Thiên Đường Có Em full

Chương 23: Ai đã lâu không gặp với anh!

/1160
Trước Tiếp
Sáng sớm, Lục Thiếu Nhiên mang vẻ mặt buồn ngủ trở về, ngã xuống giường là ngủ thiếp đi.

Cố Nghiên Ca cũng không nói gì, cô mặc quần jean và áo sơ mi voan đơn giản rồi đi ra ngoài. Cô dùng tóc mái che đi vết thương trên trán, dáng người mảnh mai tinh tế, khí chất hơn người.

Vừa mới đi ra ngoài, Giản Nghiêm đã đợi từ lâu cung kính tiến lên cười nói: “Cô Cố, đã lâu không gặp!”

Cố Nghiên Ca ngạc nhiên, ai đã lâu không gặp với anh? Chúng ta thân quen lắm sao? Nghĩ thì nghĩ vậy, Cố Nghiên Ca vẫn khách sáo hỏi: “Anh Giản, có việc gì không?” Giản Nghiêm vừa mở cửa xe, vừa cười nói: “Là đại ca bảo tôi đến đón cô, lên xe đi.”

“Sớm như vậy sao?”

Giản Nghiêm gật đầu: “Lệnh của đại ca, tôi không thể không theo. Cô Cố, đừng làm tôi khó xử.”

Cố Nghiên Ca bất đắc dĩ đành phải chấp nhận lên xe.

Lục Lăng Nghiệp đã đồng ý cho cô mượn năm triệu, có thể nói tính mạng của Cố Bảo Nghĩa đang nằm trong tay anh.

Giản Nghiệm lái xe đưa Cố Nghiên Ca tới thắng I.U.

“Cô Cổ, đại ca đang chờ cô ở phòng làm việc, cô đi lên trước đi.” Giản Nghiêm lịch sự mở cửa xe cho Nghiên Ca, sau đó lái xe xuống tầng hầm. Cố Nghiên Ca đứng dưới lầu 1.0, nặng nề thở dài.

Phòng làm việc của Tổng Giám đốc.

Cố Nghiên Ca vừa mới ra khỏi thang máy, hơi lạnh từ máy điều hòa trung tâm đã phả vào mặt cô.

Cô nhìn xung quanh, phòng làm việc được trang trí bằng gam màu lạnh đen và trắng, nhưng lại hợp với tính cách lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp,

“Tổng Giám đốc, nếu không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước.”

Bên trong phòng làm việc bên trái truyền tới giọng người phụ nữ rất chuyên nghiệp.

Cố Nghiên Ca cau mày, suy nghĩ một chút rồi bước tới.

Đứng trước cánh cửa khép hờ, cô định gõ cửa, nhân tiên tiến đến chào hỏi người phụ nữ đang đi ra.

Nhưng thấy cô ta mặc một chiếc váy ngắn bó sát màu đỏ tươi, ngực lộ ra một nửa, dáng người xinh đẹp bốc lửa.

Cố Nghiên Ca sửng sốt một chút, đối phương thì cả vú lấp miệng em quát: “Ai cho phép cô lên tầng 32?”

“Tôi..”

“Diệp Lan, cho cô ấy vào!” Trợ lý Diệp Lan rõ ràng hơi ngạc nhiên, nhưng thoáng cái đã bình tĩnh lại, tránh sang một bên, nhưng thái độ không hề vui vẻ nói: “Mời vào.” Cố Nghiên Ca thở dài, cô không hiểu vì sao Diệp Lan lại có chút thù địch với cô.

“Ngồi đi.”

Trong phòng làm việc, Lục Lăng Nghiệp đang ngồi trước bàn làm việc của ông chủ màu đen, cúi đầu xem tài liệu.

Cố Nghiên Ca lặng lẽ đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa bằng da màu đen, đôi mắt trong trẻo tinh nghịch không ngừng đảo quanh.

Bầu không khí như ngưng lại.

Được một lát, dáng ngồi của Cố Nghiên Ca như sắp hóa đá.

Cô nghiêng đầu, ngập ngừng hỏi: “Chú Út, cháu...”

“Chờ một chút!”

“O!”

Cố Nghiên Ca lại im lặng.

Cô vẫn ngồi yên trên ghế sofa, không phải động, cũng không phải tĩnh.

Một lúc sau, thắt lưng thẳng tắp bắt đầu nhức mỏi.

Cô khẽ nhúc nhích tìm một vị trí thoải mái, thở dài hài lòng, sau đó bắt đầu suy nghĩ vu vơ.

Lục Lăng Nghiệp... thật sự rất đẹp trai.

Nhìn từ góc độ của cô, Lục Lăng Nghiệp đang nghiêm túc đọc tài liệu, thỉnh thoảng đôi lông mày lại hơi cau lại. Đôi mắt quyến rũ ấy sâu thẳm như đầm nước sâu, sống mũi cao như núi lại vô cùng nam tính.

Trong ấn tượng của Cố Nghiên Ca, dường như cô chưa bao giờ thấy anh cười.

Không biết người đàn ông này khi cười sẽ trông như thế nào?

Ngắm mãi ngắm mãi, cuối cùng Cố Nghiên Ca mơ màng ngủ thiếp đi...

Nghe tiếng hít thở đều đều của cô truyền tới, lông mày Lục Lăng Nghiệp khẽ nhướng lên.

Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, anh nhíu mày trả lời: “Nói.”

Trong phòng làm việc, đôi môi mỏng lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp khẽ nhếch lên. Liếc thấy Cố Nghiên Ca dựa vào sofa ngủ say, ánh mắt chợt sáng lên, anh ấn nút gọi vào số điện thoại nội bộ: “Diệp Lan, bảo phòng kỹ thuật tăng nhiệt độ điều hòa trung tâm.” “Tổng...”

Diệp Lan còn chưa kịp mở miệng thì điện thoại đã cúp máy.

Cô ta ngồi bên ngoài phòng làm việc, trên khuôn mặt trang điểm đậm hiện lên vẻ nghi ngờ.

Vì Lục Lăng Nghiệp, cô ta đã phải năn nỉ anh họ của mình đưa cô ta đến I.U làm trợ lý.

Nhưng với trực giác của phụ nữ, Cố Nghiên Ca vừa bước vào đã mang đến cho cô ta một cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được. Suy nghĩ một lát, Diệp Lan lấy điện thoại di động ra gọi: “A lô, anh...”

Cố Nghiên Ca không biết mình đã ngủ bao lâu, trong cơn mộng mị mơ mơ tỉnh tỉnh, cô chỉ thấy hình bóng của mẹ năm đó.

“Um...”

Mở mắt ra cực kỳ khó chịu, Cố Nghiên Ca vẫn hơi mơ màng.

Cô đang ở đâu? Tỉnh rồi?”

Bên tại đột nhiên vang lên một câu hỏi, Cố Nghiên Ca run lên, vô thức bật lại: “Muốn hù chết ai vậy?”

Vừa nói ra lời này, cô đã sửng sốt.

Đập vào mắt là đôi chân dài thẳng tắp của Lục Lăng Nghiệp đang bước đến, trong lòng Cố Nghiên Ca nôn ra máu rồi.

Đậu mà!

Vừa mới ngủ dậy, chỉ số IQ của cô vẫn còn chưa trở lại, suýt chút nữa là bị lộ.

“Chủ... chủ Út, chú xong việc chưa?” Cố Nghiên Ca ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc, miếng băng gạc trên trán lộ ra.

“Ừ, đi thôi.”

“Đi đâu vậy ạ?”

“Ăn cơm.”

Lục Lăng Nghiệp luôn rất kiệm lời, còn Cố Nghiên Ca lại cảm thấy nói chuyện với anh vừa tiện vừa mệt tim.

Vì bị đụng xe nên Lục Lăng Nghiệp vẫn lái chiếc Mercedes địa hình.

***

Nhà hàng Phảng Thiện.

Nó nằm gần công viên Bắc Hải, nổi tiếng với các món ăn cổ điển ở thành phố G. Kiến trúc của cả nhà hàng đều là theo kiểu mái cong Kim Lăng, tạo cảm giác như một tòa cung điện.

Cố Nghiên Ca lặng lẽ đi theo sau Lục Lăng Nghiệp, nhưng đôi mắt trong veo như nước lại đang đánh giá xung quanh. Đi xa như vậy chỉ để ăn một bữa cơm, để tìm kiếm cảm giác kích thích sao? Cố Nghiên Ca oán thầm trong lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra vẻ nghi ngờ.

Sau khi cả hai bước vào phòng riêng đã đặt trước, trên bàn đã bày sẵn thức ăn.

Màu sắc, mùi thơm và hương vị khiến cho Cố Nghiên Ca bỗng vô cùng đói bụng.

Cô thoáng liếc nhìn đồng hồ treo tường, thấy hơi giật mình.

Đã sắp một giờ rồi. Vậy là cô đã ngủ trong phòng làm việc của Lục Lăng Nghiệp gần ba giờ.

Hai người đang ngồi trong một phòng riêng có phong cách đơn giản, Lục Lăng Nghiệp im lặng, Cố Nghiên Ca cũng không có gì để nói. “Ăn đi.”

Đến khi anh lên tiếng, Cố Nghiên Ca mới gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn ngấu nghiến. So với tướng ăn của Cố Nghiên Ca, Lục Lăng Nghiệp tao nhã hơn rất nhiều.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
thuytran1992Duyệt thể ad oi - sent 2024-02-28 12:31:38
Quyên Phan1676117067Duyệt thẻ giúp mình - sent 2023-12-08 18:37:59
nguyenthiquynhdungđọc truyện vip mà chỗ chữ to, chỗ chữ nhỏ. Sao nó ko đồng điều hết v nhỉ - sent 2023-11-04 10:10:53
Huong Hoang thi1697837085Duyệt thẻ giúp mh đc ko aj - sent 2023-10-21 04:25:46
giahan123Duyệt giúp em thẻ với ạ hic hic - sent 2023-06-07 22:24:38
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương