Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn! full

Chương 49: KHÚC CA NGƯỜI CHINH PHỤC (4)

/419
Trước Tiếp
Đây là hiệu quả mà Ban kế hoạch Hoàng gia và ekip quay phim mong muốn. Xưa nay đẹp không phải là điều quan trọng nhất.

Hà Tinh Tinh và bốn thị vệ cũng mặc đồ công nhân.

Nhóm người rời khỏi phòng hóa trang. Quản lý trang trại thông báo với Tô Thâm Tuyết, ngài Thủ tướng đã về phòng nghỉ ngơi từ bốn mươi phút trước. Hai trợ lý của ngài Thủ tướng cũng đã cầm chìa khóa về phòng của mình.

Cũng không biết vì sao, Tô Thâm Tuyết lại hỏi quản lý trang trại một câu, có thể sắp xếp phòng trợ lý Thủ tướng cách xa phòng Thủ tướng không?

Giọng điệu và câu hỏi này rõ ràng là của một người vợ ghen bóng ghen gió.

Quản lý cũng sửng sốt.

Tô Thâm Tuyết lập tức cho quản lý một cái nháy mắt xinh đẹp: “Thưa ông, trông tôi có giống con gái vùng South Central có ông chồng đẹp trai không?”

Quản lý lập tức hiểu ra: “Cực kỳ giống.”

Cô mỉm cười vẫy tay.

Đi được vài bước, cô nghe tiếng quản lý gọi lại từ phía sau:

“Thưa cô, cô không phải lo đâu, phòng anh chồng điển trai của cô ở xa phòng cô trợ lý kia lắm. Hơn nữa, cô à, cô đáng yêu hơn trợ lý của anh chồng điển trai ấy nhiều.”

Ba giờ chiều, trời nắng chói chang, một giàn nho thẳng hàng ngay lối chạy dọc từ sườn núi xuống, trông hệt như đường vân xanh trên đất đỏ.

Tiếng chụp ảnh tanh tách không ngừng vang lên trong vườn nho tươi tốt.

Tô Thâm Tuyết không buồn quan tâm đến góc chết của ống kính nữa. Dù sao người chụp cũng sẽ xóa hết những tấm ảnh xấu, chỉ giữ lại những tấm có thể tôn lên ưu điểm của Nữ hoàng. Ví dụ như tấm trông như học sinh lớp lớn, tấm là chị gái nhà bên. Còn tấm này, là dáng vẻ trưởng thành của con gái nhà người ta. Tấm này là nụ cười ngọt ngào, còn tấm này biểu cảm chuyên tâm.

Lỡ như chụp được tấm ảnh không vướng khói bụi trần gian cũng phải xóa sạch. Bởi vì mọi người sẽ nói, không giống Thâm Tuyết chút nào.

Chiều hôm ấy, việc Tô Thâm Tuyết phải làm là kiểm tra từng cây nho, nhìn xem thân cây có bị sâu đục hay không. Nếu có, cô phải dùng bút ký hiệu lại, để công nhân chuyên trách đến xử lý lỗ sâu.

Thời tiết South Central thay đổi đột ngột. Mới quay được một nửa, bầu trời giây trước còn xanh ngắt như nhuộm màu, mà giây sau đã giăng đầy mây đen.

Ánh sáng này không thích hợp để quay chụp. Cũng may công nhân làm lâu năm ở đây bảo đảm, không đến nửa tiếng sau, mặt trời sẽ quay trở lại.

Nghỉ quay, đương nhiên cô cũng không cần làm bộ làm tịch tìm lỗ sâu đục nữa rồi.

Hà Tinh Tinh đặt một chiếc ghế xếp dưới gốc cây, lấy nước hoa quả và thuốc chống côn trùng từ trong hộp ra.

Tô Thâm Tuyết ngồi xuống ghế xếp, nhận đồ uống giải khát Hà Tinh Tinh đưa đến. Bốn thị vệ đưa cô và nhân viên quay phim đi về hai hướng khác nhau. Cho dù vậy, vẫn có một hai người thi thoảng nhìn về phía cô. Nhân viên “Tiếng nói Goran” chụp ảnh cô suốt một thời gian dài đã không còn lạ lẫm gì nữa. Một vài người nhìn về phía cô là nhân viên mới. Chắc chắn họ đều tò mò, dáng vẻ Nữ hoàng trước màn ảnh và Nữ hoàng sau ống kính có gì khác biệt không.

Buổi chiều, vùng ngoại ô South Central ở Goran yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng chim vỗ cánh.

Tô Thâm Tuyết đeo kính râm, cơn buồn ngủ ập tới trong tiếng chim vẫy cánh và dưới tác dụng của đồ uống an thần.

Trong lúc mơ màng, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng cười. Là kiểu muốn cười lớn nhưng lại nơm nớp kìm nén. Dù vậy, cô vẫn cảm nhận được sự vui vẻ đến từ tiếng cười đứt quãng ấy.

Đã bao lâu rồi cô chưa được cười vui vẻ như thế.

Cô ư?

Cô đang cười đấy ư?

Sờ lên khóe môi, miệng cô đang nhoẻn ra, cô đang cười.

Có một người cũng nghe thấy tiếng cười của cô, hỏi: “Tô Thâm Tuyết, em cười gì thế?”

“Cười anh đấy, cười bộ tem lưu niệm sân vận động Old Trafford đấy.” Cô bật thốt lên như vậy.

Con chim đập cánh trên đỉnh đầu, anh cầm chiếc hộp đựng bộ tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford. Hộp vẫn chưa mở, anh cũng không kể về vụ khó xử mình gặp phải lúc mua tem, nhưng miệng cô đã không khép lại được rồi.

Chắc gặp chuyện khó xử rồi chứ gì, chắc chắn là vậy. Cô quan sát mặt anh, khuôn mặt ấy đang viết chữ bất mãn kia kìa. Dù là vậy, anh vẫn mang bộ tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford đến trước mặt cô. Khóe miệng cô không kiềm chế nổi nữa, bật cười khẽ một tiếng rồi cười vang từng hồi. Cô chìa tay ra: “Đưa em đi.”

“Đưa em cái gì?” Anh hỏi.

“Tem, tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford.”

Hơi thở ấm áp trên mặt cô xa dần.

Vẫn chưa đưa cô tem lưu niệm đã muốn đi, không có cửa đâu. Cô vươn tay quờ phải khoảng không, rồi rơi mạnh lên đầu gối.

Mi mắt run rẩy lên rồi hé mở.

Trước mắt cô là bầu trời màu lam nhạt hòa với sắc lục mướt mát dưới đất. Một bóng dáng cao gầy xen giữa sắc lam và lục. Cô ngồi trên ghế xếp, còn anh đưa lưng về ánh sáng.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Trâm Anh Bùi1565192276Một nữ hoàng mà cư xử như cô nhóc 15t vậy? Nhất là những chương gần cuối. Đáng lí lý hôn phải kết thúc sạch sẽ, dứt khoác đi chứ. Cứ lằng những mắc mệt. - sent 2023-07-15 20:22:59
Mộc trúc LanAdd duyệt thẻ giúp mình với - sent 2023-05-27 16:33:30
sarah255duyệt thẻ giúp m với ad - sent 2023-04-12 21:19:03
tieunguyenTruyện của Loan mãi đỉnh,có ức chế,có đau lòng đén khóc ,rất nhiều cảm xúc khi đọc truyện của Loan,mong thêm nhiều truyện hay của Loan nữa - sent 2022-09-30 19:33:09
Thuy Nguyen1636204162Truyện của Loan rất hay - sent 2021-11-08 09:37:19
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương