” Tiếu Quý phi nói xong, đám người phụ nữ ở đây đều cùng nhìn về phía Tống Thần Tinh .

Thục phi ngoài cười nhưng trong không cười, gật đầu nói: “Quả là mỹ nhân hiếm có, thảo nào Hoàng thượng vừa nhìn liền vừa lòng, ngay cả phận nữ như ta còn thích nữa là. Lục Nhi, mang vòng tay này của ta thưởng cho Tổng tú nữ .”

Nàng ta gỡ đối vòng ngọc đang đeo trên tay đưa cho cung nữ đứng cạnh.

Vòng tay nhanh chóng được chuyển đến trước mặt Tống Thần Tinh, nàng dập đầu cảm ơn rồi run rẩy nhận lấy vòng ngọc vẫn còn mang theo hơi ẩm. Kết thúc buổi tuyển chọn trên điện, có cung nữ đưa bốn người các nàng về Trữ Tú Cung. Khi về đến nơi ở, Quan Sơ Ảnh giữ Tống Thần Tinh lại nói: “Hôm nay nhờ có phúc của cô ta mới đạt được địa vị, xin đa tạ.”

Tống Thần Tinh không nhiều lời, chỉ gật đầu rồi rời đi.

Vân Nhiễm đã đứng đợi từ lâu, thấy Tống Thần Tinh liền đỡ nàng trở về phòng. “Chủ tử uống trà đi, em pha trà mang từ trong phủ đến đấy.” Vân Nhiễm rót ly trà ấm vừa đủ uống. Tống Thần Tinh uống một ngụm rồi nằm lên giường. Vân Nhiễm thấy vậy thì vội vàng đặt bình trà xuống, chạy qua bóp chân cho nàng.

“Chủ tử mệt lắm phải không? Chủ tử vừa bệnh nặng mới khỏi, đáng lẽ nên dưỡng sức mới phải. Tiếc là trong cung không có điều kiện, nếu không chỉ cần nấu chút canh táo đỏ là được.” “Sắp có rồi, ta được phong tài nhân, từ lục phẩm là có thể nhờ ngự phòng nấu nướng. Nhưng chắc chắn sẽ phải bỏ ra không ít bạc.” Tống Thần Tinh uể oải nói. “Thật sao? Tốt quá rồi! Phu nhân mà biết thì sẽ vui mừng lắm.”

“Cũng có lẽ. Em cất vòng ngọc này đi, nhớ gói thật kĩ, nhét sâu vào trong bọc quần áo.” Tống Thần Tinh móc đôi vòng ngọc kia ra đưa cho Vân Nhiễm.

“Vòng ngọc đẹp quá, chủ tử, đây là món quà hôm nay chủ tử được các quý nhân ban thưởng sao?” Vân Nhiễm nghe lời dùng vải bông bọc vòng ngọc lại rồi cất đi.

“Đây nào có phải vòng ngọc, đây là củ khoai lang nóng bỏng tay mới đúng! Em âm thầm nhìn xem, mấy tú nữ cùng tuyển chọn trên điện với ta hôm nay thường qua lại gần gũi với những ai, em cũng đừng tiếp xúc quá nhiều với nha hoàn của bọn họ.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
0765055655Duyệt thẻ em với - sent 2023-10-23 12:59:22
Khánh Hiền1616345254thế là hết rui ạ ?!?!!? - sent 2023-03-21 22:58:17
tranvoDuyệt thẻ giúp mình với ad - sent 2023-03-17 18:10:03
tranvoDuyệt thẻ giùm mình ad ơiii - sent 2023-03-17 17:56:10
nguyenthihongnganDuyệt thẻ cho mình với add oi - sent 2023-02-11 14:12:32
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương