Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn! full

Chương 36: Sáu câu hỏi thầm kín (6)

/419
Trước Tiếp
“Những câu hỏi kiểu như đối phương thích màu gì, thích bộ phim điện ảnh nào, thích diễn viên nào, vân vân và vân vân, đều là những chuyện mà mấy người hay lôi đồ đạc trong bếp ra rồi kéo nhau tới công viên dã ngoại hay làm. Họ chẳng giàu có, lại rảnh rỗi, tinh thần mệt mỏi nên mới phải hỏi nhau những câu hỏi nhảm nhí này để có cảm giác bản thân quan trọng trong mắt người khác.”

Toàn là nhảm nhí sao?

“Em không hề thấy mấy chuyện đó là nhảm nhí.” Tô Thâm Tuyết lạnh giọng đáp trả.

“Vậy em cho anh biết, em trả lời đúng màu sắc anh thích, trả lời đúng tên bộ phim anh thích thì em được gì? Thể hiện điều gì? Chứng tỏ điều gì? Em cũng đâu thể phủ nhận rằng, trước khi có những chuyện này, người ta muốn kết hôn thì kết hôn, muốn chia tay thì chia tay đấy thôi.” Từng câu nói nhẹ nhàng của anh vang vọng trong không gian chật hẹp

Đúng vậy, trả lời đúng thì sao, chứng minh được điều gì chứ?

“Hơn nữa…” Utah Tụng Hương lại nói tiếp, “Có thể chắc chắn rằng, sự khác biệt trong sở thích giữa đàn ông và phụ nữ chắc chắn sẽ không được viết vào đơn ly hôn với lý do ‘Anh ấy/cô ấy không biết tôi thích diễn viên điện ảnh nào’. Bọn họ đều hiểu rõ hơn ai hết, những điều đó chẳng có ích gì trong việc tranh chấp giữa họ cả, từ tài sản cho đến quyền nuôi con.”

Trong Hội nghị Liên hợp quốc bàn về vấn đề Biến đổi khí hậu, bài diễn văn dài tám phút của Thủ tướng Goran đã khiến cho vài vị đại biểu phương Tây đen mặt. Đó là một trong những phát ngôn chính trị nổi bật nhất trong năm 2012.

Tranh luận với anh? Đúng là chỉ phí lời.

“Đợi đến khi nào những việc như em thích ăn gì, em thích xem thể loại phim nào… trở thành điều khoản trong các bộ luật kết hôn cũng như ly hôn, thì mới đáng để chúng ta tốn thời gian bàn luận. Cho nên, Thâm Tuyết, trước mắt đó đều là những điều nhảm nhí cả.” Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Em hiểu rõ hơn bất cứ ai, em và anh đều không thuộc tầng lớp những người chẳng có nhiều tài sản đó.”

Tô Thâm Tuyết lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài ô cửa.

Sau một hồi trầm mặc.

“Anh cũng quên mất, đây không phải Quốc hội, em là vợ anh, không phải là mấy nghị sĩ luôn thích tranh luận kia.” Giống như người mới tỉnh mộng, Utah Tụng Hương bao bọc bàn tay Tô Thâm Tuyết trong tay mình, động tác hết sức dịu dàng.

Lúc này, cô vẫn chẳng thèm nhúc nhích.

“Thâm Tuyết?”

Cô chẳng buồn nhấc tay, cũng chẳng buồn lên tiếng.

“Vậy có phải là bây giờ anh làm ra vẻ như anh với em cũng thuộc tầng lớp tài sản có hạn kia không?” Giọng điệu của anh đã có vẻ tốt hơn một chút. “Vậy thì, bà xã của anh ơi, cụ thể là anh đã trả lời sai câu nào?”

Nếu như chỉ đơn giản là “một câu nào” thôi thì tốt biết mấy.

Dù cho chỉ cần anh trả lời đúng một câu duy nhất, mùa Thu là mùa mà Tô Thâm Tuyết thích nhất cũng được. Cô đã từng nói với anh rồi. Cô nhớ khoảng thời gian đó, nhớ những con đường mòn trong công viên rơi đầy lá vàng, nhớ cả màu áo mà anh mặc, đến cả phối với đôi giày màu gì cô còn nhớ rõ mồn một.

Kể ra cũng thật lạ. Rõ ràng cô không cố tình ghi nhớ khoảnh khắc đó, nhưng từng chi tiết nhỏ nhặt như được cấy vào tâm trí cô vậy.

Tô Thâm Tuyết muốn rút tay lại, nhưng anh không cho, không chỉ là không cho, mà còn siết chặt hơn.

“Trong câu hỏi Tô Thâm Tuyết thích mùa nào, anh đã suy nghĩ, hình như… đã từng có người nói cho anh biết, hoặc cũng có thể là anh đọc được trên một bài báo nào đó, phần lớn đều cho rằng Nữ hoàng không thích mùa Hạ. Bởi vì mỗi khi ra ngoài em sẽ phải làm đủ mọi cách để chống nắng. Còn vào mùa Đông thì người ta sẽ không thể nào cưỡng lại sức hấp dẫn của các loại bánh ngọt sô cô la có lượng calo cao. Mùa Thu thì chỉ hợp với thi sĩ. Mà nhà thơ thì đâu có mấy ai xinh đẹp đâu.”

Rõ ràng là những lời nói đang vang lên ngay bên tai, nhưng nghe như vọng về từ một nơi xa xăm chứ không phải anh đang nói với cô.

Con trai trưởng nhà Utah quả thật là một người hay quên. Không, cũng đâu phải là hay quên lắm.

“Mùa Hạ khiến người ta thấy phiền, mùa Đông khiến người ta khó cưỡng lại những món bánh sô cô la có hàm lượng calo cao, mùa Thu là mùa của thi nhân.” Tất cả những lý lẽ này đều là của Vivian Healther.

Anh nhớ những lời này, nhưng ai đã nói những lời ấy thì anh lại không nhớ.

“Dùng phương pháp loại trừ, thì chỉ còn lại mùa Xuân thôi.” Utah Tụng Hương đành nói “Chắc là Tô Thâm Tuyết thích mùa Xuân.”

Đôi mắt đang dõi ra ngoài cửa sổ cố mở to, không dám chớp, sợ rằng chỉ khẽ chớp thôi sẽ có gì đó từ khóe mắt lăn xuống.

Năm mười sáu tuổi, cô đi sau lưng anh, bật mí rằng cô thích mùa Thu. Hôm đó anh mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, quần dài màu xanh đậm, đi đôi giày thể thao phối ba màu đen - trắng - xanh. Cách đó không xa, Vivian Healther cũng đi một đôi giày thể thao đen - trắng - xanh, mặt sau của giày đều có thêu chữ U.H.

Mọi việc đều như lẽ hiển nhiên.

Kể từ ngày đó, cô không còn nói với anh rằng, “Tụng Hương, em thích mùa Thu” nữa. Thấm thoắt, đã mười năm trôi qua.

“Thâm Tuyết, em có thích mùa Xuân không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Không, trước giờ cô chẳng hề ưa gì mùa Xuân. Mùa Xuân lúc nào cũng có những cơn mưa rả rích kéo dài, tâm trạng ủ rũ não chìm trong sự vây hãm của những ngày mưa liên miên đó, hơn nữa...

Hơn nữa, cũng trong chính một ngày mưa xuân ẩm ướt, bà Joanna đã chính thức tuyên bố sẽ bỏ nhà ra đi.

Dù cho Tô Thâm Tuyết cố gắng mở to mắt thế nào, vẫn có một thứ không tuân theo mong muốn của cô, lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt. Khuôn mặt cô chìm trong bóng tối.

Không ai lên tiếng, thời gian chậm chạp trôi, họ im lặng hít thở, đôi bàn tay đặt lên nhau ấm áp. Quảng trường Trung tâm trôi xa xa về phía sau, Bảo tàng Lịch sử Goran như một vị trưởng lão, ngắm nhìn đường phố Jose rực rỡ đầy màu sắc bằng đôi mắt tràn ngập yêu thương trìu mến.

“Tô Thâm Tuyết là học sinh giỏi không bao giờ để lỡ bất cứ bài tập nào. Chắc chắn em đã trả lời đúng tất cả các câu.” Anh trêu chọc cô.

Đi qua Bảo tàng Lịch sử Goran, là đến Thư viện Quốc gia.

“Có điều...” Anh siết tay cô chặt hơn, “Em cũng chỉ đắc ý được một thời gian ngắn thôi. Em cũng biết đấy, cậu học trò Utah Tụng Hương có lòng hiếu thắng mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.”

Bên cạnh Thư viện là Công viên Hoàng gia, bức chân dung của cô được đặt tại vị trí nổi bật nhất.

Đèn neon ở hai bên đường lần lượt hắt lên cửa kính xe, dần dần, dòng suy nghĩ đã bị những ánh đèn kia thu hút cuốn ra khỏi xe, nhưng... rõ ràng là có người đang không vui.

Đột nhiên, một bàn tay áp lên kính xe cùng hơi thở ấm nóng phả vào mặt khiến Tô Thâm Tuyết vô thức hét lên: “Anh muốn làm gì?”

Anh trả lời cô bằng ánh mắt. Mắt anh từ từ di chuyển từ phần tóc mai lòa xòa trước trán, rồi cuối cùng dừng lại ở bờ môi cô.

Khoảng cách giữa hai khuôn mặt được anh kéo gần lại, gần tới mức chỉ có thể hợp lý để làm một việc duy nhất, chẳng còn việc gì khác nữa. Bất chấp lý trí, hàng mi cô run rẩy, không ngừng chớp. Hành động buông bỏ vũ khí đầu hàng chỉ được nhen nhóm trong suy nghĩ. Cô đặt tay lên vai anh, không cho anh tiến gần thêm. Cô cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, giương mắt nhìn lại anh.


Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Trâm Anh Bùi1565192276Một nữ hoàng mà cư xử như cô nhóc 15t vậy? Nhất là những chương gần cuối. Đáng lí lý hôn phải kết thúc sạch sẽ, dứt khoác đi chứ. Cứ lằng những mắc mệt. - sent 2023-07-15 20:22:59
Mộc trúc LanAdd duyệt thẻ giúp mình với - sent 2023-05-27 16:33:30
sarah255duyệt thẻ giúp m với ad - sent 2023-04-12 21:19:03
tieunguyenTruyện của Loan mãi đỉnh,có ức chế,có đau lòng đén khóc ,rất nhiều cảm xúc khi đọc truyện của Loan,mong thêm nhiều truyện hay của Loan nữa - sent 2022-09-30 19:33:09
Thuy Nguyen1636204162Truyện của Loan rất hay - sent 2021-11-08 09:37:19
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương